Hơn nữa bây giờ đứa nhỏ còn chưa sinh ra, cha mẹ ruột đều không đáng tin cậy, bên cạnh cũng không có mẹ chồng giúp đỡ, đến lúc đó sinh xong cô và đứa nhỏ do ai chăm sóc đây?
Nghĩ như thế, chỉ có thể vuốt mũi chấp nhận.
Giang Nhu làm ruột heo lâu như vậy, đã sớm quen thuộc phòng bếp của nhà họ Lê, trong nồi bỏ mấy muỗng nước, thêm bao nhiêu gia vị, cô đều viết rất rõ ràng.
Viết xong phụng phịu giao cho anh, "Anh có thể trở về rồi."
Lê Tiêu tiếp nhận tờ giấy, trước kia anh chưa từng thấy chữ Giang Nhu viết, lúc này anh cảm thấy mình phải híp mắt nhìn.
Chữ nhỏ như con kiến vậy.
Biết mình nói chuyện không dễ nghe, anh cũng không nói, nhìn thoáng qua Giang Nhu, "Ăn sủi cảo đi, anh trở về một chuyến."
Giang Nhu nhìn theo bóng dáng anh, tức giận nói: "Buổi tối không cần lại đây."
Lê Tiêu không trả lời cô, trực tiếp rời đi.
Đồ cũng không mang.
——
Lê Tiêu về đến nhà dựa theo công thức của Giang Nhu kho ruột heo, kho xong bên ngoài trời đã tối.
Anh đổ đầy lu nước trong phòng bếp, lại kiểm tra cửa sổ một lần mới đóng cửa đi ra ngoài.
Khi tới khách sạn, đã hơn chín giờ tối, lần này đi bằng cửa chính.
Buổi tối nhân viên quầy thu ngân đang ngủ gà ngủ gật, anh lẹp bẹp đi qua trước mặt người ta cũng không bị phát hiện.
Lên lầu, dựa theo hướng cửa sổ kiếm căn phòng thứ ba từ dưới lên ở hành lang lầu hai, cửa vừa mở, nhìn thấy Giang Nhu mặc váy ngủ màu đỏ nhạt rộng thùng thình.
Anh cũng không biết cái gì là váy ngủ, chỉ là cảm thấy cái váy màu đỏ này mặc trên người cô thật là đẹp, làn da trắng sáng lên, cái chân vừa nhỏ vừa dài.
Trong lòng nhịn không được mà ngứa ngáy.
Giang Nhu nhìn thấy anh hình như cũng không ngoài ý muốn, trợn trắng mắt, xoay người vào phòng.
Lê Tiêu sờ cái mũi, theo ở phía sau.
Đóng cửa lại, khi anh xoay người lại, Giang Nhu đã lên giường, cô cũng không ngủ, mà ngồi cầm quyển sách đọc. Lê Tiêu tự nhiên đi đến trước bàn, nhìn thấy bánh ngọt chưa ăn hết, tiện tay lấy một miếng ăn, nào biết ăn vào một cái cũng không thích lắm.
Rất ngọt, có chút ngấy cổ.
Đang chuẩn bị buông xuống, chợt nghe thấy âm thanh hung dữ của người phụ nữ, "Ăn hết."
"…"
Được, ăn hết.
Lê Tiêu đành phải ăn hết miếng bánh ngọt nghẹn cổ họng, ăn xong uống một ly nước.
Sau đó cầm quần áo đi vào phòng tắm bên cạnh cửa.
Lúc trước anh từng nghe nói trong khách sạn Dương Quang có phòng tắm riêng, cho nên buổi chiều mang theo quần áo đã giặt sạch tới.
Khách sạn này quả thật rất không tệ, nền gạch hoa văn màu xanh lam lát trên mặt đất phòng tắm, có bồn rửa mặt riêng, về phần chỗ tắm rửa, Lê Tiêu liếc mắt một cái đã biết là cái nào, mở vòi nước được lắp đặt trên tường bên cạnh, thứ phía trên giống như đài sen lập tức phun nước ra.
Nước rơi trên người anh, nhiệt độ có hơi nóng, vừa nhìn đã biết là nhiệt độ tắm của Giang Nhu.
Anh khẽ cười một tiếng, trước tiên đánh răng rửa mặt, sau đó dùng xà phòng Giang Nhu đặt ở trên bồn rửa mặt chà xát cơ thể.
Tắm rửa xong, anh mặc bộ quần áo mới khác mang từ nhà đến, áo sơ mi màu xám nhạt và một chiếc quần dài màu vàng nhạt.
Phần lớn quần áo của anh là màu đậm, quần áo màu nhạt như vậy anh gần như chưa từng mặc qua, nhưng bây giờ soi gương, cảm thấy rất thích hợp.
Anh giặt sạch quần áo bị thay ra, đặt ở bên cạnh quần áo Giang Nhu phơi khô mới đi ra ngoài.
Lập tức lên giường, anh nằm bên cạnh Giang Nhu.
Giang Nhu đang ngồi ở giữa, thấy anh đi lên, đành phải dịch qua bên cạnh.
Mắt thấy thời gian không còn sớm, sau khi Lê Tiêu nằm, cô cũng buông sách xuống, đi nhà vệ sinh một chuyến, trở về tắt đèn ngủ.
Cô mới vừa nằm xuống, Giang Nhu chợt nghe thấy người đàn ông bên cạnh nói: "Anh đặt xe lửa sáng mai rồi, anh sẽ trả số tiền này về đồn công an."
Lần này Giang Nhu không có phớt lờ anh, hỏi một câu, "Tiền thưởng lần này của anh là bao nhiêu?"
"Một ngàn, hỏi cái này làm gì?"
Giang Nhu tính số tiền kiếm được gần đây của mình, cảm thấy vừa đủ tiền bù vào, nghe thế hỏi, tức giận nói: "Anh cho là trả tiền thì không có chuyện gì hả, cờ thưởng và tiền thưởng của anh chắc chắn phải bị thu lại."