“Ấy, ấy, ấy!”
Oanh Nhiên ngồi phía sau vỗ lên lưng hắn, “Chàng làm gì thế? Đi Duyệt Hồng Lâu mà!”
Từ Ly Lăng không nói lời nào, cũng không quay đầu lại.
Oanh Nhiên thấy đã sắp bay ra khỏi huyện Vân Thủy thì bất lực đồng ý: “Nhưng dù về nhà thì ta cũng phải báo quản sự một tiếng đã. Chàng đưa ta trở lại báo với quản sự đi, sau đó về nhà.”
Nàng cứ ngồi phía sau lộn xộn, Từ Ly Lăng không thể không dừng ngựa bay lại giữa không trung rồi ngoái đầu lại. Hiển nhiên là hắn không tin nàng.
Oanh Nhiên ôm eo hắn, ngồi phía sau cọ vào lưng hắn làm nũng: “Nếu ta không nói gì mà đã bỏ đi, cha ta mà biết thì lần sau về nhà mẹ đẻ, chắc chắn cha ta sẽ đánh chết ta. Chàng dám đánh nhau với cha ta không?”
Từ Ly Lăng: “Cũng được.”
Oanh Nhiên trừng hắn: “Chàng dám! Đó là cha ta đấy!”
Từ Ly Lăng lười tranh cãi với nàng, cưỡi ngựa bay tiếp tục đi.
Oanh Nhiên ngồi phía sau lại kêu la “ai da”, “ai da”, tay kéo quần áo hắn muốn quay đầu lại, còn hứa hẹn: “Ta chỉ về báo một tiếng thôi thật đấy, sao chàng không tin ta vậy? Chẳng lẽ giữa chúng ta không có một chút lòng tin nào sao?”
Nghe nàng nói đến đây, Từ Ly Lăng im lặng cưỡi ngựa bay quay đầu lại.
Sau khi đưa Oanh Nhiên vào Duyệt Hồng Lâu xong, hắn dắt ngựa bay chờ bên ngoài cửa, “Ta chỉ tin nàng lúc này thôi.”
Đôi mắt hắn đen kịt trông vô cùng đáng sợ.
Oanh Nhiên hậm hực nhệch miếng, cầm chè đậu xanh chạy vào Duyệt Hồng Lâu. Đến phòng nghỉ ngơi dành cho khách, nàng mở cửa sổ ra, đắc ý vẫy tay với hắn: “Hoài Chân, chàng đi đi, đến tối rồi đón ta.”
Mười lăm viên linh thạch đấy, sao có thể nói không cần là không cần được.
Trông Từ Ly Lăng chẳng bất ngờ chút nào, hắn im lặng nhìn chằm chằm nàng. Nhìn lâu đến mức lòng nàng bồn chồn, nghi ngờ có phải hắn muốn xông lên lôi nàng xuống hay không.
Nếu hắn làm vậy thật thì nàng mất mặt biết bao!
Mấy nương tử khác trong phòng khách đều túm tụm lại hóng chuyện.
Lúc này hắn mới giơ tay chỉ vào nàng rồi cưỡi ngựa bay rời đi.
Triệu nương tử không khỏi giật mình khi thấy hắn như vậy, ôm ngực hỏi Oanh Nhiên: “Chuyện gì đấy? Cãi nhau với phu quân à? Tối nay ngươi về liệu có bị hắn đánh không thế?”
Oanh Nhiên: “Không có cãi nhau, chỉ là...”
Nàng kể tóm tắt mọi chuyện, các nương tử nghe xong thì bật cười khúc khích.
“Lang quân nhà ngươi tốt với ngươi thật đấy.”
“Ta đi làm xong về nhà, than khổ than mệt một tiếng. Vậy mà nam nhân nhà ta chỉ biết nói hắn cũng khổ cũng mệt, còn bảo mọi người ai chẳng vậy.”
“Còn vị nhà ta có thể phụ ta nấu cơm là đã tốt lắm rồi.”
“Đâu như lang quân nhà ngươi, vừa nghe ngươi than mệt, chẳng nói chẳng rằng đã dẫn ngươi đi. Ngươi không chịu, hắn còn không vui.”
Mấy nương tử trêu chọc, Oanh Nhiên ngồi trong góc giả vờ không hiểu, song tai vẫn nóng lên.
Triệu nương tử lại nói: “Nhưng lang quân nhà ngươi lúc nổi nóng trông đáng sợ thật. Ta không biết phải miêu tả thế nào, rõ ràng trông không giống tức giận, nhưng ai nhìn cũng phải toát mồ hôi lạnh.”
