Buổi chiều chậm rãi trôi qua.
Đến tối, sau khi Oanh Nhiên và Từ Ly Lăn ăn cơm xong thì đi dạo, gặp phải một ông lão tới từ bên ngoài. Đó là người đưa bí tịch huyền đạo cho Từ Ly Lăng.
Ông lão thấy nàng cầm tay Từ Ly Lăng thì trợn trừng mắt, dường như muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Từ Ly Lăng đưa nàng đến ngồi bên gốc cây: “Nàng ngồi nghỉ ở đây đi.”
Lúc này, ông lão kia mới lấy lại tinh thần.
Oanh Nhiên nhìn theo Từ Ly Lăng đi cùng ông lão đến góc tối cách đó không xa để nói chuyện.
Nàng không nghe thấy bọn họ nói gì, chỉ thấy ông lão tóc bạc râu trắng như tiên ông, trông chẳng giống ma chút nào. Nàng nghĩ có thể ông lão là đồng tu tiên đạo bị bắt nhập ma giống Từ Ly Lăng nên mỉm cười thân thiện với ông ta.
Dáng vẻ nàng xinh xắn, đáng yêu, tuy đã nhập huyền đạo nhưng vẫn là một tiểu cô nương tay trói gà không chặt, vô cùng yếu đuối.
Sắc mặt Tùy Thương Hải kỳ lạ, giao bí tịch đã được sao chép cho Từ Ly Lăng: “Đại nhân, theo lời ngài, ta đã đến Kinh Luân Các của Ất Huyền Đạo Nhất, phá các trận pháp ẩn và sao chép bí tịch Âm Dương đạo trong trận. Không giết người, cũng không trộm bản gốc.”
“Ất Huyền Đạo Nhất không mất bản gốc, tên tu sĩ huyền đạo sợ chuyện giúp một kẻ đọa ma như ta lẻn vào Ất Huyền Đạo Nhất bị lộ nên không dám nói ra, chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.”
Vì ông ta đã từng là tiên Thiên Tiêu nên ban đầu đám tu sĩ Ất Huyền Đạo Nhất cứ tưởng ông ta trốn thoát khỏi tay Thánh Ma và đến cầu cứu bọn họ thật.
Bọn họ không định cưu mang ông ta, nhưng lại ngại mặt mũi huyền đạo.
Ông ta nói Thánh Ma đã hạ chú lên người mình nên muốn đến Kinh Luân Các tìm cách giải chú, tìm xong sẽ đi. Để tiễn được vị đại Phật như ông ta đi, bọn họ đã đồng ý.
Tùy Thương Hải nhắc lại thì thấy buồn cười, rồi thắc mắc: “Nhưng vì sao đại nhân phải mất công như vậy? Chẳng lẽ là vì...”
Ông ta lại liếc nhìn cô nương đang ngồi đợi bên gốc cây.
Nếu Tùy Thương Hải chỉ là một ma bình thường thì đã không hỏi chuyện của Từ Ly Lăng rồi.
Bởi lẽ ma không bao giờ nghi ngờ Thánh Ma.
Nhưng Tùy Thương Hải không phải.
Ông ta từng là cung chủ Thuấn Thiên Phong tiên cung ở Thiên Tiêu. Trước khi Từ Ly Lăng trở thành Thánh Ma, ông ta còn làm sư trưởng dạy dỗ Từ Ly Lăng một thời gian.
Mặc dù chút tình cảm trong khoảng thời gian làm sư trưởng ngắn ngủi ấy đã bị những đòn tra tấn giam cầm của Từ Ly Lăng bào mòn hết sạch từ lâu, và hiện giờ ông ta chỉ là một ma nô dưới trướng Từ Ly Lăng.
Nhưng ông ta vẫn không thể giống ma thật sự, coi mọi hành vi của Từ Ly Lăng là lẽ thường tình.
Từ Ly Lăng: “Nàng là phu nhân của ta.”
Tùy Thương Hải hết sức kinh ngạc: “Phu nhân?!”
