Chồng Tôi Là Ma Vương Hủy Diệt Thế Giới

Chương 42

Ánh mặt trời ấm áp khiến người ta lười biếng.

 

Oanh Nhiên và Từ Ly Lăng ngồi cạnh nhau trên bờ sông câu cá, được một lúc thì nàng cảm thấy mệt mỏi, dựa vào vai Từ Ly Lăng.

 

Từ Ly Lăng: “Muốn ngủ à?”

 

Oanh Nhiên gật đầu.

 

Từ Ly Lăng nhận lấy cần câu từ tay nàng, Oanh Nhiên yên tâm dùng vạt áo của hắn che mặt tránh nắng rồi thiếp đi.

 

Đại Hoa và Tiểu Hoàng háo hức đợi cá cắn câu, nhưng đợi mãi không thấy cá nên đã bỏ đi chơi.

 

Oanh Nhiên không ngủ quá sâu, một lúc sau cảm giác được bàn tay Từ Ly Lăng vòng qua eo mình để giữ cần câu rung lên thì lập tức nói: “Cá! Cá cắn câu rồi, chàng mau kéo lên đi.”

 

Thấy nàng đã tỉnh, Từ Ly Lăng mới bình thản kéo cần lên, là một con cá nhỏ chẳng lớn bằng ngón tay.

 

Nàng sợ chạm vào động vật còn sống trơn trượt nên để Từ Ly Lăng tháo cá khỏi lưỡi câu.

 

Đại Hoa và Tiểu Hoàng không ở đây nên không có thùng đựng cá, Từ Ly Lăng nhổ một nhánh cỏ định trói con cá lại.

 

Oanh Nhiên thấy hắn định tách mang cá ra thì không nỡ: “Con cá này còn nhỏ quá.”

 

Từ Ly Lăng liếc nàng một cái vứt nhánh cỏ đi, ném con cá nhỏ về sông.

 

Oanh Nhiên bật cười khúc khích ngồi xuống cạnh hắn, tiếp tục câu cá.

 

Lần này hắn chỉ cầm một cần câu, tay còn lại ôm Oanh Nhiên.

 

Oanh Nhiên dựa vào người hắn, cảm nhận được bàn tay hắn đặt trên eo mình, càng nghĩ càng thấy mất tự nhiên nên chạm vào mu bàn tay hắn: “Chàng vừa cầm cá đấy.”

 

Từ Ly Lăng: “Ta rửa tay rồi.”

 

Oanh Nhiên: “Nhưng cảm giác vẫn còn mùi cá.”

 

Tuy nàng không ngửi được, trong khoang mũi chỉ đọng lại mùi tuyết tùng lạnh lẽo trên người hắn, nhưng tâm lý nàng cứ cảm thấy có.

 

Từ Ly Lăng im lặng, tay trượt vào đai áo nàng.

 

Bàn tay vừa chạm vào nước sông hãy còn lạnh lẽo đụng vào phần eo mềm ấm dưới lớp áo, Oanh Nhiên kêu lên một tiếng. Nàng định né tránh, nhưng cánh tay Từ Ly Lăng bao vây chặt chẽ khiến nàng không thể trốn thoát.

 

Oanh Nhiên giãy dụa một lúc rồi tát nước vào mặt hắn.

 

Từ Ly Lăng cũng không nương tay với nàng, chân dài đè cần câu xuống, một tay khống chế nàng, tay còn lại vốc nước áp vào cổ nàng.

 

Đại Hoa và Tiểu Hoàng đi chơi về thì muốn ăn cá, nhưng lại thấy cần câu bị ném xuống đất.

 

Oanh Nhiên và Từ Ly Lăng đang đùa giỡn bên bờ sông, người thì tát nước, kẻ thì nhổ cỏ ném tứ tung.

 

Oanh Nhiên bị Từ Ly Lăng ôm vào lòng, không thắng hắn được nên chơi đểu: “Được rồi, đừng nghịch nữa.”

 

Quay đầu lại, nàng nhìn thấy Đại Hoa và Tiểu Hoàng đang cạn lời tự vươn móng giữ cần câu cá. Cảnh tượng này khiến nàng bật cười, khẽ bảo Từ Ly Lăng cũng nhìn sang.

 

Nhưng Từ Ly Lăng không nhìn.