Oanh Nhiên gật đầu tán thành: “Đúng là trông rất đáng sợ thật. Nhưng tính cách chàng tốt lắm, không đánh ta cũng không thích cãi nhau với ta.”
“Vậy thì tốt thật...”
Mấy nương tử lại than vãn chuyện nhà mình.
Nói mãi nói hoài, lại nói đến vị tu sĩ đã rủ Oanh Nhiên đi dạo huyện thành.
Vương nương tử đề nghị: “Buổi chiều ngươi đừng đi nữa. Nếu quản sự hỏi, ta sẽ bảo lúc sáng ngươi đi dạo nóng quá nên bị say nắng.”
“Vị tu sĩ đó cũng thật là, coi chúng ta cứ như người hầu thật mà chẳng suy nghĩ gì. Người phàm như chúng ta sao có thể giống bọn họ? Trời nóng thế này sao mà chịu được...”
...
Oanh Nhiên tụ tập nói chuyện phiếm cùng các nàng, ngỡ như giờ nghỉ trưa ở kiếp trước, khi nàng ngồi nói xấu khách hàng và sếp cùng đồng nghiệp.
Buổi trưa trôi qua, Ninh Phỉ đến gõ cửa.
Oanh Nhiên đứng dậy định đi ra nhưng bị Triệu nương tử ngăn cản. Vương nương tử đẩy nàng vào trong phòng rồi “suỵt” một tiếng với nàng.
Oanh Nhiên định nói chuyện, nhưng Triệu nương tử đã mở cửa.
Nỉnh Phỉ đảo mắt quanh phòng, nhíu mày: “Tần nương tử đâu?”
Triệu nương tử: “Hôm nay trời nóng quá nên lúc sáng nàng đi dạo bị say nắng. Tu sĩ đại nhân có chuyện gì thì cứ tìm ta là được.”
Ninh Phỉ nhíu chặt mày, còn chẳng thèm nhìn Triệu nương tử mà đi luôn.
Triệu nương tử đóng cửa, nói thầm: “Sao ta cảm thấy hình như nàng ta cố tình tới tìm Tần nương tử vậy?”
“Sống không thoải mái nên cố tình đi tra tấn người khác à.”
Vương nương tử kéo Oanh Nhiên đến bên bàn, tiếp tục nói chuyện: “Buổi sáng lúc ngươi đi ra ngoài với nàng, nàng có bắt nạt ngươi không?”
Oanh Nhiên trả lời đúng sự thật: “Không có. Nàng tốt với ta lắm, chỉ là thường xuyên hỏi chuyện nhà ta, nói là muốn làm bạn với ta. Nhưng ta nghĩ sớm muộn mấy tu sĩ bọn họ cũng rời đi, sợ là không làm bạn được nên không trả lời.”
Bây giờ nàng mới biết có lẽ Ninh Phỉ không tốt với nàng đến vậy.
Nhưng nàng cũng không quan tâm, chỉ mỉm cười nói cảm ơn với mấy nương tử trong phòng.
Buổi chiều nàng ăn hạt dưa, đậu phộng, uống trà, nói chuyện phiếm với các nương tử trông đến mà vui vẻ.
Oanh Nhiên cảm kích ơn hỗ trợ của các nàng nên còn cố tình gọi hai dĩa bánh ngọt đến cho họ.
Buổi tối Từ Ly Lăng đến đón, Oanh Nhiên ngồi trên ngựa bay kể rất nhiều chuyện kỳ thú mà mình nghe được từ chỗ các nương tử.
Từ Ly Lăng vẫn trả lời nàng như bình thường. Oanh Nhiên thầm nghĩ chắc là hắn không tức giận.
Về tới nhà tắm rửa, lên giường, Từ Ly Lăng nằm xuống bên cạnh nàng rồi ôm nàng vào lòng. Bàn tay hắn khẽ v**t v* lưng nàng, rồi dần dần vờ như vô ý mà vén áo ngủ nàng lên.
Cả người Oanh Nhiên căng cứng, nhẹ đẩy hắn ra: “Đừng mà Hoài Chân... Ngày mai ta còn phải vào huyện.”
Từ Ly Lăng vùi mặt vào cổ nàng: “Một lần thôi.”
Nhớ lại lúc sáng đã lừa hắn, Oanh Nhiên ít nhiều gì cũng cảm thấy áy náy, thế là ôm lấy hắn: “Vậy một lần thôi...”
