Chồng Tôi Là Ma Vương Hủy Diệt Thế Giới

Chương 27

“Oanh Nhiên.”

 

Từ Ly Lăng mỉm cười mân mê chuỗi đạo châu, đôi mắt thoáng qua vẻ trào phúng, “Vậy ngươi từ ngàn năm sau tới tìm ta có mục đích gì?”

 

“Ta biết quá khứ của ngươi, ta muốn giúp ngươi thoát khỏi tay Thánh Ma...”

 

Oanh Nhiên còn muốn nói gì đó với Từ Ly Lăng.

 

Nhưng trong đầu đột nhiên vang lên giọng nói của Đại Hoa: “Nhân sĩ huyền đạo đã ở bên ngoài địa lao thành Từ Ly, hiện đang đột nhập vào phía đông địa lao. Ký chủ, cô mau đến đó đi.”

 

Đại Hoa gửi tuyến đường cho nàng.

 

Oanh Nhiên đành phải nói qua loa với Từ Ly Lăng: “Ta còn có việc, lát nữa lại đến tìm ngươi.”

 

Nàng mới chạy được hai bước thì Từ Ly Lăng đã bật cười lớn cứ như nghe thấy chuyện gì buồn cười lắm. Nàng quay đầu nói, nghiêm túc nói: “Ta nhất định sẽ đưa ngươi đi.”

 

Thời gian không còn nhiều nên nàng không kịp nói thêm, vội vàng chạy về phía địa lao.

 

Chạy vội chạy vàng, thế rồi đột nhiên nàng bay lên.

 

Oanh Nhiên ngạc nhiên thử tăng tốc độ. Cứ như bóng ma, cơ thể nàng nhẹ như gió, chẳng mấy chốc đã tới cửa phía đông của địa lao.

 

Ngoài cửa có ma vệ canh gác. Oanh Nhiên trốn vào một góc, còn đang đau đầu không biết vào thế nào thì cơ thể nghiêng vào tường một chút, vậy mà chui vào được.

 

Nàng trở thành hồn ma thật rồi.

 

Oanh Nhiên cảm thấy mới lạ xoay vòng vòng. Vì sợ chậm trễ, nàng ẩn thân trong tường rồi nhanh chóng tìm đến mục tiêu là căn phòng giam nơi sâu nhất tầng ba địa lao.

 

Trong phòng giam giam giữ một đám người mặc đạo bào màu xám nhạt, tất cả đều chật vật thương tích đầy mình.

 

Có người mặc y phục ma vệ đang cố mở cửa phòng giam, còn có ngươi đứng ngoài canh gác.

 

Oanh Nhiên tiến lên, thầm suy nghĩ phải giải thích như thế nào để bọn họ tin mình đến hỗ trợ.

 

Một người trong phòng giam bỗng nhìn thẳng vào nàng rồi khẽ kêu: “Là quỷ tu!”

 

Tu sĩ đang cố gắng mở cửa quan sát nàng một lúc rồi mừng rỡ: “Ngươi là người tới hỗ trợ mà thần nữ nói đúng không?”

 

Thần nữ đã báo trước với bọn họ.

 

Oanh Nhiên vừa gật đầu vừa thầm nghĩ thần nữ thật tốt, đã sắp xếp mọi thứ xong xuôi.

 

Tu sĩ: “Ngươi đến đúng lúc lắm. Trong địa lao có trận pháp nên không thể phá khóa bằng pháp thuật, nếu không sẽ kinh động tới ma vệ trong thành. Phiền ngươi đi tìm mắt trận để phá hư trận pháp trong địa lao.”

 

Oanh Nhiên khó xử: “Ta không rành về trận pháp.”

 

Tu sĩ cũng khó xử: “Vậy...”

 

Hắn ta cũng không biết phải dạy Oanh Nhiên phân biệt trận pháp như thế nào.

 

Oanh Nhiên lén hỏi Đại Hoa, nhưng nó cũng không biết.

 

Thế là Oanh Nhiên đi hỏi thần nữ.

 

Thần nữ: “Ngươi không tu đạo à?”

 

Oanh Nhiên: “Ta chỉ là người phàm.”

 

Thần nữ: “Mắt trận nằm ở nơi đặt Lò Lửa Đồng trên tầng hai. Trước tiên ngươi phải múc nước trong Lò Nước Đồng ở tầng ba, sau đó xuống tầng hai dập tắt Lò Lửa Đồng.”

