Chồng Tôi Là Ma Vương Hủy Diệt Thế Giới

Chương 56

Khoảng giờ dậu, Oanh Nhiên và Từ Ly Lăng ra ngoài.

 

Băng qua con hẻm hoang vắng, đi thêm hai dãy phố, tới chợ Lâm Quan.

 

Lúc này nắng đã dần tàn, song trên phố lại càng nhiều quán xá hàng rong hơn, những cửa tiệm vốn đóng cửa ban ngày đã mở ra.

 

Oanh Nhiên: “Hình như bây giờ còn náo nhiệt hơn ban ngày.”

 

Từ Ly Lăng: “Ban đêm càng náo nhiệt.”

 

Oanh Nhiên nhỏ giọng nói: “Ma tộc thích ngày ngủ đêm bay à?”

 

Từ Ly Lăng: “Ma thích những lúc không có ánh mặt trời, kể cả ngày hay đêm.”

 

Oanh Nhiên chợt nhớ tới thành Thánh Ma luôn đổ mưa triền miên: “Vì sao vậy?”

 

Từ Ly Lăng đáp: “Ánh dương ban ngày có tác dụng trừ tà tán âm. Phần lớn ma công đi theo đường âm tà, hấp thu dương khí quá nhiều sẽ khiến khí mạch rối loạn, bất lợi cho tu hành, dễ khiến tâm trạng nóng nảy.”

 

Oanh Nhiên lo lắng: “Vậy chàng…”

 

Nhưng còn chưa dứt lời thì Từ Ly Lăng đã biết nàng định nói gì: “Ánh nắng ban ngày không ảnh hưởng nhiều đến ta.”

 

Oanh Nhiên thầm nghĩ: Bởi vì hắn từng là tiên nhân ư?

 

Hắn không sao là tốt rồi.

 

Trong lúc nói chuyện, bọn họ đã đến cửa hàng tạp hóa.

 

Oanh Nhiên và Từ Ly Lăng bước vào cửa hàng, một tiểu đồng nhanh nhẹn chạy ra chào đón nhiệt tình, hỏi bọn họ cần mua gì.

 

Oanh Nhiên báo những vật dụng thường ngày cần thiết.

 

Nàng vốn không quen việc nhà nên không biết hết cần mua đồ dùng gì. Nếu báo sót, đợi nàng nói xong, Từ Ly Lăng sẽ lên tiếng bổ sung.

 

Tiểu đồng nghe thấy cần mua rất nhiều thứ thì mừng rỡ chạy vào báo cho chưởng quầy Kim Ngũ Lưỡng, dẫn Oanh Nhiên và Từ Ly Lăng đi chọn đồ.

 

Đằng sau quầy, Kim Ngũ Lưỡng ủ rũ mệt mỏi: “Mua nhiều đồ như vậy, các ngươi định ở đây lâu dài à?”

 

Oanh Nhiên cũng không chắc có ở lại lâu dài hay không.

 

Nàng chỉ muốn cùng Từ Ly Lăng trải nghiệm những chuyện trước đây chưa từng trải nghiệm, và...

 

Nơi bọn họ ở hiện nay chính là nơi hắn từng sống trước đây, vì vậy nàng cũng muốn ở lại một thời gian.

 

Oanh Nhiên: “Tùy tình hình.”

 

Kim Ngũ Lưỡng v**t v* con mèo tam thể trên quầy: “Ta thấy ngươi cũng là tu sĩ nên tốt bụng nhắc nhở một câu. Hiện tại thành Lâm Quan đã bị ma đạo chiếm giữ, vô cùng nguy hiểm. Chỉ có kẻ ngốc mới ở lại lâu.”

 

Oanh Nhiên đưa mắt nhìn ra cửa, thấy đám đông tấp nập và khung cảnh chan hòa, không thấy chút nguy hiểm nào.

 

Kim Ngũ Lưỡng cũng hiểu nàng nghĩ gì: “Ma chính là ma, những gì ngươi chứng kiến lúc này chỉ là lớp vỏ giả tạo mà thôi.”

 

Lời ông ta khiến Oanh Nhiên thoáng bất an, nàng nhìn sang Từ Ly Lăng.

