Bà mẹ chồng mới dỗ đứa nhỏ ngủ đặt lên giường sơ sinh, thấy một màn như vậy rất tức giận, khi cháu trai bà ta không có sữa ăn, người phụ nữ này không rên một tiếng, nhìn thấy bọn họ đòi sữa của người phụ nữ ở cách vách lại giở trò xấu.
Trực tiếp hùng hổ tiến về phía Giang Nhu, nâng tay lên muốn đánh người, miệng còn mắng, "Con nhỏ khốn kiếp tâm nhãn cô quá xấu xa, có sữa rồi cũng không lấy ra nữa."
Giang Nhu vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy một kẻ ngang ngược như vậy, nhíu mày ngẩng đầu trừng người, giọng điệu lạnh lùng, "Bà muốn làm gì? Tôi gọi y tá đó."
Nào biết bà già cũng không sợ chút nào, mặt mày hung ác.
Có lẽ là thấy Giang Nhu chỉ có một người, cho dù bị ức h.i.ế.p cũng không ai có ai giúp đỡ làm chỗ dựa.
Thân thề lúc này của Giang Nhu còn chưa quá nhanh nhẹn, biết cứng đối cứng với người ta có hại, cấp tốc buông bình sữa trong tay, trực tiếp cầm cây kéo trên tủ thấp ngay đầu giường.
Đây là kéo Lê Tiêu dùng để lột vỏ lựu.
Giơ cao cây kéo lên, vẻ mặt lạnh như băng nhìn bà ta, uy h.i.ế.p nói: "Bà tiến một bước nữa xem?"
Bà già nhìn thấy cây kéo trong tay cô, lúc này mới có kiêng kị, dừng bước một chút.
Nếu đổi là sản phụ trên giường đầu tiên, bà ta có thể không sợ như vậy, người phụ nữ đó vừa nhìn đã biết là kẻ yếu đuối, không giống người trước mắt này, ánh mắt vừa hung dữ vừa cứng đầu.
Tựa như chỉ cần bà ta bước lên một bước, đối phương lại dám dùng kéo đ.â.m người.
Chỉ là trong lòng vẫn tức giận, nhịn không được chửi ầm lên: "Vừa nhìn đã biết sinh con gái, nếu không cũng sẽ không chỉ có một mình cô, con nhỏ c.h.ế.t tiệt đó còn uống sữa, cũng không ngại lãng phí, uống nước tiểu được rồi, lớn lên thành thứ lẳng lơ như mẹ nó…"
Càng mắng càng thô tục, Giang Nhu còn đỡ, không có gì phải so đo với loại người này?
Trái lại sản phụ ở giường đầu tiên lại đỏ mắt.
Mặt Giang Nhu không chút thay đổi nhìn bà già, đáp lại một câu, "Bà cũng là phụ nữ, nói vậy bà chính là uống nước tiểu mà lớn lên nhỉ? Vị ngon không?"
Bà già bị nghẹn họng.
Sản phụ ở giường đầu tiên vốn còn có chút khổ sở, nghe xong lời này, không nhịn được cười khúc khích một tiếng. Bà già tức giận đến mức n.g.ự.c phập phồng, đen mặt lại muốn mắng, "Mày cái đồ hồ ly tinh lẳng lơ, sinh ra cũng là con hồ ly tinh, lớn lên là thứ câu dẫn đàn ông…"
Giang Nhu vừa nghe vậy, sắc mặt lập tức xụ xuống.
Nói cô có thể, nhưng nói đứa nhỏ thì không được
Cô đang muốn đánh trả, thì nhìn thấy một bóng dáng xuất hiện ở cửa phòng bệnh, anh cũng không biết đến khi nào, sắc mặt cực kỳ âm trầm, bước vào.
Bà già nghe thấy tiếng bước chân còn quay đầu lại nhìn thoáng qua, nhìn thấy Lê Tiêu không dễ chọc, trong lòng có chút nhút nhát, "Cậu là ai…"
Còn chưa hỏi xong, đã bị Lê Tiêu đạp vào bụng một phát, giọng người đàn ông lạnh như băng, "Bà nói lại cho ông đây nghe xem?"
Bà già "Ôi" một tiếng, vừa không đề phòng, cả người bị té về sau.
Biến cố này xảy ra quá đột ngột, không chỉ có bà cụ không kịp phản ứng, Giang Nhu và sản phụ trong phòng bệnh cũng không phản kịp ứng lại.
Hai tay Lê Tiêu xách đồ, anh bước một bước đi qua người nọ, bà già đau đớn ôm bụng kêu đau "Ôi ai", nhìn thấy anh đến gần, lập tức không dám kêu, chỉ nhỏ giọng rầm rì.
Giang Nhu nhìn thấy một màn này, bớt tức giận, thấy Lê Tiêu còn muốn động chân, vội lên tiếng ngăn cản, "Đợi lát nữa lại tính toán, đứa nhỏ tiểu rồi."
Ngược lại không phải thương bà già, mà là sợ anh xuống tay không nhẹ không nặng đánh người bị thương, đến lúc đó lại vu vạ bọn họ.
Lê Tiêu nghe xong lời này, chân mới ngừng lại, nhưng sắc mặt vẫn khó coi như trước, ánh mắt lạnh lùng đảo qua trên người bà già một cái, "Chờ đó cho ông."
Bà già sợ tới mức da mặt run lên, không dám tác oai tác oái nữa.
Vội đứng lên từ trên mặt đất, cũng không nói gì Lê Tiêu, bản thân lập tức vỗ m.ô.n.g chạy ra ngoài.
Trong phòng bệnh rốt cục im lặng.
Giang Nhu lại cầm lấy bình sữa, tiếp tục đút sữa cho đứa nhỏ trong lòng.
Đứa nhỏ cũng không biết giống ai, còn vươn đầu ra bên ngoài dò xét, cũng không biết là đang xem náo nhiệt hay là đang nhìn cha cô bé.
Mặt Giang Nhu hơi nhăn lại, vỗ m.ô.n.g nhỏ của cô bé, bảo cô bé đừng phân tâm, chuyên tâm uống sữa.