 

“Sau khi Lò Lửa Đồng tắt, ngươi phải đến tầng một trong thời gian mười hơi thở và đóng Lò Ma ở tầng một lại. Nếu vượt quá mười hơi thở, Lò Ma sẽ gọi ma vệ tới.”

 

Oanh Nhiên: “... Ta có thể xuống tầng một kịp trong vòng mười hơi thở không?”

 

Phức tạp quá, cảm giác như làm nhiệm vụ trong game vậy.

 

Thần nữ: “Hiện tại ngươi là hồn ma, chỉ cần niệm lực đủ mạnh thì có thể đi xuyên tường bay thẳng lên trên. Nhưng niệm lực của hồn ma cũng có hạn, ngươi phải kiểm soát cho tốt.”

 

Oanh Nhiên ngẫm nghĩ rồi đồng ý, bắt đầu bay ra ngoài.

 

Lò Nước Đồng nằm ở trung tâm địa lao.

 

Vì ma vệ ở tầng ba đã bị giải quyết nên Oanh Nhiên múc nước rất thuận lợi.

 

Tuy nhiên khi nàng bay xuống tầng hai có thể thấy hai tên ma vệ đang canh gác bên Lò Lửa Đồng, cứ mỗi nén nhang lại thay ca một lần.

 

Nếu nàng cứ thế mà dội nước, chưa cần Lò Ma báo động thì ma vệ cũng đã ra tay rồi.

 

Oanh Nhiên suy nghĩ một lúc rồi quay về địa lao hỏi tên tu sĩ mở cửa: “Ngươi có mê dược không?”

 

“Có.”

 

Bọn họ cũng đã dùng mê dược để gây mê ma vệ tầng ba.

 

Tên tu sĩ mở cửa lập tức đưa mê dược cho nàng.

 

Sau khi lấy được mê dược, Oanh Nhiên lặng lẽ bay ra phía sau hai tên ma vệ ở tầng hai. Mỗi tay nàng cầm một ít mê dược, đồng thời ném về phía hai người bọn họ.

 

Cơ thể ma vệ cứng ngắc rồi ngã rầm xuống đất.

 

Oanh Nhiên vội vàng dập tắt Lò Lửa Đồng, rồi bay thẳng xuống tầng một.

 

Quanh Lò Ma ở tầng một có bốn tên ma vệ canh gác, thời gian thay ca cũng tương tự tầng hai.

 

Oanh Nhiên không rảnh chờ tới thời cơ, trực tiếp xông lên trước mặt bọn họ và ném mê dược ra ngoài ngay trước khi bọn họ kịp phản ứng.

 

Trong Lò Ma, lửa ma u ám đang bập bùng.

 

Nàng nín thở đóng miệng lò lại, một lúc sau mới nhớ ra hiện tại mình là hồn ma nên đâu cần nín thở. Nàng quay lại tầng ba, nói với đám tu sĩ đang cố gắng mở khóa: “Các ngươi chỉ có thời gian nửa nén nhang thôi, mau lên.”

 

Tu sĩ mở cửa: “Đa tạ!”

 

Hắn ta vừa nói vừa hợp tác với đồng môn phá khóa, thả các tu sĩ trong ngục ra.

 

Nhưng các tu sĩ trong phòng giam đều đã bị phong ấn linh lực, hiện giờ chẳng khác gì thương binh già yếu hành động chậm chạp.

 

Oanh Nhiên hỗ trợ dìu hai nữ tu bị trọng thương ra ngoài.

 

Cơ thể họ đè lên người nàng khiến nàng phải miễn cưỡng chống đỡ, đi chưa được bao xa đã muốn đổ mồ hôi.

 

Nhưng nàng là linh hồn nên không thể đổ mồ hôi, chỉ có thể bốc khói.

 

Oanh Nhiên cảm thấy lạ lẫm, song bây giờ chẳng phải lúc ngạc nhiên.

 

Một tu sĩ được ứng cứu nhận ra nàng đang phải gồng mình nên cổ vũ: “Cố lên. Trước khi Thánh Ma xuất thế, thần nữ đã sớm thiết lập truyền tống trận trong thành Từ Ly, có một cái ngay bên ngoài địa lao. Chúng ta sắp đến truyền thống trận rồi!”

 

Oanh Nhiên gật đầu, thầm nghĩ thần nữ đã tiếp nhận cốt truyện nên biết cụ thể những người này sẽ bị nhốt ở đâu, từ đó sắp xếp mọi thứ ư?

 

Nàng thử dò hỏi thần nữ.