 

Oanh Nhiên quan sát Đại Hoa và Tiểu Hoàng một lát, đến khi phát hiện hắn đang nhìn chằm chằm mình thì mới quay đầu sang, bắt gặp đôi mắt gần trong gang tấc.

 

Tròng mắt đen nhánh của hắn như mặt gương phản chiếu gương mặt tươi cười ửng hồng của nàng.

 

Nàng mỉm cười rạng rỡ, khiến đôi mắt hắn hóa thành sông băng vào xuân.

 

Oanh Nhiên bị hắn nhìn chằm chằm đến đỏ mặt, nàng nghiêng đầu lẩm bẩm: “Chàng xem kìa, mèo nhỏ với chó nhỏ đang câu cá...”

 

Từ Ly Lăng vẫn không xem, chỉ nhìn chằm chằm nàng.

 

Oanh Nhiên đẩy hắn ra nhưng không đủ sức.

 

Trời hơi nóng khiến Oanh Nhiên đổ một chút mồ hôi. Hai người dính sát vào nhau như vậy, tuy đều mặc xiêm y, nhưng vẫn khiến nàng nhớ tới cảnh tượng không một mảnh vải che thân dựa vào lòng hắn ở trong phòng tắm tối qua. Và cũng nhớ tới rất nhiều lần trước đây, khi da thịt hai người đẫm mồ hôi dính chặt vào nhau...

 

Mùi hương trên người hắn trong những lúc ấy thường nồng đậm hơn. Tựa như ngọn lửa bốc cháy trên nền tuyết, tỏa ra mùi thơm khiến người ta say đắm.

 

Lại nói, đã rất lâu rồi bọn họ không thân mật.

 

Oanh Nhiên áp tay vào cánh tay hắn. Cách một lớp tay áo, nàng chạm vào đường nét cánh tay thon dài, tinh tế và đầy rắn rỏi của hắn.

 

Oanh Nhiên hạ giọng lẩm bẩm: “Đêm nay...”

 

Từ Ly Lăng: “Hửm?”

 

Rõ ràng hắn biết nàng đang muốn nói điều gì.

 

Đôi mắt Oanh Nhiên như đang hờn dỗi nhưng cũng như đang làm nũng, “Đêm nay chúng ta...”

 

Bỗng có tiếng nói chuyện kỳ lạ vang lên trong rừng.

 

Oanh Nhiên lập tức đẩy Từ Ly Lăng ra, mất tự nhiên sửa sang váy áo và tóc tai.

 

Sắc mặt Từ Ly Lăng vẫn như thường.

 

Hắn đã cảm nhận được có người lại gần sớm hơn nàng nên không hề ngạc nhiên.

 

Đám người trong rừng không phát hiện bọn họ, vẫn vừa đi vừa nói.

 

“Làm vậy có được thật không? Có phải quá...”

 

“Chúng ta chỉ muốn bọn họ bỏ tà theo chính cho nên mới vô tình làm họ bị thương. Nếu bọn họ không đồng ý, chúng ta làm vậy cũng là trừ hại cho dân, giảm bớt thương vong mà.”

 

“Ngươi quên điện hạ đã dạy chúng ta thế nào à? Người làm đại sự ắt phải bỏ mặc một số thứ và hy sinh một số điều.”

 

“Nhiệm vụ của chúng ta là giảm thiểu mức thương vong xuống thấp nhất...”

 

“Khoan đã, có người!”

 

Dường như bọn họ rất ngạc nhiên vì cảm giác nhạy bén đã sai lầm lần này, đi đến ven rừng, cuối cùng cũng phát hiện Oanh Nhiên và Từ Ly Lăng.

 

Oanh Nhiên đã ngồi về bờ sông câu cá, giả vờ không nghe thấy điều gì.

 

Nàng quay lưng về phía họ, nhưng sắc mặt đầy căng thẳng: Bọn họ là ai? Muốn làm gì?

 

Từ Ly Lăng ôm vai trấn an nàng, sau đó thản nhiên tiếp tục câu cá.

 

Oanh Nhiên có thể cảm giác được, năm người sau lưng quan sát nàng và Từ Ly Lăng được một lúc thì quyết định lại gần.

 

Nam tử vừa nói chuyện đi tới bên cạnh Từ Ly Lăng, cười nói: “Là ngươi à.”

