Sau khi Oanh Nhiên rửa thức ăn xong, Từ Ly Lăng cũng giặt sọt xong quay về, treo sọt lên tường phơi. Sau đó hắn đun nước giặt lại ga giường và quần áo.
Oanh Nhiên ở bên hắn bận rộn đến tận khi trời tối, mệt đến mức lúc ăn cơm nàng cũng phải dựa vào người hắn.
Đại Hoa và Tiểu Hoàng chơi đùa đã đời rồi mới quay về. Lông trên người cả hai đều trở nên thưa thớt, nhìn là biết đã đánh nhau thêm mấy trận nữa.
Hai con thú nhỏ chẳng ai ưa ai, đến lúc ăn cũng mỗi đứa chiếm một bên cổng sân, quay mông về phía nhau.
Vì Đại Hoa ăn phải dùng bát nên Tiểu Hoàng cũng được nhận cái bát chó đầu tiên trong đời.
Có điều Tiểu Hoàng không thích dùng bát, gặm xương vẫn thích kéo ra ngoài mà gặm cho đã miệng.
Đại Hoa mắng nó: “Đồ bẩn thỉu, con chó dơ dáy đáng chết.”
Thế là một mèo một chó lại lao vào đánh nhau.
Từ Ly Lăng phớt lờ.
Oanh Nhiên vốn định ngăn cản, nhưng mấy lần khuyên đều không được nên giận quá mặc kệ luôn.
Nàng và Từ Ly Lăng tắm rửa nghỉ ngơi sớm. Eo nàng đau quá đỗi, Từ Ly Lăng ôm nàng xoa lưng cho nàng.
Nhưng nàng nghĩ hôm nay Từ Ly Lăng còn mệt hơn mình nên lại ôm hắn, tay xoa nhẹ eo hắn, “Hay ta cũng xoa bóp cho chàng nhé?”
Từ Ly Lăng đồng ý.
Oanh Nhiên bảo hắn nằm sấp xuống, nàng ngồi trên đùi hắn nghiêng người về phía trước, hai tay đặt lên eo hắn xoa bóp.
Nàng xoa bóp chẳng có kỹ thuật gì, chỉ làm theo cảm giác.
Đôi tay mềm mại không có nhiều sức, giống như đang nhào nặn nhẹ nhàng trên eo hắn. Do động tác không vững, mông nàng còn cọ qua cọ lại trên đùi hắn.
Nàng hỏi: “Dễ chịu không? Có thấy đỡ chút nào không?”
Từ Ly Lăng nhắm mắt không đáp.
Oanh Nhiên lại nghiêng người xoa bóp lên lưng hắn. Vẫn không có bao nhiêu sức lực, nhưng nửa người nàng gần như nằm hẳn lên người hắn.
Nàng xoa bóp đến mà hào hứng, tự cảm thấy bản thân làm rất tốt. Từ Ly Lăng cũng không ngăn, chỉ điều chỉnh tư thế một chút để không bị đè đau.
Xoa được một lúc thấy mệt, nàng liền nằm sấp xuống, ngực ép lên lưng hắn phập phồng theo nhịp thở. Hơi thở ấm áp phả vào lưng hắn như đang thì thầm.
“Chàng ngủ rồi à?”
Giọng nói Từ Ly Lăng trầm khàn: “Chưa.”
Oanh Nhiên thở dài: “Nuôi một mèo một chó thật vất vả, cứ như nuôi con nít ấy. Ta nói thì chúng bọn chúng không nghe, nhưng lắm lúc lại nghe lời đến lạ.”
Từ Ly Lăng nhẹ vỗ ra hiệu cho nàng ngồi dậy. Rồi hắn lật người nằm ngửa, kéo eo nàng nằm lên người mình.
Oanh Nhiên vừa nằm xuống đã cảm thấy bên dưới có thứ gì đó cộm lên. Nàng đỏ mặt định ngồi dậy.
Từ Ly Lăng xoa lưng nàng: “Mặc kệ nó.”
Hắn lại hỏi: “Vậy nàng tính làm sao?”
“Sau này đành nuôi thả Đại Hoa và Tiểu Hoàng, để bọn chúng tự chơi thôi. Đến giờ cơm, giờ ngủ thì về là được.”