Bỗng chốc ông ta nhớ tới hơn hai năm trước, sau khi Từ Ly Lăng tỉnh dậy đã đi tuần du thành Thánh Ma và phát hiện một vết nứt thông ra thế giới bên ngoài. Kể từ đó, thỉnh thoảng hắn lại đi xuyên qua vết nứt để rời khỏi thành Thánh Ma.
Khi đó Từ Ly Lăng chưa trả lại cơ thể cho ông ta, ông ta chỉ là một cái đầu bị treo trên đèn ở Trường Canh Điện cùng các tiên hữu khác, nên không biết Từ Ly Lăng đi đâu.
Nhưng ông ta và các tiên hữu đều cho rằng Từ Ly Lăng đang chuẩn bị cho cuộc tấn công Thiên Tiêu.
Mãi đến một ngày Từ Ly Lăng mang một cây dù trúc trở về.
Kể từ khi nhập ma, Từ Ly Lăng chưa bao giờ sử dụng thứ này.
Đặc biệt là chiếc dù trúc đó chỉ là một chiếc dù giấy hết sức bình thường của phàm nhân.
Ông ta và các tiên hữu đều rất tò mò. Khi hắn đặt cây dù lên chiếc đèn treo đầu bọn họ để tránh bị ma khí nhiễm vào, bọn họ hỏi: “Đại nhân, đây là dù của ai vậy? Của tiên giả Thiên Tiêu à? Hay Diệu Cảnh, Quỳnh Vũ?”
Từ Ly Lăng: “Là của một nữ tử.”
Nữ tử?
Bọn họ đã từng thấy vô số nữ tử đối tốt với Từ Ly Lăng, có người là gián điệp, có kẻ lại ảo tưởng mình có thể cứu rỗi vị ác ma sa đọa. Song tất cả đều nhận lấy kết cục thê thảm, không có ngoại lệ.
Do đó, bọn họ đều chẳng ghi nhớ vị nữ tử này trong lòng.
Nhưng sau khi hắn mang cây dù về, hắn bắt đầu rời khỏi thành Thánh Ma thường xuyên hơn.
Mãi cho đến một ngày, hắn quay về lấy một ít quần áo chưa bị nhiễm ma khí mà trước đây mình từng đem đi chu du châu Ý Vương để lại.
Mấy cái đầu treo trên đèn của bọn họ ngẩng lên hỏi: “Đại nhân định đi đâu?”
Hắn nói: “Ta muốn thành thân.”
Sau khi tỉnh dậy từ giấc ngủ say kéo dài năm trăm năm, hắn đã trở nên lạnh nhạt hơn trước rất nhiều.
Khi hắn nói lời này, sắc mặt cũng vô cùng bình tĩnh.
Bọn họ đều sửng sốt một hồi lâu, mãi đến khi hắn đi rồi thì mới tranh cãi cả buổi, cuối cùng kết luận: Bọn họ đã nghe lầm.
Sao Từ Ly Lăng có thể thành thân cho được?
“Không phải thành thân, mà là thành quân! Hắn đã lập ma quân mới ở bên ngoài thành, muốn tấn công Thiên Tiêu một lần nữa!”
Sau khi kết luận xong, bọn họ lại thảo luận rất lâu rằng khi nào Từ Ly Lăng sẽ sai sử bọn họ.
Cứ vậy, bọn họ trông chờ suốt hai năm nhưng mãi chẳng nghe thấy động tĩnh gì.
Đến khoảng thời gian trước, Từ Ly Lăng bước vào Trường Canh Điện, sai người đến Ất Huyền Đạo Nhất sao chép bí tịch Âm Dương đạo, còn sắp xếp rõ từng bước phải làm thế nào.
Tùy Thương Hải vội vàng giành lấy nhiệm vụ trước, trong lòng tràn ngập niềm phấn khích khi lấy lại được cơ thể nên chẳng suy nghĩ nhiều.
Đến khi thực hiện, ông ta mới thấy phiền phức: Từng bước kế hoạch Từ Ly Lăng vạch ra đều giảm thiểu ảnh hưởng đến mức thấp nhất, khiến Ất Huyền Đạo Nhất không thể truy cứu.