 

Nếu nàng ấy biết chi tiết đến vậy thì nàng muốn hỏi về chuyện của Từ Ly Lăng.

 

Thần nữ cười khẽ, trả lời đầy ẩn ý: “Thế giới vạn biến vô thường, dù trong tay có kịch bản cũng không thắng nổi ác ma tính nết thất thường, mưu kế đa đoan.”

 

“Ta đã tới thế giới này cả trăm lần, thua dưới tay ác ma cả mười vạn năm. Những sắp xếp này chỉ là tích lũy sau mỗi lần quay lại mà thôi.”

 

Oanh Nhiên khiếp sợ: “Tên ác ma đó khó đối phó đến vậy sao?”

 

Thần nữ: “Ngươi không xem cốt truyện à?”

 

Oanh Nhiên: “Cốt truyện bên ta không hoàn chỉnh.”

 

“Không hoàn chỉnh là phải... Thế giới này biến hóa khôn lường, rất khó chắc chắn tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.”

 

Thần nữ nói: “Thánh Ma vốn là ý niệm thành tinh nên bất tử bất diệt. Cho dù ma đạo biến mất, thiên hạ thái bình, chỉ cần vẫn có một người nảy sinh ác niệm thì Thánh Ma vẫn sẽ sống lại. Hắn là ma niệm, là tín ngưỡng của ma tu, là cội nguồn của ma đạo.”

 

“Để đối phó với hắn, không phải cứ giết chóc hay đấu trí là có thể chiến thắng.”

 

Lòng Oanh Nhiên chùng xuống, càng thêm kiên định vào ý nghĩ phải mau chóng cứu Từ Ly Lăng thoát khỏi tay Thánh Ma.

 

Trong lúc nói chuyện với thần nữ, nàng và các tu sĩ đã chạy đến lỗ hổng do các tu sĩ đào ra để cứu người.

 

Các tu sĩ lần lượt đưa từng người ra ngoài.

 

Oanh Nhiên ở phía sau quan sát hướng đi của ma vệ giúp bọn họ.

 

Chỉ còn vài hơi thở nữa là hết thời gian nửa nén nhang, cuối cùng Oanh Nhiên cũng đưa tu sĩ cuối cùng ra ngoài được.

 

Nàng thở phào, cảm thấy cả người vô cùng mỏi mệt. Bản năng mách cho nàng biết đó là do nàng sử dụng niệm lực quá độ.

 

Vì thế Oanh Nhiên không dùng niệm lực đi xuyên tường nữa mà cũng bò ra từ lỗ hổng.

 

Sau khi ra khỏi địa lao, mưa phùn lạnh buốt rơi lên người.

 

Bên ngoài yên tĩnh đến đáng sợ khiến nàng thấy lạ.

 

Nàng ngẩng đầu, nhìn thấy một hàng ma vệ dày đặc như tường thành đang vây kín các tu sĩ huyền đạo.

 

Những tu sĩ huyền đạo che chở các tu sĩ bị thương, mặt mày trắng bệch.

 

Trong đám ma tu, kẻ dẫn đầu mặc áo bào nho sĩ nhuốm màu máu, xõa tóc dài, cụp mắt nhìn xuống nàng đang bò trên mặt đất.

 

Hắn đi tới trước mặt nàng, cúi người xuống.

 

“Thê tử đến từ ngàn năm sau của ta, không phải ngươi nói ngươi tới cứu ta sao?”

 

Bàn tay thon dài trắng trẻo của hắn chỉ về các tu sĩ, “Vậy sao người ngươi cứu lại là đám người này?”

 

“Thánh...”

 

Một ma tướng vạm vỡ bước ra từ hàng ma tu, định lên tiếng hỏi phải xử lý thế nào.

 

Từ Ly Lăng giơ một ngón tay bên môi ra hiệu cho hắn ta im lặng.

 

Không thể gọi hắn là Thánh Ma được.

 

Dù sao người tự xưng là vợ hắn đến từ ngàn năm sau này vẫn chưa biết hắn là Thánh Ma mà.

 

Rõ ràng là thê tử của hắn mà nàng lại không biết.

 

Từ Ly Lăng bật cười thành tiếng, “Cứ ngỡ là sách lược cao minh, hóa ra chỉ là...”

 

“Vô tri.”

 

Từ Ly Lăng liếc mắt nhìn Oanh Nhiên đầy khinh miệt, cười lớn phất tay áo xoay người, “Bắt về. Ta muốn xem khi nào lũ người huyền đạo mới lấp đầy địa lao của ta.”