 

Từ Ly Lăng an ủi nàng: “Có ta ở đây.”

 

Kim Ngũ Lưỡng cười khẩy một tiếng, khinh thường lắc đầu: “Một phàm nhân như ngươi mà cũng dám mạnh miệng như vậy.”

 

Oanh Nhiên không vui vì sự khinh thường của Kim Ngũ Lưỡng, nhưng thấy Từ Ly Lăng không để ý, lại biết Kim Ngũ Lưỡng cũng có ý tốt thật, nên nàng không nói gì, chỉ vội vàng lấy đồ đi tính tiền.

 

Những thứ nàng mua đều là vật phàm, tất cả gộp lại chỉ đáng một viên linh thạch. Mà đó còn là giá đã tăng sau khi Lâm Quan bị ma xâm chiếm.

 

Tiểu đồng trong cửa hàng cẩn thận gói đồ cho bọn họ. Oanh Nhiên đứng đợi bên quầy.

 

Kim Ngũ Lưỡng lại hỏi: “Hai người mới chui ra từ ngọn núi nào vậy? Đến túi trữ vậy cũng không có.”

 

Oanh Nhiên hơi nhíu mày, cảm thấy ông ta bất lịch sự nên định lên tiếng.

 

Nhưng Kim Ngũ Lưỡng đột nhiên lấy một cái túi xanh cũ ra từ quầy, ném cho tiểu đồng: “Dùng cái này đựng đi.”

 

Rồi nói với Oanh Nhiên: “Tặng các ngươi đấy.”

 

Lời nói đã đến bên miệng bị nuốt ngược trở về, Oanh Nhiên vô cùng cảm kích: “Đa tạ Kim chưởng quầy.”

 

Kim Ngũ Lưỡng lắc đầu: “Đừng cảm ơn. Biết đâu vài hôm nữa ta cũng sẽ chết trong tay ma đạo. Nếu không tặng cái này cho các người, đợi ta chết rồi thì cũng sẽ bị đám ma tu đó cướp đi thôi, chi bằng tặng cho các người.”

 

Oanh Nhiên nghi hoặc: “Nếu chưởng quầy đã không yên tâm về ma đạo như vậy thì vì sao không rời khỏi thành Lâm Quan?”

 

“Rời đi?”

 

Kim Ngũ Lưỡng tức tối: “Đây là nơi ta sinh sống từ nhỏ đến lớn, vì sao ta phải rời đi? Có đi thì cũng là đám ma tu rời đi mới đúng. Cho dù có chết, ta cũng muốn chết tại đây!”

 

Oanh Nhiên hiểu tình yêu quê hương của kim Ngũ Lưỡng. Nàng nhận lấy túi trữ vật, lại một lần nữa cảm ơn Kim Ngũ Lưỡng rồi rời đi cùng Từ Ly Lăng.

 

Trời đã tối hẳn, phố xá càng thêm nhộn nhịp.

 

Oanh Nhiên không định đi dạo thêm, cùng Từ Ly Lăng đến chợ mua rau thịt, lại ra cửa hàng mua gạo, bột, dầu, muối, rồi quay về nhà.

 

Khi đi ngang qua lôi đài Lâm Quan, nàng bất ngờ phát hiện quanh lôi đài vốn vắng vẻ tụ tập rất nhiều người.

 

Oanh Nhiên tò mò liếc nhìn xung quanh, thấy một người đang đứng trên lôi đài nhìn xuống.

 

Khi nhìn rõ khuôn mặt nàng ta, Oanh Nhiên kinh ngạc: “Là nữ tu đó của Toàn Hành Tông...”

 

Nàng không quen biết quá nhiều người ở Toàn Hành Tông, ngoại trừ kẻ đã chạy thoát dưới tay Tiểu Hoàng thì những người khác đều đã bị Từ Ly Lăng g**t ch*t.

 

Từ Ly Lăng ôm vai Oanh Nhiên vỗ nhẹ: “Không sao, nơi này là địa bàn của ma.”

 

Oanh Nhiên gật đầu, thầm nghĩ nếu người của Toàn Hành Tông xuất hiện nơi đây, e là đã trở thành tù binh của ma.