Từ Ly Lăng là người không ngại lớn chuyện mà cố ý giẫm nát thánh quan Diệu Cảnh ngay trước mặt các tôn giả Diệu Cảnh để mỉa mai.
Đã bao giờ câu nệ ai đến thế chưa?
Tùy Thương Hải vẫn luôn nghĩ không ra.
Mãi đến khi nhìn thấy cô nương kia nắm tay Từ Ly Lăng.
Mãi đến khi phát hiện cô nương kia tu huyền đạo chứ không tu ma, trùng hợp có thể sử dụng bí tịch Âm Dương đạo của huyền đạo.
Mãi đến khi Từ Ly Lăng nói “nàng là phu nhân của ta” với giọng điệu bình tĩnh như thể hiển nhiên.
Tùy Thương Hải mới bừng tỉnh, nhưng vẫn khó lòng tin nổi:
Một Từ Ly Lăng trong mắt chỉ có sống hoặc chết, không phân chia giới tính, thậm chí chính hắn cũng từng hóa thân thành nữ tử, ấy vậy mà đã cưới vợ!
Lại còn là một cô nương tu huyền đạo!
Tùy Thương Hải vô cùng ngỡ ngàng, mãi một lúc sau mới gật đầu với Oanh Nhiên. Vì không biết phải xưng hô thế nào nên ông ta chỉ mỉm cười xem như chào hỏi.
Oanh Nhiên đáp lại bằng nụ cười rạng rỡ.
Tùy Thương Hải không hiểu vì sao một cô nương như vậy lại thành thân với Từ Ly Lăng.
Tuy nhiên ông ta không quản được nhiều chuyện như vậy, chỉ bèn vội vàng chào tạm biệt để quay về thành Thánh Ma.
Từ Ly Lăng “ừm” một tiếng, không nói gì thêm.
Nhưng một ánh mắt liếc sang, Tùy Thương Hải lập tức hiểu ý: Sau khi về thành Thánh Ma, ông ta phải trả cơ thể lại và treo đầu lên đế đèn một lần nữa.
Nếu không...
Tùy Thương Hải chẳng dám nghĩ thêm, trong lòng thầm mắng Từ Ly Lăng hai câu rồi mỉm cười ha hả đồng ý, sau đó quay về thành Thánh Ma.
...
Thấy ông lão đi rồi, Oanh Nhiên mới bước tới, “Sao chàng không mời ông ấy vào nhà uống trà?”
Nàng ôm lấy cánh tay hắn, cùng hắn đi vào nhà.
Từ Ly Lăng: “Ông ta không dám.”
Oanh Nhiên thắc mắc: “Vì sao không dám?”
Từ Ly Lăng: “Bởi vì ta không muốn.”
Oanh Nhiên cười rộ lên: “Chàng không muốn ông ấy vào nhà uống trà thì cứ bảo là không muốn, còn bảo ông ấy không dám cái gì chứ.”
Từ Ly Lăng chỉ cười nhạt.
Oanh Nhiên không tiếp tục chủ đề lúng túng này, nói sang chuyện bí tịch.
Từ Ly Lăng lấy ra một cái hộp nhỏ bằng bàn tay.
Chiếc hộp tinh tế như hộp ngọc, nhưng tỏa ra ma khí nồng đậm khiến Oanh Nhiên vô thức muốn tránh xa.
Nhưng thấy Từ Ly Lăng thản nhiên cầm chiếc hộp, nàng vẫn vươn tay ra, “Ông ấy đưa chàng cái này hả? Sao nhỏ vậy?”
“Đừng chạm vào, ma khí sẽ tổn thương con người.” Từ Ly Lăng ngăn tay nàng lại, “Đây là hộp trữ vật.”
Oanh Nhiên ngoan ngoãn thu tay về, sau đó hứng khởi quan sát hộp trữ vật nhỏ xíu, “Cái hộp trữ vật này có thể đựng bao nhiêu đồ vật?”
Nếu có thể đựng rất nhiều thì sau này nàng và Từ Ly Lăng ra ngoài sẽ rất tiện.
