Chồng Tôi Là Đại Ca Giang Hồ Nguy Hiểm

Chương 486

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


2024-0308.gif

Thật ra ngoại hình của Chu Kiến không xấu nhưng cũng không tính là đẹp trai, chỉ có thể nói bình thường, da ngăm đen, mắt một mí, mặt dài, ngũ quan không có vấn đề lớn, chỉ là không quá nổi bật, chuẩn ngoại hình của một người đi đường.

Hôm nay anh ta mặc một cái áo sơ mi màu tím sẫm, màu sắc này không quá tôn người mặc, làm anh ta trông càng đen hơn, thân hình anh ta tương đối gầy guộc, bởi vì vóc dáng tương đối cao, hơi còng lưng, đầu chúi về trước nên vóc dáng khá là khó coi.

Ngồi cùng Lê Tiêu, đối lập thực sự rất rõ ràng.

Giang Nhu cũng không tiện nói gì, ngoan ngoãn đi tới ngồi xuống đối diện Lê Tiêu, Lê Tiêu thấy cô qua đây, đẩy món điểm tâm ngọt trên bàn tới trước mặt cô: “Gọi cho em và trẻ con đấy, ăn một chút trước đi."

Giang Nhu cũng không khách sáo, cầm muỗng nhỏ đút cho con, con một miếng mẹ một miếng, ở giữa còn đút hai lần cho Lê Tiêu.

Lê Tiêu không thích ăn ngọt cho lắm, nhưng Giang Nhu đút cho anh thì anh sẽ ăn.

Đợi chừng nửa giờ, bạn gái của Chu Kiến đã tới.

Chu Kiến nhìn thấy người từ xa đã nở nụ cười: “Tới rồi."

Giang Nhu vô thức quay đầu lại nhìn, sau khi nhìn thấy người, cuối cùng cũng đã hiểu vì sao Lê Tiêu thấy hai người không khả quan, ngoại hình của bạn gái Chu Kiến rất xinh đẹp, một cô gái cao gầy rất thanh tú, ăn mặc cũng rất hợp mốt.

Cô ta đẩy cửa nhà hàng bước vào, nhìn chung quanh một vòng, cuối cùng ánh mắt rơi ở trên người bọn họ. Không biết có phải là ảo giác của Giang Nhu hay không mà cô cảm thấy hình như nhà gái hơi sửng sốt, sau đó khẽ nhíu mày, trong mắt lộ ra vẻ không vui.

Nhà gái khoan thai đi tới chỗ bọn họ, Chu Kiến rất vui vẻ, đứng dậy chủ động dịch ghế cho nhà gái, sau đó giới thiệu bọn họ với nhau.

"Đây là người anh mà anh đã từng nhắc tới với em, Lê Tiêu, đây là vợ và con anh ấy, Giang Nhu và Tiểu Phượng. Nào, đây là bạn gái của tôi, Thi Điềm."

Giang Nhu cười chào hỏi với người ta, Thi Điềm cũng khách sáo cười với cô, nhưng không thấy vui cho lắm.

Lúc nhân viên phục vụ mang thức ăn lên, cô ta đột nhiên nói với Chu Kiến: "Sao hôm nay anh lại đột nhiên mặc áo sơ mi màu tím?" Chu Kiến không biết ý của cô ta, vô thức cúi đầu nhìn thoáng qua: “Sao vậy? Xấu à? Buổi trưa hôm nay ăn cơm nên anh đã cố ý chọn áo sơ mi."

Ánh mắt Thi Điềm lóe lên vẻ ghét bỏ, nói thẳng: "Xấu lắm, làm anh trông vừa đen vừa già."

Nụ cười trên mặt Chu Kiến cứng đờ, nhưng rất nhanh lại cười, nói lấy lòng: "Vậy về sau anh không mặc nữa."

Thi Điềm cúi đầu ừ một tiếng, cầm d.a.o nĩa lên bắt đầu ăn.

Chỉ là trong quá trình ăn cơm, cô ta lại bắt đầu mất hứng, bởi vì là nhà hàng tây, dùng là d.a.o nĩa, nếu như những người khác cũng không biết thì thôi, nhưng cô ta phát hiện mấy người đang ngồi, chỉ có Chu Kiến không biết. Đầu tiên là cầm ngược d.a.o nĩa đã đành, động tác cũng rất thô lỗ, lúc cắt thịt bò, d.a.o còn phát ra một tiếng cách ở trong đĩa, khiến người ở bàn bên cạnh nhìn lại.

Thi Điềm cảm thấy rất mất mặt, không nhịn được mà hỏi: "Không phải anh là ông chủ lớn ư? Trước đây chưa từng ăn cơm Tây à?"

Chu Kiến nghe xong có chút ngượng ngùng: “Ông chủ lớn gì đâu, chỉ đi theo anh gây dựng sự nghiệp kiếm chút tiền lẻ thôi."

Thi Điềm nhìn Lê Tiêu bên cạnh Chu Kiến, lại nhìn Chu Kiến, trong lòng đột nhiên hối hận, cô ta không cảm thấy mình kém hơn Giang Nhu bên cạnh cái gì, nhưng hai người đàn ông quả thực cách biệt một trời một vực.

Trước kia không cảm thấy Chu Kiến tệ, nhưng bây giờ nhìn Chu Kiến ngồi ở trong nhà hàng Tây giống như là một kẻ nhà quê chưa từng va chạm xã hội. Không phải anh ta nói anh của anh ta và anh ta đến từ một chỗ ư? Sao người ta không mất mặt như anh ta.

Thảo nào mẹ cô ta bảo cô ta hẹn chỗ ăn cơm ở nhà hàng tây, bây giờ Thi Điềm chỉ muốn rời đi.

Bữa cơm này ăn mà có phần dày vò, ban đầu Thi Điềm còn nói mấy câu, nhưng sau đó chỉ còn lại Giang Nhu và Chu Kiến nói chuyện, rất xấu hổ.

Cơm nước xong Giang Nhu và Lê Tiêu cùng đi, sau khi ra cửa, Giang Nhu thờ phào một hơi, không nhịn được nhỏ giọng nói: "Hình như bạn gái anh ta hơi ghét bỏ anh ta."

Lê Tiêu không muốn quản nhiều chuyện này: “Một người muốn đánh một người muốn bị đánh, mặc bọn họ đi."

Trong lòng anh hiểu rõ, không phải ai cũng đều ngốc giống như Giang Nhu, biết rõ đời trước anh là hạng người gì còn chịu đi cùng với anh.


Bình Luận (0)
Comment