 

Nhưng dù có là tù binh hay không thì cũng chẳng liên quan gì đến nàng.

 

Oanh Nhiên tiếp tục về nhà, chợt nghe có tiếng người hét lớn trên lôi đài: “Không biết liệu Tuyết trưởng lão có còn nhớ năm đó mình căm ghét ma đạo nhường nào hay không? Cớ sao bây giờ ngươi lại trở thành con chó của ma đạo?”

 

Oanh Nhiên kinh ngạc, thì thầm với Từ Ly Lăng: “Nàng ta nhập ma rồi?”

 

Quả thật là thế sự vô thường.

 

Từ Ly Lăng nhận ra nàng tò mò nên thả chậm bước chân, để nàng có thể nghe thêm.

 

“Căm ghét ma đạo?”

 

Giọng nói Tuyết Phi Sương lạnh lẽo, “Ngươi hiểu lầm rồi. Ta chưa từng căm ghét ma đạo. Khi đó chẳng qua là ta không ủng hộ ma đạo. Nhưng bây giờ ta đã bỏ huyền nhập ma, chẳng phải càng chứng minh...”

 

“Ma đạo, mới là đại đạo mà thế nhân nên theo đuổi!”

 

Một tu sĩ huyền đạo hét lớn: “Ăn nói ngông cuồng!”

 

Tuyết Phi Sương: “Tất cả chư vị đang ngồi ở đây đều vì lẻn vào Lâm Quan, định gây hại cho ma đạo nên bị bắt.Ta biết góc nhìn về ma đạo của các ngươi bây giờ cũng giống như ta trước đây.”

 

“Vì vậy ta hiểu các ngươi, cũng tha thứ cho các ngươi. Ta tình nguyện cho các ngươi thêm một cơ hội, luận đạo cùng các ngươi. Nếu các ngươi chịu gia nhập ma đạo thì ta sẽ bỏ qua tất thảy chuyện cũ trong quá khứ.”

 

“Ngày hôm nay, tại đây, ta luận đạo công khai, cũng là muốn những người đang hiểu lầm ma đạo phải hiểu ra, ma đạo sẽ không lạm sát kẻ vô tội!”

 

Tu sĩ huyền đạo hừ lạnh: “Ma đạo không lạm sát kẻ vô tội? Vậy những đệ tử huyền đạo chết trong tay các ngươi là gì?!”

 

“Bọn họ chết vì huyền đạo, không phải do ma giết.”

 

Tuyết Phi Sương nói năng rành rọt, “Người đời luôn nói huyền đạo là chính đạo, nhưng huyền đạo luôn oán trách người khác, đổ tội lên đầu kẻ khác mỗi khi có ai đó chết vì đạo. Ma đạo thì không như thế.”

 

“Nếu như ta có thể chết vì ma đạo, chết vì Thánh Ma, thế thì ta chết cũng không hối tiếc. Đồng đạo sẽ thương cảm ta, chứ không oán trách! Huyền đạo hèn kém như thế mà cũng đòi so với ma đạo, các ngươi không thấy rất nực cười sao?”

 

Tu sĩ kia không trả lời được.

 

Dưới đài vang lên những tiếng hò reo cuồng nhiệt của ma đạo.

 

Oanh Nhiên nghe vậy thì suy ngẫm những lời Tuyết Phi Sương nói.

 

Tuyết Phi Sương lại nói: “Có bao giờ các ngươi đã từng nghĩ, huyền đạo mà các ngươi theo đuổi rốt cuộc là gì hay chưa?”

 

“Là phi thăng thành tiên? Nhưng các ngươi xem, sau khi Thiên Tiêu, Diệu Cảnh, Quỳnh Vũ bị Thánh Ma đánh bại liên tiếp thì đã lui về ở ẩn và đóng cổng trời. Bọn họ không chỉ không quan tâm phàm giới, mà còn cắt đứt đường phi thăng của huyền đạo!”

 

“Là bảo vệ chúng sinh? Nhưng các ngươi xem, kẻ tu huyền đạo có kẻ nào không thiên phú trác tuyệt, xuất thân phi phàm? Bọn họ tu đạo rồi, còn mấy ai đi cứu giúp kẻ yếu? Khi tranh đoạt kỳ trân dị bảo, ai mà chẳng độc ác nhẫn tâm? Chẳng lẽ người yếu thì không phải chúng sinh? Chúng sinh cũng phân đẳng cấp sao?”

