Trước khi Kim Đại Hữu quay về trường học thì lại đây một chuyến, Giang Nhu thấy người, bộ dạng rất gầy, vóc dáng rất cao, hình như rất thích cười, bước vào cửa, tươi cười trên mặt chưa từng ngừng, ánh mắt cong cong, tuy rằng bộ dạng không phải quá tuấn tú nhưng làm cho người ta nhìn rất thoải mái.
Khó trách Lê Tiêu nói cậu ta đi đâu cũng được hoan nghênh.
Cậu ta đưa cho Giang Nhu quyển vở ghi và một ít bài thi, còn đưa cho cô một ít phương pháp học tập.
Giang Nhu vì cảm ơn cậu ta, lấy hai lọ đựng tương ớt nhà mới làm cho cậu ta, nhìn mà đại ca Lê Tiêu rất không vui.
Đây là món ăn yêu thích của anh, bình thường ăn mì phải trộn hai muỗng.
Kim Đại Hữu cười hì hì nhận lấy, cũng không khách sáo chút nào.
Tốc độ làm việc của Lê Tiêu khiến Giang Nhu ngạc nhiên trong ấn tượng của cô muốn lắp đặt những cái này đều cần kỹ thuật, giống như mấy bóng đèn bị hư trong phòng tắm ở nhà cô lúc trước, cha ăn nói vô trách nhiệm nói để mình thay, tiết kiệm tiền, sau đó một tuần cũng chưa thay xong, cuối cùng không có cách nào khác chỉ phải tiêu tiền mời người.
Mà lần này, Giang Nhu nhìn thấy anh lắp lên trần nhà trong, dắt mấy cái dây điện, lại dùng thép xi măng gia cố bốn vách tường, mặt đất và vách tường trét xi măng ốp gạch men sứ lên.
Nhưng không quá thẩm mỹ, màu sắc của gạch men sứ vừa đỏ nhạt vừa màu xanh lam.
Nhưng quả thật được anh làm rất ra ngô ra khoai, căn phòng này vốn trông không lớn, chờ sau khi chuyển giường và đồ gia dụng bên trong ra thì cảm thấy rất rộng lớn.
Sau khi cải tạo bước vào là bồn rửa mặt, sau đó là bồn cầu có đồ bơm nước, đi vào trong nữa, phía trên có bậc thang, đó là nơi tắm vòi sen.
Giang Nhu vừa lòng nhất chính là trong nhà có thêm một nhà vệ sinh, nhà cửa chung quanh đây xây dựng khá lâu, dùng nhà vệ sinh công cộng phía sau con phố, mỗi lần trước khi Giang Nhu đi vào đều phải hít một hơi thật sâu, sau đó nín thở đi cho xong. Lê Tiêu lại mua một cái gương dán ở trước bồn rửa mặt, bên cạnh dựa theo ý của Giang Nhu, đặt một cái tủ đựng đồ.
Nhân cơ hội này, anh lại mua một cái bồn nước giặt quần áo bằng đá cẩm thạch, đặt dựa vào tường viện.
Cái này rất rẻ, anh đi ngang qua một tiệm bán bia mộ thì nhìn thấy, nghĩ bình thường giặt quần áo ngồi chồm hổm rất khó chịu nên mua.
Ở trong phòng bếp cũng lắp một cái bồn nước, nước bẩn không dùng có thể tiện tay đổ xuống.
Xi măng xây phòng tắm còn thừa lại, anh dùng để phủ kín giếng nước, biến thành giếng điều áp.
Lo lắng sau khi đứa nhỏ sinh ra không cẩn thận rớt vào, xác suất xảy ra việc này còn rất cao, ngay cả Giang Nhu cũng từng nghe chị dâu nói qua, nói mẹ chồng đồng nghiệp ở nông thôn trông đứa nhỏ, chơi mạt chược với người ta quên mất đứa nhỏ, chờ khi phát hiện không thấy nó, đứa nhỏ đã rơi vào giếng không còn hơi thở.
Việc này khiến cô nhớ rất lâu.
Giang Nhu rất thích anh làm những việc này, trước kia cô cảm thấy xuyên qua cuộc sống trước kia thuận tiện cỡ nào, vẫn là sau khi đến nơi này mới cảm thấy người ở thế hệ trước sinh sống thật sự quá phiền, không có hệ thống cung cấp nước uống, không có nồi cơm điện, không có máy giặt quần áo, không có xe đạp điện…
Lấy giao thông mà nói, tuy rằng trong thị trấn đã có xe giao thông công cộng, nhưng lui tới cũng không thường xuyên, ra ngoài một chuyến rất không thuận tiện, còn vô cùng chen chúc, Giang Nhu ở xa từng thấy một lần lập tức rụt rè trong lòng, sợ chen chúc làm bụng đau.
Trước kia cô ra ngoài đều lái con Tiểu Điện Lư của mẹ, vừa nhanh vừa thoải mái.
Thời gian mười năm thật ra cũng không dài, nhưng quốc gia của bọn họ phát triển quả thật quá nhanh, lúc này di động cũng còn chưa thông dụng, nhưng sau hơn mười năm, 5G cũng xuất hiện.
Giang Nhu nhớ lại đồng thời có chút cảm khái, sau đó cùng Lê Tiêu hứng trí bừng bừng đi thăm thú đồ đạc mới thêm trong nhà, thuận tiện bổ sung nói: "Trong phòng tắm phải thêm một cây lau nhà nữa, còn phải mua một đôi dép lê, thuận tiện cho lúc tắm rửa mang vào, anh lại làm một cái giá nhỏ đặt ở chỗ này, dùng để treo quần áo và khăn mặt…"
Lê Tiêu vừa nghe vừa lấy tay đè vách tường, xem có khô chưa.