Oanh Nhiên áp mặt vào ngực hắn, nghe tiếng tim hắn đập chậm rãi, lại lạc đề: “Chàng thấy khó chịu hả? Nhịp tim chàng đập chậm quá.”
“Không sao, bẩm sinh vậy rồi.”
Từ Ly Lăng lại nói: “Không phải trước đây nàng muốn nuôi mèo trong nhà à?”
Oanh Nhiên biết hắn cố tình trêu chọc mình, nàng bĩu môi nhìn hắn.
Từ Ly Lăng bật cười, nâng nàng lên một chút rồi xoay nàng lại ôm lấy, vừa lúc hai người nằm nghiêng đối diện nhau.
“Nếu thấy phiền quá thì mặc kệ chúng, dù sao cũng không chết được.”
Oanh Nhiên ôm eo hắn, gật đầu. Nàng thầm nghĩ có Đại Hoa là hệ thống ở đây, Tiểu Hoàng ngoài bị đánh ra thì quả thật không có gì nguy hiểm.
Ngày mai nàng sẽ dặn Đại Hoa vài câu, bảo nó bớt đánh nhau với Tiểu Hoàng lại.
Giọng nói Từ Ly Lăng chậm rãi vang lên như gió thổi bên tai, khiến lòng nàng yên ổn lại: “Ngủ đi.”
Cơn buồn ngủ kéo đến, Oanh Nhiên nhắm mắt lại.
Trong cơn mơ màng nửa tỉnh nửa mê, nàng lẩm bẩm: “Vậy cứ mặc kệ nó hả?”
Từ Ly Lăng hiểu nàng đang không nói về bọn mèo chó.
“Mặc kệ nó, một lát là hết.”
“... Nhưng nó vẫn cấn người ta.”
“Không nhanh vậy đâu.”
“Chàng muốn không... Chỉ một lần thôi?”
“Ngủ đi.”
“Hửm?”
“Một lần không đủ.”
“Chàng thật là…”
...
Tiếng thì thầm rủ rỉ trong màn mãi kéo dài, rồi cứ thế dần chìm vào tĩnh lặng.
*
Ngày hôm sau.
“... Chuyện là vậy đấy, nói chung các ngươi sống trong núi thì tự cẩn thận. Sau này tuyệt đối không được nhận đồ người lạ đưa.”
Quan Dập cùng ba người đồng đội đứng trong sân dặn dò Oanh Nhiên.
Oanh Nhiên gật đầu, nghĩ mà thấy sợ: “May mà hôm đó trên đường về nhà, ta đã làm mất hai viên thạch anh tím đó. Hoài Chân về nhà định lấy ra thì phát hiện không thấy nữa.”
Sáng sớm hôm nay, sau khi Từ Ly Lăng đi trấn Kim Thủy thì Quan Dập đến nhà hỏi Oanh Nhiên về lão già kể chuyện tên Đồng Bá ở Duyệt Hồng Lâu.
Cảnh tượng này quen thuộc như hồi vụ Mã Trì.
Oanh Nhiên hỏi ra thì mới biết quả nhiên Đồng Bá đã chết, và chuyện này vẫn có liên quan đến ma đạo. Hai viên thạch anh tím Đồng Bá đưa nàng có chứa ma khí. Nếu tiếp xúc lâu thì con người sẽ bị ma khí ảnh hưởng, thậm chí có thể đọa ma.
Chuyện này nguy hiểm hơn vụ của Mã Trì nhiều, làm nàng hoảng sợ.
Quan Dập an ủi: “Muội mới tiếp xúc một thời gian ngắn nên không sao đâu.”
Y dừng lại một lúc rồi lại nói: “Nhưng bây giờ vẫn chưa rõ tung tích của Mã Trì mà huyện Vân Thủy ta đã liên tục xảy ra chuyện liên quan đến ma đạo. Ta lo lắng có phải dạo gần đây ma đạo sắp có kế hoạch lớn gì hay không. Nói chung thì muội và muội phu vẫn nên cẩn thận thì hơn.”
“Được rồi, không còn chuyện gì khác nên ta đi đây.”
Quan Dập vẫy tay, xoay người lại thì thấy một con mèo li hoa nhỏ đang nhìn mình chằm chằm.
Oanh Nhiên: “Đây là Đại Hoa, con mèo mới ta nuôi.”