 

“Tất cả mọi người đều biết, ma đạo chính là đường lui duy nhất của những phàm nhân không thể tu huyền đạo mà không cam tâm sống tầm thường. Huyền đạo trừ ma, rốt cuộc là để giữ gìn chính đạo hay là để giữ gìn địa vị cao quý của bọn họ, không cho phàm nhân vượt qua xuất thân và thiên phú để ngồi chung mâm với bọn họ?”

 

Tuyết Phi Sương càng nói càng kích động, Oanh Nhiên nghe thấy vô thức dừng bước.

 

Từ Ly Lăng: “Muốn ăn cơm ở đây sao?”

 

Oanh Nhiên hoàn hồn, phát hiện nơi mình dừng chân là trước một tửu lầu tên Tiếu Khách Lâu.

 

Tuyết Phi Sương sử dụng thuật pháp đưa giọng nói của mình vang vọng khắp thành Lâm Quan. Giờ phút này, các thực khách trong Tiếu Khách Lâu cũng đang tập trung lắng nghe nàng ta nói.

 

Đúng vào giờ ăn cơm, ăn ở đây cũng được, nhưng... Oanh Nhiên do dự: “Có đắt không?”

 

Từ Ly Lăng kéo nàng vào tửu lầu: “Không cần trả tiền.”

 

Oanh Nhiên cười với hắn: “Chàng nói gì thế. Đừng bảo là chàng định nói với chưởng quầy rằng chúng ta ăn chùa, để xem người ta có đánh chàng hay không.”

 

Nàng theo Từ Ly Lăng tìm được một bàn trống trong tửu lâu và ngồi xuống.

 

Ngoài kia, Tuyết Phi Sương vẫn còn đang giảng đạo.

 

Cuối cùng vị tu sĩ huyền đạo đang tranh cãi với nàng ta cũng phản bác: “Chẳng lẽ vì không thể tu đạo mà phải tu ma công sao? Ma đạo các ngươi tu ma công đã giết bao nhiêu người, hại bao nhiêu người? Chẳng lẽ những người đó đáng chết hay sao?”

 

Tuyết Phi Sương: “Bọn họ cũng có thể tu ma, cũng có thể đến giết ta mà. Nhưng bọn họ không làm vậy, đó là lựa chọn của bọn họ, chẳng lẽ ta phải ép bọn họ tu ma sao?”

 

Tu sĩ huyền đạo thoáng sửng sốt rồi gào lên: “Thứ tà ma ngoại đạo đó, hại người hại mình, không tu mới là bình thường! Các ngươi tu ma công đến mức phát điên, tuổi thọ còn chẳng bằng phàm nhân!”

 

“Con đường tự chuốc lấy diệt vong này, ai có đầu óc thì sẽ không chọn. Sao có thể trách người ta không chịu tu ma?”

 

“Con đường tự giết chính mình như vậy, ai có não thì sẽ không tu. Sao có thể trách bọn họ không tu ma đạo chứ?”

 

“Cho nên các ngươi mới không đánh bại ma.”

 

Tuyết Phi Sương nói: “Không phải ai có não thì sẽ không tu ma đạo, mà là do các ngươi yếu đuối! Các ngươi sợ chết, sợ bị ma công phản phệ, cho nên các ngươi dám!”

 

“Nếu ma công có thể giúp ngươi phi thăng thành tiên thì sẽ không phản phệ nữa. Vậy giờ đây, ngươi có còn muốn không tu ma công không?”

 

Trong tửu lâu, tiểu nhị mang một tấm bảng thực đơn ra.

 

Tấm bảng thực đơn như được chế tác từ ngọc đá, tỏa ra ánh huỳnh quang.

 

Thấy Oanh Nhiên không biết dùng, tiểu nhị hướng dẫn cho nàng: “Chỉ cần rót linh lực hoặc ma khí vào thì tên món ăn sẽ hiện ra.”