“Ừm.”
Từ Ly Lăng lại gần.
Oanh Nhiên phối hợp c** th*t l*ng giúp hắn.
...
“Cái đồ lừa đảo... A...”
Đã qua nửa đêm nhưng vẫn chưa được nghỉ ngơi, Oanh Nhiên yếu ớt đẩy hắn ra.
Nàng hơi lảo đảo, thấy Từ Ly Lăng nhìn xuống mình và cười: “Nàng đang mắng chính mình à?”
Oanh Nhiên cố gắng đứng dậy cắn hắn một cái, lại bị bàn tay hắn đè xuống không nhúc nhích được.
Bàn tay hắn di chuyển lên trên, nhẹ nhàng nắm lấy cổ nàng.
Oanh Nhiên nghiêng đầu muốn cắn tay hắn, nhưng bị hắn nhẹ bóp chặt cằm nàng, buộc nàng chỉ có thể ngẩng đầu nhìn hắn.
Giọng nói hắn không tức giận chút nào. Hơi thở hỗn loạn xen lẫn với ý cười nhạt nhẽo, nhưng vô thức khiến người ta hoảng sợ.
“Ta đã bảo với nàng từ lâu rồi, một lần không đủ.”
“Ta nói, nhưng nàng không nghe, cũng không nhớ.”
“Cũng chính nàng...”
Oanh Nhiên mơ màng không nghe hiểu ý nghĩa câu cuối cùng hắn nói, nàng không chịu nổi nữa nên làm nũng: “Hoài Chân... Thôi... Thôi mà...”
Nhưng hắn không nghe.
Mãi cho đến khi nàng mệt mỏi thiếp đi, vẫn chẳng biết khi nào hắn mới dừng lại.
Trong đầu Oanh Nhiên cứ đau đáu chuyện đi huyện Vân Thủy nên dù mệt nàng cũng không ngủ yên.
Sáng sớm hôm sau Từ Ly Lăng thức dậy, Oanh Nhiên nghe thấy tiếng động cũng miễn cưỡng ngồi dậy.
Từ Ly Lăng cúi người: “Không nghỉ ngơi thêm chút đi?”
Oanh Nhiên tức giận hừ một tiếng, không thèm nói chuyện với hắn, rửa mặt xong thì đứng đợi bên cạnh ngựa bay.
Từ Ly Lăng cũng không cản nàng, cưỡi ngựa bay đưa nàng đến Duyệt Hồng Lâu. Suốt đường đi cả hai không ai nói tiếng nào.
Mãi đến khi ngựa bay đáp xuống hẻm sau của Duyệt Hồng Lâu, Từ Ly Lăng mới định xuống ngựa bay để đỡ nàng. Nhưng nàng đột nhiên vươn tay ôm lấy hắn.
Từ Ly Lăng khựng lại, hỏi: “Sao thế?”
Sau đó gáy hắn bỗng nhiên tê rần.
Oanh Nhiên tát vào gáy hắn một cái: “Từ Ly Lăng, sau này nếu chàng còn như vậy thì đừng hòng chạm vào người ta nữa.”
Từ Ly Lăng không trả lời, vẫn ôm nàng xuống như bình thường.
Mấy ngày trước, sau khi xuống ngựa nàng đều ôm hắn một lát.
Nhưng hôm nay nàng chỉ “hừ” một tiếng với hắn rồi quay đầu đi vào Duyệt Hồng Lâu.
Từ Ly Lăng cảm thấy buồn cười, cưỡi ngựa bay rời đi.
*
Oanh Nhiên đi thăm hỏi các tu sĩ theo đúng quy trình, Ninh Phỉ lại muốn đi dạo cùng nàng.
Oanh Nhiên khéo léo từ chối.
Ninh Phỉ nhíu mày: “Hôm nay ngươi vẫn thấy không thoải mái à?”
Cho dù có thoải mái hay không, Oanh Nhiên đã biết Ninh Phỉ cố tình đến tìm mình thì đương nhiên sẽ không đi nữa.
Oanh Nhiên gật đầu, nghe thấy Ninh Phỉ mất kiềm chế mắng một tiếng.
Nàng giả điếc, quay về phòng nghỉ dành cho khách rồi nằm lên giường.
Lưu nương tử là người về đầu tiên, nhìn thấy nàng yếu ớt như vậy thì quan tâm: “Làm sao thế? Say nắng thật rồi à?”
Oanh Nhiên đáp qua loa: “Chắc là do hôm qua đi dạo mệt quá nên hôm nay mất sức.”