Y “ồ” một tiếng rồi ngồi xuống gọi Đại Hoa lại, xoa đầu nó: “Đáng yêu quá.”
Đại Hoa ngẩng đầu nhỏ, rất chi là đắc ý.
Nó đã bảo làm gì có ai mà không thích mèo cơ chứ! Ngoại trừ lão chồng của ký chủ thôi!
Đại Hoa nhìn theo Quan Dập ngự kiếm rời đi cùng đồng đội, chợt nói với Oanh Nhiên: “Vận khí của anh ta rất mạnh. Đợi chồng cô chết thì chúng ta liên kết lại đi, có thể sắp xếp cho anh ta làm nam chính của cô.”
Oanh Nhiên nhíu mày: “Mi nói gì cơ?”
Đại Hoa ra vẻ hiển nhiên: “Chồng cô là người phàm cả khí mạch lẫn căn cốt đều tắc nghẽn, chắc chắn không thể tu luyện. Mặc dù bây giờ cô cũng là người phàm, nhưng cô có tôi mà.”
“Tôi đã nghĩ kỹ rồi. Nếu cô muốn ở bên chồng thì cứ ở đi. Đợi anh ta chết, cô vẫn còn sống, tôi sẽ đưa cô đến Diệu Cảnh làm thần nữ, tiếp tục nhiệm vụ của chúng ta.”
Oanh Nhiên im lặng, ánh mắt thất thần nhìn chằm chằm Đại Hoa.
Nàng là phàm nhân, Hoài Chân cũng là phàm nhân. Nàng vẫn luôn nghĩ mình sẽ cùng Hoài Chân già đi, rồi sau đó họ cùng nhau chết đi.
Chứ chưa từng nghĩ đến chuyện trong tương lai nàng sẽ phải nhìn hắn một mình già đi, yếu dần rồi qua đời.
Lồng ngực như có gì đó nghẹn lại, nàng im lặng
Đại Hoa nhăn nhó khuôn mặt mèo: “Tôi đã nhẫn nhịn nhiều lắm rồi đó, chẳng lẽ như vậy cô vẫn không chịu?”
Oanh Nhiên: “Để sau hẵng nói.”
Nàng không thể đoán trước được chuyện tương lai, càng suy nghĩ chỉ càng thêm ưu phiền, trước mắt cứ sống cho tốt đã rồi tính.
Đại Hoa chẳng vui vẻ gì, nó hừ một tiếng rồi chạy vào rừng chơi.
Oanh Nhiên vẫn ở nhà, thường ngày làm gì thì giờ làm nấy.
Đến chiều tối Từ Ly Lăng trở về, nàng kể lại chuyện Quan Dập đã ghé nhà vào sáng nay cho hắn nghe.
Oanh Nhiên ngồi trong bếp, trên đùi là một cái rổ để lặt đậu đũa. Nàng nói thầm: “Không biết có phải là do trước đây ta không để ý hay không, mà dạo này cứ cảm thấy ở huyện Vân Thủy xuất hiện nhiều ma hơn trước.”
Từ Ly Lăng đang thái rau, hỏi: “Nàng muốn chuyển nhà không?”
Oanh Nhiên: “Chuyển đi đâu?”
Từ Ly Lăng: “Túc Kinh.”
Oanh Nhiên lắc đầu: “Xa quá. Huyện Vân Thủy của chúng ta nằm ngay biên giới giữa châu Ý Vương và châu Vân, dù cưỡi ngựa bay đến Túc Kinh cũng phải mất hai, ba ngày. Lỡ giữa đường gặp yêu ma quỷ quái thì đến mạng cũng chẳng còn.”
Từ Ly Lăng: “Vậy nàng có muốn đi đâu khác không?”
Oanh Nhiên: “Ta chưa nghĩ đến. Chàng muốn rời khỏi đây à?”
Từ Ly Lăng: “Quả thật nơi này không còn yên ổn.”
Oanh Nhiên thở dài, nói đùa với Từ Ly Lăng: “Nếu tất cả yêu ma hại người trên đời này đều biến mất thì tốt biết bao.”
“Yêu ma hại người gì?”
“Ừm... Như Thánh Ma chẳng hạn?”
Thật ra nàng chẳng nghĩ sâu xa gì.
Từ Ly Lăng im lặng, chỉ khẽ cười một cách khó đoán.