 

Oanh Nhiên làm theo, thắc mắc: “Đây không phải là tửu lầu của huyền đạo à? Sao còn có thể dùng ma khí gọi món? Là do sau khi ma đạo lên làm chủ mới vậy hả?”

 

Tiểu nhị: “Làm ăn mà, đâu quan tâm khách là ai, chỉ cần trả tiền là được. Trước giờ vẫn vậy.”

 

Oanh Nhiên không khỏi đồng tình với sự thẳng thắn của tiểu nhị, như vậy không cần phải lo Từ Ly Lăng không ăn được thức ăn ở đây rồi. Nàng nhìn thực đơn hiện ra trên tấm bảng, líu lưỡi vì giá cả thức ăn.

 

Nàng lưỡng lự gọi một món xào Lâm Quan và hai bát cơm trắng.

 

Tiểu nhị: “Chỉ hai món thôi ạ?”

 

Từ Ly Lăng gọi thêm năm món, toàn là đặc sản Lâm Quan mà Oanh Nhiên chưa từng nghe tên. Tổng cộng lại giá cả rất đắt đỏ.

 

Hai mắt Oanh Nhiên trợn tròn, cố ra hiệu với hắn bằng mắt.

 

Nhưng hắn lại nói: “Đủ rồi.”

 

Tiểu nhị nhận lại bảng thực đơn: “Vâng ạ, hai vị chờ chút.”

 

Rồi rời đi.

 

Oanh Nhiên bất lực. Nếu gọi rồi thì thôi, nàng cũng không tính toán nữa, chỉ trêu chọc: “Sau này chúng ta phải ăn cháo bẹ rau măng sống qua ngày rồi.”

 

Từ Ly Lăng: “Không đến nỗi.”

 

Oanh Nhiên nhìn hắn: “Chẳng lẽ chàng có quỹ đen à?”

 

Từ Ly Lăng: “Chỗ này là địa bàn của ma đạo.”

 

Oanh Nhiên thoáng sửng sốt, cuối cùng cũng hiểu ra, “Chàng có thể đổi bằng ma vật.”

 

Từ Ly Lăng gật đầu.

 

Oanh Nhiên mừng rỡ, nhưng nghĩ kỹ lại thì vẫn nghiêm túc nói: “Nhưng dùng ít thôi. Ma vật của chàng không phải thứ bình thường, dùng một, hai cái thì người ta có thể nghĩ chàng vô tình có, nhưng dùng nhiều thì bọn họ chắc chắn sẽ nghi ngờ.”

 

Ánh mắt nàng như muốn nói với hắn: Đừng tưởng nàng không đoán được khi ở huyện Vân Thủy, Mã Trì đã gặp gỡ cơ duyên thành ma như thế nào.

 

Chẳng mấy chốc thức ăn đã được mang lên.

 

Cùng với tiếng luận đạo của Tuyết Phi Sương, Oanh Nhiên và Từ Ly Lăng nếm thử thức ăn Lâm Quan.

 

Oanh Nhiên hỏi: “Trước đây chàng từng đến Lâm Quan ăn chưa?”

 

Bên ngoài tửu lầu, cuối cùng tu sĩ kia cũng nghĩ ra câu đáp trả, hét lớn: “Chọn lợi tránh hại, sợ chết sợ đau là bản năng con người! Các ngươi tu ma công đều thọ mệnh ngắn ngủi, thậm chí hồn phi phách tán, xuống mười tám tầng địa ngục mãi mãi không siêu thoát! Vậy sao có thể trách người khác sợ hãi?”

 

Từ Ly Lăng múc một bát canh rễ cây rừng của Lâm Quan cho nàng: “Đã từng ăn, lúc đó sư phụ ta không quản được ta... Nếm thử món này xem.”

 

Tuyết Phi Sương ở bên ngoài tửu lầu đáp lời: “Thoát khỏi trói buộc của vận mệnh, có được thứ sức mạnh mà trước đây chỉ có thể ao ước. Ngay khoảnh khắc ta nhập ma, ta đã trở thành vĩnh hằng! Kể từ đó, dù chết cũng không hối hận! Đây chẳng phải là giác ngộ mà mọi người tu đạo đều nên có hay sao?”

Bình Luận (0)
Comment