Từ Ly Lăng biết nàng đang nghĩ gì: “Nàng không thể dùng được, nó nhiễm ma khí quá nặng.”
Oanh Nhiên hơi thất vọng, nhưng rồi cũng hiểu ngay: Nếu bọn họ có thể dùng cái này thì Hoài Chân đã lấy ra từ lâu rồi.
Nhưng mà...
Nàng hỏi: “Đợi sau này ta tu luyện Âm Dương đạo rồi, có phải chúng ta có thể dùng túi trữ vật huyền đạo không?”
Từ Ly Lăng lấy bí tịch đã sao chép ra từ hộp trữ vật, “Có thể, nhưng ta không có.”
Hắn chỉ có pháp khí trữ vật của ma đạo.
Túi trữ vật, nhẫn không gian, vòng tay giới chỉ... Thành Thánh Ma có tất cả những pháp bảo có khả năng trữ vật trên đời này.
Nhưng chẳng cái nào nàng có thể sử dụng được.
Hắn dùng sức mạnh đạo châu nghiền nát hộp trữ vật, chiếc hộp trữ vật quý giá lập tức hóa thành tro.
Oanh Nhiên dùng ngón tay chọc chọc tám cuốn bí tịch Âm Dương đạo trong tay hắn, “Ta có thể chạm vào cái này không?”
Lại nói: “Tuy hiện tại chúng ta không có túi trữ vật huyền đạo, nhưng về sau để dành linh thạch mua là được.”
Từ Ly Lăng: “Ừm, có thể chạm vào.”
Oanh Nhiên coi hắn như kệ sách di động, rút từng cuốn bí tịch ra xem.
Nhưng nàng xem không hiểu nên lại cất về chỗ cũ, lấy cuốn khác xem, hỏi: “Ta tu cuốn nào thì được?”
Từ Ly Lăng: “Nàng muốn tu cuốn nào?”
Oanh Nhiên: “Ta đọc không hiểu.”
Từ Ly Lăng: “Âm Dương đạo là một tông phái rất rộng, trong đó có phù đạo, chú đạo, thuật đạo, mệnh đạo... Tốt nhất thì nên học kiến thức cơ sở của tất cả đạo phái, nhưng hầu hết mọi người chỉ chọn một đạo để tập trung tu luyện.”
Hắn giải thích tỉ mỉ từng đạo phái, nhưng Oanh Nhiên không thấy hứng thú với cái nào.
Gương mặt nàng rầu rĩ, không thể quyết định được.
Từ Ly Lăng: “Vậy cứ tu luyện tùy duyên đi.”
Cái này thì được.
Oanh Nhiên gật đầu: “Ừm.”
Từ Ly Lăng: “Khi nào bắt đầu tu hành?”
“Ngày mai đi.” Oanh Nhiên hỏi: “Có cần phải rèn luyện thân thể không?”
“Âm Dương đạo không chú trọng thể thuật, ngược lại nếu cơ thể khỏe mạnh thì còn bất lợi cho việc tu luyện Âm Dương đạo.”
“Vậy đánh nhau với người khác như thế nào?”
“Thao túng.”
“Thao túng là sao?”
“Sử dụng thuật pháp làm chú, điều khiển linh hồn, điều khiển thuật pháp...”
...
Oanh Nhiên nghiêm túc lắng nghe, thỉnh thoảng lại hỏi hai câu. Dưới màn đêm, hai người chậm rãi đi ra khỏi khu rừng mờ tối và trở về gian nhà nhỏ của bọn họ.
Trong sân sáng ánh nến, soi rọi con đường về nhà tối tăm.
*
Mặc dù Âm Dương đạo không yêu cần rèn luyện thể chất, nhưng quá trình xây dựng nền tảng tu đạo vẫn rất lâu dài và mệt nhọc.
Mỗi ngày Oanh Nhiên phải hấp thụ dương khí vào giờ mão, chính khí mặt trời vào giờ ngọ và linh lực ánh trăng vào giờ tý.
Giấc ngủ bị ngắt quãng, nàng còn phải nghiên cứu bí tịch và học thuộc tâm pháp.