*
Nửa đêm, tại biên giới giữa châu Vân và châu Ý Vương.
Một nhóm tu sĩ mặc pháp bào xanh lam nhếch nhác tả tơi, vừa đánh vừa lui, bị dồn đến sát kết giới giữa hai châu.
Phía sau họ là đoàn ma tu chỉnh tề, thế công như vũ bão, bám sát không buông.
“Sư thúc, chúng ta phải làm sao đây?”
Pháp bào trên người các đệ tử đều đã rách bươm bê bết máu, bọn họ rưng rưng nước mắt.
Họ nghe nói ở đây có một cứ điểm mới của ma đạo cho nên mới phụng mệnh đến tiêu diệt.
Ai ngờ đến nơi mới phát hiện, cứ điểm mới đáng lẽ phải thưa thớt người lại là nơi đóng quân của các ma tướng đến từ Già Lam Điện và Bạt Ngục Cốc.
Bọn họ dẫn theo cả trăm người, nhưng lúc này chỉ còn lại ba mươi mốt người, trong khi ma đạo vẫn đang truy sát.
Chu Đồ Nha lấy Cửa Phá Kết Giới ra, “Hết cách rồi... Các ngươi hộ pháp, ta phá kết giới!”
Tuy từ trước đến nay châu Vân và châu Ý Vương đều nước sông không phạm nước giếng.
Nhưng hai châu vốn không đối địch, các tu sĩ hai bên vẫn luôn ngầm được phép qua lại với nhau.
Chu Đồ Nha vận công kích hoạt pháp khí, các đệ tử lập trận bảo vệ.
Ma tướng phía sau dẫn quân xông vào trận pháp chém giết.
Ngay khi trận pháp sắp vỡ, Chu Đồ Nha hét lớn một tiếng: “Mở!”
Trên kết giới kéo dài hàng vạn dặm giữa châu Vân và châu Ý Vương, một cánh cổng hình vòm rộng bằng ba người đột nhiên mở ra.
“Mau vào!”
Chu Đồ Nha xông vào cổng trước rồi gọi đám đệ tử theo sau.
Nhưng ma quân đuổi theo sát nút, thấy ma tướng đã gần đến cổng, Chu Đồ Nha vội vã thu pháp khí lại, chạy thẳng lên ngọn núi ở phía bên kia kết giới thuộc châu Ý Vương.
Các đệ tử kẹt lại ở bên kia kết giới châu Vân chỉ biết trơ mắt nhìn đồng môn bỏ chạy, bị chặt đầu chết không nhắm mắt.
Chu Đồ Nha dẫn theo những đệ tử còn sống chạy l*n đ*nh núi, không dám ngoảnh đầu lại mà chỉ biết bi thương nói: “Đi thôi, trước hết phải tìm chỗ trị thương.”
Các đệ tử nghiến răng, hai mắt đỏ hoe: “Lũ ma đạo điên cuồng này!”
“Ta sẽ không tha cho chúng! Nhất định phải giết sạch để báo thù cho các sư huynh đệ!”
Các đệ tử không cam lòng quay đầu nhìn lại, nhìn lũ ma quân dày đặc ở bên kia kết giới.
Những đôi mắt ma u ám ánh lên màu máu trong bóng đêm, như những con chó điên đói khát.
Một ma tướng trẻ tuổi, thân hình cao lớn, cưỡi một con ma thú vạm vỡ đứng trước đội quân, ánh mắt sắc lạnh nhìn về phía họ, trên môi là nụ cười ngông cuồng.
Hắn ta dang hai tay lên trời rồi hét lớn:
“Ma đạo bất diệt!”
Đoàn ma quân phía sau hắn ta đồng loạt hò hét:
“Thánh Ma tối cao!”
Từng tiếng hô vang vọng như muốn đập tan cả kết giới.
Nó vang dội đến mức khiến các đệ tử giật mình. Bọn họ im lặng cúi đầu, vội bỏ chạy cùng Chu Đồ Nha.
“Ma đạo bất diệt!”
“Thánh Ma tối cao!”
Ma tướng quay mặt về hướng châu Vân dang hai tay, nở nụ cười lớn ngỡ như đang chào đón Thánh Ma.
*
“Loạn rồi, loạn rồi, loạn thật rồi.”