 

“Rõ!”

 

Ma vệ tiến lên bắt giữ các tu sĩ.

 

Thậm chí có kẻ còn định bắt Oanh Nhiên.

 

Oanh Nhiên đứng dậy, hơi nghiêng người bay vòng qua ma vệ.

 

Ma vệ chỉ cảm thấy có một cơn gió thổi qua, trước mắt đã chẳng còn ai mà sửng sốt.

 

“Nàng ta là quỷ tu, không thể bắt giữ bằng cách thông thường.”

 

Ma vệ lập tức báo cáo lại với ma tướng.

 

Ma tướng ra tay định tự bắt nàng.

 

Nhưng Oanh Nhiên đã bay về phía Từ Ly Lăng: “Hoài Chân!”

 

Từ Ly Lăng dừng bước.

 

Ma tướng cũng dừng tay lại, không rõ rốt cuộc nàng cũng giống những kẻ dùng mỹ nhân kế dụ dỗ Thánh Ma trước đây, hay là có quen biết với Thánh Ma thật.

 

Trước kia khi những mỹ nhân đó gọi Thánh Ma, Thánh Ma đều phớt lờ.

 

Oanh Nhiên đuổi theo Từ Ly Lăng.

 

Từ Ly Lăng lạnh lùng nhìn nàng.

 

Nàng biết rất rõ, Từ Ly Lăng này sẽ không nghe lời nàng, đối tốt với nàng như Từ Ly Lăng của ngàn năm sau.

 

Nàng hỏi: “Ngươi muốn thế nào mới chịu thả bọn họ đi?”

 

Từ Ly Lăng hỏi ngược lại: “Với tình cảnh hiện tại, ngươi nghĩ mình có tư cách thương lượng với ta sao?”

 

Giọng nói hắn ngập tràn châm chọc.

 

Oanh Nhiên kìm nén sự bất mãn, bình tĩnh nói: “Đối với ngươi thì niềm vui còn quan trọng hơn việc giam giữ bọn họ mà, không phải sao?”

 

Từ Ly Lăng thu lại nụ cười, nhìn chằm chằm nàng.

 

Oanh Nhiên cũng chẳng muốn tin, Từ Ly Lăng trước mắt mình là một kẻ lấy hành hạ người khác làm niềm vui.

 

Nhưng lời hắn vừa nói đã khiến nàng nhận ra, so với giết người hay cầm tù thì hắn càng muốn xem người khác giãy dụa như thế nào để được sống hơn.

 

Oanh Nhiên: “Nếu chỉ giam giữ bọn họ thì bọn họ sẽ không tạo ra bất cứ niềm vui nào cho ngươi.”

 

Từ Ly Lăng: “Cho nên?”

 

Oanh Nhiên: “Chi bằng cho bọn họ chơi một trò chơi đi. Nếu bọn họ có thể chạy thoát thì ngươi hãy tha cho bọn họ. Còn nếu bọn họ không thể chạy thoát, ngươi sẽ giết bọn họ.”

 

Các tu sĩ nghe vậy thì trợn mắt, song ánh mắt càng thêm phần kiên định.

 

Chết trong lúc bỏ trốn còn hơn là bị ác ma tra tấn, sống không bằng chết.

 

Từ Ly Lăng nhìn chằm chằm nàng bằng ánh mắt như cười như không, dường như hắn có thể nhìn thấu suy tính của nàng. Khiến Oanh Nhiên vô thức trở nên căng thẳng, siết chặt tà váy.

 

Từ Ly Lăng lấy một cây trâm ra.

 

Đó là một cây trâm có họa tiết hoa đào, chính là cây mà trước đó Oanh Nhiên từng cho hắn xem và bảo là do chính tay hắn khắc.

 

Hắn nói: “Vậy ngươi chơi với ta một trò chơi trước đã, rồi ta sẽ chơi trò đó cùng bọn họ.”

 

Oanh Nhiên gật đầu: “Được.”

 

Hắn ngắm nghía cây trâm, “Ngươi lại đây.”

 

Oanh Nhiên lại gần hắn.

 

“Ngươi đoán xem, liệu ta có đâm cây trâm này vào cổ họng ngươi không?”

 

Từ Ly Lăng nhìn chằm chằm nàng với sắc mặt dịu dàng, “Nếu đoán trúng thì ngươi sẽ thắng.”

 

Bước chân Oanh Nhiên khựng lại, gương mặt lập tức trắng bệch.

