Giang Nhu điền nguyện vọng là việc gần công ty của Lê Tiêu, giữa tháng bảy thì nhận được thư thông báo. Cô không lập tức xuất phát mà thu dọn nhà cửa một phen, đồ cảm thấy dùng đến thì đều đóng gói chuẩn bị gửi bưu điện tới đó.
Trước khi đi đã đến nhà Kim Đại Hữu một chuyến, nghỉ hè năm nay Lê Tiêu có thể trở về, giao phó chuyện Phó Tiểu Nguyệt học trung học cho Kim Đại Hữu. Trước đây Kim Đại Hữu từng học Nhất Trung, quen thuộc thầy cô Nhất Trung, tốn thêm ít tiền sắp xếp cô ấy vào Nhất Trung.
Giang Nhu cảm thấy trong nhà mới sửa sang, không ở thì rất đáng tiếc, muốn hỏi Phó Tiểu Nguyệt có muốn qua đây ở không? Đến lúc đó nếu như cô ấy tới ở thì có thể nhờ cậy thím Vương sát vách chăm sóc.
Nhưng Phó Tiểu Nguyệt đã từ chối, so với thím Vương và nhà họ Lê chưa quen biết thì cô ấy thích nhà họ Kim và bà nội Kim hơn.
Giang Nhu không nói thêm gì nữa, để lại một khoản tiền và một trang giấy cho cô ấy, trên giấy là số điện thoại của Lê Tiêu và địa chỉ ở thành phố S của bọn họ, bảo cô ấy có việc gì thì gọi điện thoại nói với bọn họ hoặc là có thể tới tìm bọn họ.
Phó Tiểu Nguyệt nhận lấy, cúi đầu nhìn tiền và giấy, nét mặt hơi xúc động.
Từ nhỏ cô ấy đã biết, không có ai sẽ vô duyên vô cớ đối tốt với bạn, có đôi khi cho dù là người thân cũng không làm được.
Trước đây ở trại cải tạo, cô ấy từng nghĩ tới cuộc sống sau khi ra ngoài rất nhiều lần, bên ngoài không có người quan tâm đến cô ấy, cho nên lần nào cũng muốn cách nơi này thật xa, tìm một chỗ không ai biết mình đi làm công kiếm sống.
Chỉ là không sao ngờ được, cô ấy lại ra ngoài trước thời hạn, còn được nhân viên công tác bên trong báo cho biết người nhà mình tới đón, lúc đó cô ấy tưởng cha mẹ nuôi lại muốn bán cô ấy đổi lấy tiền, đã chuẩn bị đồng quy vu tận với bọn họ rồi...
Nhìn thấy Giang Nhu và Lê Tiêu, cô ấy rất bất ngờ, sau đó nghe Giang Nhu nói là chị ba của cô ấy, phản ứng đầu tiên của cô ấy chính là cảm thấy hoang đường, mình rơi đến bước này rồi còn có người chị sẵn lòng quan tâm mình, nếu có thể tới sớm hơn một chút thì tốt rồi, bây giờ đến có ích lợi gì?
Nhưng về sau ở chung, cô ấy đã nghĩ thông suốt, người ta không nợ cô ấy cái gì, họ sẵn lòng ra tay giúp mình là do bọn họ thiện lương.
Cô ấy sẽ đi học cho giỏi, sẽ cố gắng thi lên đại học, tranh thủ tương lai trả hết sự giúp đỡ này. Chỉ có điều bảo cô ấy coi Giang Nhu trở thành người thân mà chung sống ỷ lại thì cô ấy vẫn không làm được.
Giang Nhu đi vào giữa tháng bảy, trước khi đi, lần lượt đưa như thứ như đồ gia vị, bột mì gạo chưa ăn hết cho thím Vương sát vách và bà nội Kim.
Con gái là một người không nhớ thù, một năm này cô bé có hai người bạn tốt ở nhà trẻ, trước khi đi cố ý kéo Giang Nhu, đưa món đồ chơi nhỏ mà mình rất thích đến chỗ bạn.
Đó là hai con búp bê rất đẹp mà Lê Tiêu mang về hôm tết, được cô bé giữ gìn cẩn thận, bình thường bản thân cũng không nỡ chơi.
Đồ đóng gói đã được gửi đi trước, lúc đi, Giang Nhu chỉ kéo một cái va li.
Lần này không ngồi xe buýt, tuy là xe buýt thuận tiện, nhưng thời gian lâu, ngồi mười mấy tiếng người lớn còn mệt chứ đừng nói đến trẻ con.
Giang Nhu đi xe khách vào thành phố trước, sau đó chuyển xe lửa đến thành phố S, có xe lửa tốc hành, xe lửa chừng mười giờ sáng, hai ba giờ chiều đã đến rồi.
Lê Tiêu biết bọn họ sắp tới, trực tiếp chờ ở trạm xe lửa, anh lái một chiếc xe hơi nhỏ qua đây, đón người rồi dẫn bọn họ đến căn nhà mình mua.
Lê Tiêu đã nói với cô về căn nhà này ở trong điện thoại, tiền là do anh kiếm được từ chứng khoán, thứ này có tiền nhanh nhưng rất nguy hiểm, đời trước anh thông qua thứ này nuôi sống mình, có nghiên cứu về thứ này nhưng không ham hố.
Lần này cũng vậy, tiền kiếm đủ thì thu tay, mua một căn nhà và một chiếc xe, mua nhà vào năm ngoái, đã tìm người sửa xong rồi, bỏ trống hơn nửa năm, bây giờ vào ở vừa vặn.
Ở lầu ba nhưng không có thang máy, mua căn nhà này chủ yếu là để chuyển hộ tịch, thuận tiện cho trẻ con sau này đến trường.
Lê Tiêu dẫn hai mẹ con đi ăn cơm trước, cơm nước xong thì đưa các cô đến nhà mới, giao chìa khóa và điện thoại cho Giang Nhu rồi vội vội vàng vàng đi mất, bảo cô có việc gì thì gọi điện thoại cho anh.