Hứa Thu Quế ngồi trong sân giúp Oanh Nhiên lặt rau, liên tục thở dài, “Còn chưa điều tra rõ chuyện của Mã Trì và Đồng Bá mà dạo trước, mấy tu sĩ Huyền Đạo ở châu Vân còn bị ma tu bức ép chạy qua châu Ý Vương ta.”
“Thế đạo kiểu này, e là ma đạo sắp lên nắm quyền thật rồi.”
Oanh Nhiên cũng cảm thấy không yên ổn nên dạo này không vào huyện thành.
Hôm nay Hứa Thu Quế mang ít đồ tới thăm, nàng mới nghe Hứa Thu Quế kể mấy chuyện xảy ra gần đây...
Có tu sĩ bị trọng thương tới từ châu Vân, nghe nói là trưởng lão và đệ tử nội môn của một môn phái lớn ở châu Vân.
Tổng cộng 25 người hiện đang tĩnh dưỡng tại một khách đ**m được Huyện Phủ châu Vân bao trọn.
Oanh Nhiên buồn bực: “Mẹ, dạo này không có việc gì thì mẹ cũng đừng ra ngoài.”
Hứa Thu Quế thở dài: “Tết Đoan Ngọ con không về, mẹ mà không ghé thì chẳng lẽ đợi Trung Thu còn về chắc?”
Oanh Nhiên im lặng.
Hứa Thu Quế lại thở dài.
Quan Dập bị Hứa Thu Quế sai đi chẻ củi, nghe thế thì đổi đề tài: “Chuyện châu Vân ta lo không nổi, nhưng thật ra đang thiếu người chăm sóc đám tu sĩ đó đấy. Oanh Oanh, muội có muốn đi không? Bọn sai dịch Huyền Nha chỗ ta đều cho người nhà đi cả rồi.”
Từ Ly Lăng bưng trà từ trong nhà ra, đặt lên chiếc bàn thấp giữa Oanh Nhiên và Hứa Thu Quế.
Hứa Thu Quế gọi Quan Dập: “Thôi đừng chẻ nữa, lại đây uống miếng nước đã.”
Rồi lại hỏi: “Chăm sóc mấy tu sĩ đó nhẹ nhàng lắm hả?”
Từ Ly Lăng nhận lấy thức ăn và rổ lặt rau từ tay Oanh Nhiên. Oanh Nhiên rảnh tay, ngồi bên cạnh hắn uống nước.
Quan Dập đi đến: “Tất nhiên, làm một ngày được trả một viên linh thạch. Hơn nữa bọn họ là đệ tử tới từ môn phái lớn nên đã quen tự làm mọi việc. Nói là đi chăm sóc, nhưng thật ra là chỉ ngồi đó giết thời gian thôi.”
“Vợ chú hai ta đi làm hai ngày, ngồi đó cắn hạt dưa đến mức nóng trong người.”
Oanh Nhiên bật cười.
Hứa Thu Quế vội nói: “Vậy thì đi, Oanh Oanh nhà ta đi! Được làm mấy ngày thế?”
Quan Dập một tay cầm cốc, tay kia chống hông, dựa vào cạnh Hứa Thu Quế: “Không chắc nữa. Bọn họ đã liên hệ với môn phái của bọn họ, nghe đâu môn phái đã cử người tới đón. Chắc ít nhất cũng phải nửa tháng nữa.”
“Nửa tháng là mười lăm viên linh thạch đó.”
Hứa Thu Quế liếc mắt nhìn Từ Ly Lăng.
Con rể bà một tháng cũng chỉ kiếm được năm viên linh thạch.
Oanh Nhiên cũng liếc Từ Ly Lăng: “Vậy ta đi nhé?”
“Muốn đi thì đi thôi.”
Từ Ly Lăng lười cản nàng, “Ngày mai ta đưa nàng đi, sau khi tan làm thì đón nàng.”
Quan Dập: “À phải rồi, có một cái hơi bất tiện là sáng đi, đến tối mới được về. Nhưng Oanh Oanh không phải lo ăn uống đâu. Những người khác muốn tiết kiệm tiền nên đều tự mang bánh bột ngô, còn Oanh Oanh có thể về nhà mẹ đẻ ăn.”
Hứa Thu Quế vỗ tay: “Được đấy!”
Kể từ khi Oanh Nhiên thành thân, bà ít được gặp Oanh Nhiên lại. Người làm mẹ sao có thể không nhớ con cho được.