“Vậy ngươi nghỉ ngơi thêm đi.”
Lưu nương tử ngồi trong phòng yên lặng thêu xiêm y cho con. Khi thấy Vương nương tử, Triệu nương tử, Liễu nương tử quay lại, nàng ấy “suỵt” một tiếng rồi chỉ vào giường, nhẹ giọng bảo: “Nàng không thoải mái...”
Hôm nay, bốn nương tử đều hạ thấp giọng để tám chuyện, thỉnh thoảng không nhịn được bật cười thành tiếng thì đều ngoái đầu nhìn về phía giường rồi nói nhỏ lại.
Lần này Oanh Nhiên ngủ rất say, nhưng dù sao cũng đang trong giờ làm nên nàng không dám ngủ quá lâu.
Khi tỉnh dậy thấy lưng nhức, bụng đau, nàng nhủ thầm chắc là hôm qua Từ Ly Lăng làm tàn nhẫn quá, thế là lại thầm mắng hắn vài câu.
Buổi trưa mọi người tự ăn cơm. Oanh Nhiên xuống lầu thấy Từ Ly Lăng đang đợi mình trước cửa.
Nàng chẳng thèm nhìn hắn lấy một cái, đi thẳng vào sau hẻm.
Từ Ly Lăng đi theo sau nàng, rồi đột nhiên vươn tay ôm lấy eo nàng.
Oanh Nhiên giật mình liếc nhìn người qua kẻ lại xung quanh, trừng hắn: “Chàng làm gì thế?”
Từ Ly Lăng hạ giọng: “Đi tiếp đi, vào hẻm nhỏ.”
Nếu đây không phải phu quân nàng, nàng còn tưởng mình gặp bọn trộm cướp có vũ khí rồi đấy.
Oanh Nhiên thầm mắng hắn trong lòng, đi vào hẻm.
Từ Ly Lăng vẫn bám sát phía sau nàng.
Sau khi vào hẻm rồi, nàng đang định ngồi xuống thì hắn ngăn lại. Hắn lấy khăn tay ra lót bên dưới, sau đó đưa hộp đồ ăn cho nàng: “Nàng ăn trước đi, một lát nữa ta về.”
Oanh Nhiên hỏi: “Chàng đi đâu?”
Hôm nay hắn lạ thật.
Từ Ly Lăng: “Đi lấy chút đồ cho nàng.”
Oanh Nhiên nghĩ hắn muốn xin lỗi nàng nên chỉ “ồ” một tiếng rồi mở hộp thức ăn ra ăn cơm.
Đang ăn giữa chừng thì Từ Ly Lăng quay lại, song hai tay hắn trống trơn.
Oanh Nhiên hơi thất vọng, “Đồ chàng đi lấy đâu?”
Từ Ly Lăng lấy chiếc khăn bọc đồ từ trong ngực ra cho nàng, “Mang đi đổi rồi.”
Oanh Nhiên khó hiểu, mở ra xem thử, lại lập tức đóng lại.
Nàng trợn tròn mắt, s* s**ng phía sau váy mình, quả nhiên sờ thấy một vết máu nhỏ hơi ướt.
Nàng tới kỳ rồi.
Hèn gì lúc sáng lại thấy đau bụng.
Oanh Nhiên nhăn nhó khuôn mặt nhỏ, sốt sắng: “Làm sao giờ? Buổi sáng ta có ngủ một giấc trong phòng dành cho khách, có khi nào bị dính lên giường rồi không?”
Từ Ly Lăng: “Lát nữa ta sẽ xử lý, nàng đi thay trước đi.”
Oanh Nhiên: “Vậy váy của ta thì sao?”
Từ Ly Lăng: “Lát nữa về thẳng nhà luôn.”
Oanh Nhiên xụ khuôn mặt nhỏ nhìn hắn, chẳng hiểu sao lại thấy tủi thân.
Nếu nàng cứ thế về nhà thì buổi sáng cần gì gắng gượng tới đây, cần gì cố chấp cãi lời hắn cơ chứ?
Hốc mắt nàng đỏ lên, môi mím lại như sắp khóc.
Từ Ly Lăng nhìn nàng một lát, mặt không biểu cảm: “Đợi.”
Oanh Nhiên ngồi đợi, ánh mắt trông mong nhìn theo hắn rời đi.
Một lát sau, Từ Ly Lăng mang một chậu nước và một bình sứ quay trở lại.