 

Từ Ly Lăng gật đầu.

 

Phía sau nam tử là hai nam, hai nữ. Bọn họ đều quen biết Từ Ly Lăng nên chào hỏi.

 

Trong lòng Oanh Nhiên hiểu rõ năm người này chính là năm tu sĩ vừa vào thôn.

 

Nàng giữ im lặng, bỗng phát hiện năm người này đều đang chú ý đến mình.

 

Trong lòng nàng sinh nghi, lại nghe nữ tử vừa nhắc tới “điện hạ” lúc nãy hỏi Từ Ly Lăng rằng: “Vị này là...”

 

Từ Ly Lăng: “Phu nhân của ta.”

 

Đàm Minh Tư đánh giá Oanh Nhiên một lúc rồi cười nói: “Là ngươi à? Hai ngày trước, sư huynh ta cầu cứu ngươi ở cửa thôn, kết quả ngươi lại chạy mất.”

 

Oanh Nhiên: ...

 

Nàng ngại ngùng gật đầu.

 

Đàm Minh Tư thản nhiên ngồi xuống bên cạnh nàng, vô cùng thân thiện: “Ngươi là tu sĩ mà sao nhát gan vậy chứ?”

 

Tu sĩ? Rõ ràng nàng là người phàm... À phải, nàng đã nhập đạo rồi.

 

Oanh Nhiên im lặng liếc nhìn bốn người còn lại, thầm hiểu vì sao bọn họ đều chú ý mình mà không phải Từ Ly Lăng...

 

Trong mắt bọn họ, nàng là tu sĩ, còn Từ Ly Lăng là phàm nhân.

 

Oanh Nhiên ngập ngừng: “Hôm ấy đột ngột quá nên...”

 

Đàm Minh Tư: “Ta chỉ thuận miệng hỏi thăm thôi, dù sao sau đó ngươi cũng gọi người đến cứu bọn ta, bọn ta vẫn rất cảm kích.”

 

Bốn người còn lại nhanh chóng phụ họa, âm thầm di chuyển về phía Oanh Nhiên và vây quanh nàng nói chuyện.

 

“Đã nhập huyền đạo thì đều là đạo hữu. Đạo hữu, ngươi tới từ môn phái nào?”

 

“Đạo hữu, tu vi của ngươi ra sao? Hôm nào chúng ta giao lưu thử không?”

 

“Giao lưu gì chứ, chẳng dễ gì mới gặp đồng tu ở nơi rừng núi hoang vu như thế này. Đạo hữu, đêm nay sang chỗ bọn ta cùng luận đạo nhé? Ngươi sống ở đâu?”

 

...

 

Bọn họ cứ gọi đạo hữu không ngừng, nhiệt tình đến mức Oanh Nhiên không đối phó được. Nàng lén kéo vạt áo Từ Ly Lăng cầu cứu.

 

Từ Ly Lăng vẫn ung dung câu cá, bày ra dáng vẻ hóng chuyện cứ như không liên quan đến mình.

 

Oanh Nhiên bực bội, hất vạt áo hắn ra, không thèm để ý đến hắn nữa. Trong đầu nàng thầm suy nghĩ cách khéo léo từ chối đám người này.

 

Bất ngờ, Từ Ly Lăng câu được một con cá.

 

Cá lớn vùng vẫy bắn nước tung tóe lên mặt năm người đang vây quanh Oanh Nhiên. Bọn họ không kịp phản ứng nên hét toáng lên rồi vội vàng lùi lại.

 

Từ Ly Lăng bình thản ném con cá vào chiếc thùng Tiểu Hoàng xách, cất cần câu rồi kéo tay Oanh Nhiên, “Câu được cá rồi, chúng ta về nhà thôi. Muốn ăn cá kho hay nấu canh cá?”

 

Oanh Nhiên không khỏi bật cười khi nhìn thấy năm người kia chật vật. Nàng nhìn con cá lớn bằng cánh tay trong thùng, mừng rỡ nói: “Cá lớn thế này... Thân cá đem kho, đầu cá nấu canh đi.”

 

Từ Ly Lăng: “Được.”

 

Hắn ung dung gật đầu chào hỏi năm người kia rồi dắt Oanh Nhiên về nhà.

 

Gương mặt Đàm Minh Tư hiện lên vẻ tức giận, nhưng hắn ta không đuổi theo.