 

Thay vì sợ hãi, giờ phút này trong lòng nàng lại thấy tủi thân và bàng hoàng nhiều hơn.

 

Hoài Chân của ngàn năm sau chắc chắn sẽ không đối xử với nàng như vậy.

 

Nhưng Hoài Chân của ngàn năm trước lại tàn nhẫn đến thế.

 

Nếu hắn thật sự đâm cây trâm vào nàng...

 

Oanh Nhiên tiếp tục bước về phía hắn, nhẹ cắn môi.

 

Từ Ly Lăng giục nàng trả lời: “Có hay không?”

 

Càng đến gần hắn, ngắm nhìn gương mặt quen thuộc ấy, nàng nhớ tới Từ Ly Lăng từng trải chăn gối cho mình trước khi ngủ, sưởi ấm cho nàng, ôm nàng vào lòng... Hốc mắt Oanh Nhiên không khỏi ửng đỏ.

 

“Ta sẽ không khống chế được mà... Bắt đầu ghét ngươi.”

 

Nàng đi tới trước mặt hắn rồi ngước mắt lên, long lanh giọt lệ.

 

Dáng người nàng vốn nhỏ nhắn mảnh mai, hiện giờ lại là hồn ma nên càng trông giống chỉ cần một cơn gió nhẹ là có thể thổi bay nàng. 

 

Mái tóc dài xõa tung của nàng hơi ướt vì mưa, sợi tóc dính bết vào gương mặt tái nhợt, hốc mắt đỏ hoe, lại nói một câu: “Ta sẽ rất ghét ngươi...”

 

Từ Ly Lăng im lặng nhìn chằm chằm nàng, bàn tay cầm trâm tới gần nàng.

 

Nàng sợ hãi nhắm mắt lại.

 

Có thứ gì đó được cài lên tóc nàng.

 

Ngón tay hơi lạnh của hắn vô tình lướt qua vành tai nàng.

 

Oanh Nhiên ngơ ngác mở mắt.

 

Từ Ly Lăng đã đi lướt qua nàng, hướng về bãi đất trống bên cạnh, “Vậy chơi một trò chơi đi.”

 

Ma vệ và đám tu sĩ lần lượt đi theo.

 

Oanh Nhiên giật mình đứng tại chỗ. Nàng có thể cảm giác được có vô số tầm mắt đang liên tục hướng về mình.

 

Oanh Nhiên sờ cây trâm trên tóc, đỏ mắt cười một cái, song vẫn hơi tủi thân bĩu môi.

 

Hắn chỉ dọa nàng thôi.

 

*

 

Đám người đi theo Từ Ly Lăng đến cổng thành phía đông.

 

Từ Ly Lăng ngồi trên thành, chân treo lơ lửng ngoài tường thành, trông như có thể rơi xuống bất cứ lúc nào. Oanh Nhiên thấy mà sợ đồ cao.

 

Nhưng hắn chẳng để ý, lười nhác nói: “Chạy đi, cùng nhau chạy. Chạy ra được cổng thành phía Tây thì sống, không thì chết.”

 

Ý hắn là để ma vệ và các tu sĩ chạy cùng nhau.

 

Ma vệ đuổi còn tu sĩ trốn.

 

Oanh Nhiên đứng giữa đám tu sĩ mà tim thắt lại, nàng âm thầm liên lạc với thần nữ: “Bây giờ ngươi có thể liên lạc với các tu sĩ không? Bảo bọn họ đừng chạy về cổng thành phía tây, mà hãy đi tìm truyền tống trận ngươi đặt trong thành.”

 

Tòa thành này rất lớn, lớn đến mức Oanh Nhiên không nhìn thấy biên giới.

 

Ngay cả Từ Ly Lăng cũng phải dùng truyền tống trận mới đến được phía đông thành, chỉ kẻ ngốc mới chạy từ phía đông đến phía tây thật.

 

Thần nữ: “Cổng thành phía tây? Xảy ra chuyện gì? Vì sao bọn họ lại muốn đến cổng thành phía tây?”

 

Oanh Nhiên: “Bọn họ bị bắt lại, cụ thể thế nào thì đợi bọn họ quay về ngươi lại hỏi bọn họ đi, sắp bắt đầu rồi.”

 

Nàng không có thời gian nói quá nhiều với thần nữ, còn phải chừa thời gian cho thần nữ đi thông báo với các tu sĩ nữa.

 

Thần nữ nghĩ ngợi một lúc rồi đồng ý: “Được. Sau khi bọn họ chạy thoát, ta sẽ tổng kết nhiệm vụ, đến lúc đó ngươi có thể trở về.”