Hắn bảo Oanh Nhiên đứng dậy xoay người, Oanh Nhiên làm theo.
Hắn ngồi xổm xuống, lấy khăn nhúng nước và thuốc trong bình, từng chút từng chút một lau vết máu dính trên váy nàng.
Vì mùa hè nóng nên Oanh Nhiên mặc đồ mỏng tang, nhưng vẫn mặc một váy và một quần.
Sau khi lau xong vết máu dính trên váy, Oanh Nhiên định vén váy lên để hắn tiện lau quần.
Từ Ly Lăng ngước mắt ngăn nàng lại, “Cẩn thận bị người khác nhìn thấy.”
Hắn quỳ một gối trên mặt đất, cúi người chui xuống dưới váy để lau giúp nàng.
Oanh Nhiên cụp mắt, nhìn thấy hắn khom lưng quỳ dưới đất mà cay hết mắt mũi.
“Hoài Chân.”
Nàng gọi hắn.
“Hửm?”
Oanh Nhiên chẳng biết nói gì, chỉ là rất muốn gọi tên hắn.
Từ Ly Lăng không hỏi lại, lau quần giúp nàng xong thì đứng dậy phủi bụi dính trên y phục, “Dấu vết dính trên váy nàng nhạt đi rồi, không nhìn ra đâu. Trong khăn có q**n l*t và băng nguyệt sự mới, nàng về thay đi. Thay xong thì nghỉ trong phòng khách.”
Oanh Nhiên xoay người ôm lấy hắn, ngoan ngoãn rúc vào lòng hắn: “Còn chàng thì sao?”
Hắn vẫn chưa ăn cơm. Nếu nàng về rồi thì không thể tiễn hắn nữa.
Từ Ly Lăng xoa lưng nàng, “Buổi tối ta tới đón nàng.”
Oanh Nhiên ngẩng mặt ra khỏi lòng hắn để nhìn lên.
Hắn cúi đầu, nhẹ hôn lên trán nàng.
Từ Ly Lăng tạm để đồ ở sau hẻm, sau đó xách hộp đồ ăn đưa Oanh Nhiên quay về Duyệt Hồng Lâu.
Vì lo lắng bị dây ra giường nên Oanh Nhiên cứ bất an. Sau khi kiểm tra phát hiện không có thì nàng mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng Từ Ly Lăng vẫn đi bàn bạc với bên tửu lầu để mua lại bộ chăn nệm này, sau đó thuê một gian phòng khác cho Oanh Nhiên nghỉ ngơi. Hắn đưa hộp đồ ăn cho nàng, để nàng ăn vài miếng lót dạ rồi nghỉ ngơi.
Kỳ nguyệt sự của nàng vốn không đều, đôi lúc đến thì rất khó chịu, không chịu nổi tiếng ồn.
Mặc dù hôm nay Oanh Nhiên thấy vẫn ổn, nhưng Từ Ly Lăng vẫn sắp xếp chu toàn mọi thứ cho nàng.
Oanh Nhiên tới gần cửa sổ sau, nhìn xuống thấy Từ Ly Lăng đang quay lại con hẻm để thu dọn đồ đạc đi về.
Hắn cảm nhận được ánh mắt của nàng nên ngẩng đầu nhìn lên.
Oanh Nhiên ghé vào cửa sổ vẫy tay với hắn.
Từ Ly Lăng lại xua tay với nàng, ý bảo nàng nghỉ ngơi đi.
Oanh Nhiên lắc đầu, ánh mắt như muốn nói với hắn: Chàng đi đi, ta đứng đây nhìn.
Từ Ly Lăng nhìn nàng một lát rồi dắt ngựa bay rời khỏi hẻm sau.
Oanh Nhiên không nhìn thấy hắn nữa, lúc này mới nằm xuống giường.
Nhưng mới nằm được một lúc, cửa phòng đột nhiên bị gõ vang.
Nàng xuống giường đi mở cửa.
Ngoài cửa là Từ Ly Lăng đang mang một bát chè táo đỏ cho nàng.
*
Lời tác giả:
Người duy nhất trên đời dám lừa gạt Thánh Ma, đánh Thánh Ma, mà Thánh Ma còn phải quỳ xuống lau váy, đưa chè cho nàng [Thỏ cụp tai]
Chu Đồ Nha: Còn dám ở đây ăn chè, ngày mai ta dẫn người tới nhà ngươi [Thẹn thùng], còn giết sạch gà nhà ngươi nữa [Kính râm]
Gà: ? [Mặt chấm hỏi]