 

Đợi Oanh Nhiên và Từ Ly Lăng đi xa rồi, Đàm Minh Tư mới nói: “Xem tu vi nữ tử kia có vẻ chỉ mới nhập môn, chưa chính thức tu luyện công pháp, nhưng nàng ta có thể được người dân thôn Vô Ẩn tiếp đón nồng hậu như vậy thì chắc chắn không bình thường.”

 

Đậu Ân trầm ngâm: “Nàng ta che giấu tu vi. Ta không nhìn ra được tu vi nàng ta cỡ nào, chứng tỏ tu vi của nàng cao hơn ta.”

 

Hứa Hiểu: “Tên phàm nhân kia cũng phiền phức thật. Nếu không có hắn thì ta đã có cơ hội so chiêu với nàng ta để thăm dò rồi.”

 

Lâm Thác khinh bỉ nói: “Một tên nam tử phàm tục sống dựa vào thê tử, thật uổng phí cái mặt đó cho kẻ vô năng. Chắc là sợ nàng gặp gỡ nhiều tu sĩ thì sẽ chướng mắt hắn cho nên mới vội vàng kéo nàng đi đây mà.”

 

“Tiểu Thác, đừng nói người ta như vậy.” Lâm Phi vẫn luôn im lặng nhút nhát nói: “Điện hạ đã dạy chúng ta không được xem thường phàm nhân.”

 

Đàm Minh Tư không ủng hộ dáng vẻ nhu nhược này của Lâm Phi: “Nhưng ngài cũng đã dạy, trong thời điểm mấu chốt, chúng ta phải vứt bỏ phàm nhân. Đừng để ma đạo dùng phàm nhân bắt ép chúng ta.”

 

“Đừng cãi nữa, bọn họ đi rồi. Chúng ta...”

 

Đậu Ân luồn tay vào trong ngực, quan sát xung quanh rồi dừng mắt ở mặt nước lấp lánh.

 

Đàm Minh Tư lắc đầu, ra hiệu cho mọi người về nghỉ ngơi.

 

...

 

Đại Hoa: “Tôi cảm thấy bọn họ không có ý tốt.”

 

Tuy Oanh Nhiên đã về nhà cùng Từ Ly Lăng, nhưng vẫn bảo Đại Hoa ở lại theo dõi bọn họ.

 

Tuy không nghe rõ cuộc nói chuyện của bọn họ, nhưng chỉ nhìn hành động và biểu cảm, cộng thêm vài câu trước đó nghe được, nó vẫn có thể phán đoán ra một số điều.

 

Từ Ly Lăng đang làm thịt cá trong sân.

 

Oanh Nhiên ngồi bên cạnh hắn, đồng tình với Đại Hoa: “Hình như mục đích của bọn họ là người dân thôn Vô Ẩn.”

 

Rồi nàng nói với Từ Ly Lăng: “Ta không muốn ăn cá kho nữa, ta muốn ăn cá chiên chua ngọt.”

 

Từ Ly Lăng “ừm” một tiếng ra hiệu đã nghe.

 

Oanh Nhiên: “Vậy chàng cứ làm đi, ta muốn đi nhắc nhở Hỉ bá về năm người kia.”

 

Từ Ly Lăng: “Ừm.”

 

Dù rằng không nhắc nhở thì sẽ thú vị hơn.

 

Oanh Nhiên mang Đại Hoa đến nhà Hỉ bá.

 

Hỉ bá sống gần trung tâm thôn nên cách nhà nàng khá xa. Nghe nàng nhắc nhở thì cảm ơn nàng.

 

Oanh Nhiên thuận tiện mời Hỉ bá và Hoan bà đến nhà nàng ăn cá lớn.

 

Hỉ bá lắc đầu: “Bọn ta không đi đâu, đó là cá lớn phu quân ngươi cố tình câu cho ngươi mà.”

 

Oanh Nhiên cũng biết trên đời làm gì có chuyện trùng hợp đến vậy. Bọn họ câu cá lâu như vậy mà chẳng được con nào, nhưng nàng chỉ vừa xin hắn giúp đỡ thì hắn đã câu được cá lớn.

 

Rõ ràng hắn đã dùng mưu mẹo nào đó.

Bình Luận (0)
Comment