 

Oanh Nhiên: “Ừm.”

 

...

 

Sau tiếng hiệu lệnh của ma tướng, các ma vệ và tu sĩ đồng loạt bắt đầu chạy.

 

Oanh Nhiên đứng yên tại chỗ, nhưng đám ma tu đều tự giác đi vòng qua nàng.

 

Hành động lúc nãy của Thánh Ma quá đỗi kỳ lạ, khiến bọn họ không biết có thể giết nàng hay không nên quyết định mặc kệ.

 

Sau khi ma và tu sĩ đều chạy xa, chỉ còn lại ma tướng đứng tại chỗ đấu mắt với Oanh Nhiên.

 

Oanh Nhiên hơi xấu hổ, cơ thể bay lên lướt về phía tường thành, dừng lại bên cạnh Từ Ly Lăng.

 

Từ Ly Lăng mân mê chuỗi đạo châu trong tay, ngắm nhìn làn mưa nơi xa: “Sao không chạy?”

 

Nếu nàng chạy, sẽ không có ma nào dám đuổi giết nàng, nhất định có thể chạy ra khỏi tòa thành này.

 

“Hoài Chân, xuống dưới đi.” Oanh Nhiên nắm chặt tay hắn, “Ngồi đây nguy hiểm lắm.”

 

Từ Ly Lăng ngoái đầu nhìn lại, thấy trong đôi mắt ướt át dịu dàng của nàng tràn ngập sự quan tâm.

 

Với tính cách của hắn, đáng lẽ hiện tại hắn nên bóp cổ treo nàng lơ lửng giữa không trung và hỏi: Nguy hiểm không?

 

Nhưng nếu hắn làm vậy thật thì e là nàng sẽ lại đỏ mắt nói “Ta sẽ rất ghét ngươi”.

 

Từ Ly Lăng thu ánh mắt lại, nhìn xuống đám người nhỏ bé như con kiến đang hoặc là chạy, hoặc là đuổi trên mặt đất.

 

Bọn họ chạy về phía những trận pháp ẩn giấu trong thành. Ánh sáng lóe lên, tất cả đều biến mất.

 

Oanh Nhiên cũng nhìn thấy.

 

Phá luật chơi một cách công khai như vậy chính là mục đích của nàng. Nàng hơi chột dạ, thấp thỏm hỏi Từ Ly Lăng: “Ngươi thả bọn họ đi như vậy, liệu Thánh Ma có trừng phạt ngươi không?”

 

Từ Ly Lăng: “Có.”

 

Oanh Nhiên nhíu mày lo lắng: “Hắn sẽ phạt ngươi như thế nào?”

 

Từ Ly Lăng: “Kéo về địa lao, chịu một trăm roi sát ma.”

 

Oanh Nhiên trừng lớn mắt, khẽ thì thào mắng Thánh Ma hai câu nhưng cũng biết làm vậy vô ích: “Có cách nào khiến hắn không trừng phạt ngươi nữa không?”

 

Từ Ly Lăng: “Không.”

 

Cổ họng Oanh Nhiên nghẹn lại, trong lòng thấy áy náy: “Một trăm roi sát ma có đau lắm không? Sẽ bị thương nặng lắm hả?”

 

Từ Ly Lăng trả lời qua loa: “Đau. Nặng...”

 

Nhưng rồi hắn đột nhiên im bặt.

 

Hai cánh tay gầy yếu đột nhiên vòng ra sau lưng ôm lấy hắn, gò má mềm ấm của nàng áp lên vai hắn, “Hoài Chân, ngươi đi với ta đi.”

 

Nàng sẽ thương lượng với thần nữ, cho dù hắn chưa thể khôi phục tiên thân ngay bây giờ thì vẫn có thể trốn trong địa bàn huyền đạo, an ổn sống qua những ngày tiếp theo, cho đến khi bọn họ tiêu diệt được Thánh Ma.

 

Từ Ly Lăng cụp mắt nhìn hai cánh tay ôm quanh eo mình, trông mềm yếu như thể chẳng gạt nổi sương mù, “Đi đâu?”

 

Bất thình lình, sương mù tan biến.

 

Đôi tay ấy biến mất.

 

Đã chẳng còn ai trả lời muốn dẫn hắn đi đâu nữa rồi.

 

Từ Ly Lăng quay đầu lại, phía sau chẳng có bóng người nào.

Bình Luận (0)
Comment