Thế là chỉ bảy ngày ngắn ngủi, dưới mặt nàng đã hiện quầng thâm, sắc mặt tiều tụy, đến ăn cơm cũng chẳng thấy ngon, mệt mỏi rã rời.
Nàng vừa ăn, mí mắt vừa trĩu xuống, trông cứ như thể có thể ngủ bất cứ lúc nào.
Từ Ly Lăng xuống bếp bưng chén canh cá đến, bảo nàng uống nhân lúc còn nóng, “Lạnh rồi sẽ tanh.”
Nàng sợ mùi tanh.
Oanh Nhiên ngoan ngoãn cầm chén lên, cái miệng nhỏ uống từng ngụm nhỏ.
Từ Ly Lăng: “Sau này tu luyện ba ngày, nghỉ bốn ngày.”
Oanh Nhiên ngạc nhiên: “Như vậy cũng được hả?”
Từ Ly Lăng: “Được.”
Có lẽ hắn sợ nàng ăn không ngon nên lại hỏi: “Ăn nữa không?”
Oanh Nhiên lắc đầu: “Uống canh rồi thì không ăn nữa.”
Sau đó gương mặt nàng lại xụ xuống: “Trước đây Quan Dập kể với ta, bọn họ tu đạo ngày đêm không nghỉ, tập luyện cả đông lẫn hè, nghỉ một ngày sẽ bị tụt lại rất xa. Sao ta có thể trễ nải như vậy được?”
Từ Ly Lăng thu dọn chén đũa: “Chỉ có kẻ ngu dốt mới chăm chỉ một cách mù quáng.”
Đại Hoa và Tiểu Hoàng đang ở bên kia đang đua nhau ăn, sợ ăn chậm thì sẽ bị đối phương giành.
Oanh Nhiên thấy dáng vẻ hoạt bát của hai đứa nhỏ thì bật cười, dựa vào ghế chợp mắt một lúc.
Hoàng hôn buông xuống, gió đêm thổi qua dịu dàng vỗ về lòng người.
Trong bếp có tiếng nước chảy và tiếng chén đũa va chạm lanh lảnh, là Từ Ly Lăng đang rửa chén.
Giữa không gian yên bình, Oanh Nhiên dần dần thiếp đi.
Khi Từ Ly Lăng bước ra từ phòng bếp, nàng đã ngủ say trên ghế.
Hắn không đánh thức nàng, đi nấu nước nóng lau tay và mặt cho nàng rồi bế nàng về phòng nằm nghỉ.
Oanh Nhiên ngủ sớm nên bừng tỉnh vào nửa đêm. Nàng mơ màng hỏi: “Mấy giờ rồi? Có phải ta nên đi tu luyện rồi không...”
Từ Ly Lăng ôm nàng vỗ về: “Hôm nay không tu luyện, ngày mai cũng nghỉ, ngủ đi.”
Oanh Nhiên lầu bầu vài tiếng rồi nhắm mắt ngủ tiếp.
Bàn tay ấm áp của Từ Ly Lăng vỗ nhẹ lên lưng nàng như đang dỗ trẻ con, mãi đến khi nàng ngủ sâu rồi, hắn mới đứng dậy, khoác áo ngoài xuống giường.
Hắn không thắp đèn, chỉ mượn ánh trăng lạnh lẽo, rút một cuốn bí tịch tu luyện trên bàn ra và cầm bút đi ra ngoài.
Trên bìa bí tịch viết “Hạc Tiêu Cửu Minh Quyết”. Ngón tay Từ Ly Lăng mân mê năm chữ này rồi mở ra, dùng bút ghi chú lên trên.
Đến khi trời gần sáng, hắn mới trở về phòng, đặt sách về chỗ cũ, lên giường nghỉ ngơi.
Hắn vừa nằm xuống thì Oanh Nhiên giật mình tỉnh giấc, nàng mở mắt ra hỏi: “Đã đến giờ mão chưa?”
Từ Ly Lăng giơ tay che mắt nàng lại, dịu giọng nói: “Hôm nay nghỉ ngơi.”