Oanh Nhiên im lặng liếc nhìn Từ Ly Lăng.
Ánh mắt Từ Ly Lăng nhìn nàng khiến nàng cảm thấy, dường như ở đây chỉ có mình hắn hiểu nàng đang do dự.
Nàng muốn dựa vào người hắn, nhưng ngại Hứa Thu Quế và Quan Dập nên đành kiềm chế.
Hứa Thu Quế đang bàn bạc về công việc cụ thể với Quan Dập.
Oanh Nhiên vẫn còn do dự.
Từ Ly Lăng vòng tay vỗ vai nàng, thì thầm với nàng: “Ta sẽ mang cơm cho nàng.”
Oanh Nhiên lắc đầu: “Xa quá.”
Từ Ly Lăng: “Vậy nàng ăn ở tửu lầu luôn đi.”
Oanh Nhiên: “Như thế thì đâu kiếm được đồng nào nữa.”
Từ Ly Lăng: “Dù ăn thì vẫn tính là tiền nàng kiếm được mà.”
Oanh Nhiên cong môi, dùng đầu cọ vào vai hắn.
Lúc này Quan Dập mới nhớ ra Oanh Nhiên chưa nói muốn đi hay không, thế là hỏi Oanh Nhiên: “Oanh Oanh, muội đi không?”
Oanh Nhiên thở dài: “Đi.”
Mười lăm viên linh thạch đấy.
Nàng không nỡ từ bỏ số tiền đó.
Ăn cơm xong, tiễn Hứa Thu Quế và Quan Dập về, Từ Ly Lăng mới hỏi nàng: “Nàng định ăn cơm ở đâu?”
Oanh Nhiên: “Về nhà ăn.”
Từ Ly Lăng im lặng nhìn nàng.
Oanh Nhiên chui vào lòng hắn, hắn dịu dàng vỗ lưng nàng.
Thật ra quan hệ giữa Oanh Nhiên và gia đình không tệ đến mức ấy, nhưng cũng như bao người trẻ mắc chứng sợ về nhà sẽ bị cha mẹ lải nhải, Oanh Nhiên cũng sợ mỗi lần ăn cơm phải nghe cha mình rao giảng tam tòng tứ đức.
Còn mẹ nàng những lúc ấy chỉ biết im lặng.
Điều khó xử nhất là, bởi vì quan hệ giữa nàng và gia đình không tệ đến mức ấy, cho nên nàng không thể viện cớ không về ăn cơm dù nhà mình ở ngay đó.
Nếu không mẹ nàng sẽ buồn lòng.
Song, nàng đã chuẩn bị sẵn tinh thần, đến lúc đó cứ qua loa cho xong chuyện là được.
Vì ngày mai phải đi làm nên đêm nay Oanh Nhiên đi ngủ sớm.
Sáng sớm hôm sau, Từ Ly Lăng đưa nàng đến khách đ**m.
Huyện Vân Thủy không muốn mắt mặt trước người châu Vân nên đã thuê tửu lâu tốt nhất trong huyện là Duyệt Hồng Lâu.
Oanh Nhiên và Từ Ly Lăng đến sớm, tửu lâu vẫn còn đang bán điểm tâm sáng.
Oanh Nhiên kéo Từ Ly Lăng đi ăn sáng, sau đó tiễn hắn ra cửa cưỡi ngựa bay đến trấn Kim Thủy.
“Buổi tối ta sẽ đến đón nàng.”
“Ừm.”
Oanh Nhiên gật đầu.
Xung quanh người qua kẻ lại, nàng không tiện ôm ấp thân mật với hắn như ở nhà nên chỉ nắm tay hắn, nhìn theo hắn rời đi với ánh mắt lưu luyến.
Ở tầng ba Duyệt Hồng Lâu, cửa sổ phòng hạng Thiên hé mở.
Có một người cũng đang nhìn theo Từ Ly Lăng rời đi, trên mặt là vẻ khó tin.
*
Lời tác giả:
Người nào đó (nhìn chằm chằm Từ Ly Lăng): Ta sắp được lập đại công rồi đấy à? [Để tui coi nào]
Tiểu Hoàng: (nhìn chằm chằm người nào đó): Ta sắp được ăn cơm tối rồi đấy à? [Để tui coi nào]