Từ Ly Lăng để nàng lau tay giúp hai cái rồi nhận lấy khăn bông từ tay nàng, đứng phía sau nàng tự lau tóc.
Oanh Nhiên cầm lược gỗ, ngồi trước gương chải tóc: “Lúc trước không để ý, bây giờ nhìn lại mới thấy hoa văn khắc trên bàn trang điểm và giá treo áo đều là kiểu nữ tử thường dùng. Nhà ngươi từng có khách nữ à?”
Từ Ly Lăng: “Không có khách nữ, nhưng vẫn phải chuẩn bị sẵn.”
Oanh Nhiên: “Để đề phòng lúc có khách nữ ghé à?”
Từ Ly Lăng: “Để phô bày sự giàu có của họ Từ Ly.”
Câu trả lời thẳng thắn của hắn làm Oanh Nhiên bật cười thành tiếng.
Tóc nàng đã gần khô, chải xong bèn đứng dậy, đóng cửa sổ chuẩn bị đi ngủ.
Nàng đi đến mép giường, vô tình liếc thấy vóc dáng khỏe khoắn thoắt ẩn thoắt hiện dưới lớp áo đơn bạc hơi ướt của Từ Ly Lăng.
Oanh Nhiên đảo mắt, đột nhiên nghĩ bình thường luôn là hắn trêu nàng, vì sao nàng không được trêu ngược lại?
Nàng nhẹ bước tới gần, bất ngờ ôm chầm lấy hắn từ phía sau.
Nếu trước đây hắn làm vậy với nàng thì chắc chắn nàng sẽ hoảng sợ đơ ra một lúc. Nhưng hắn vẫn bình thản, ung dung lau tóc như trước.
Oanh Nhiên không thành công như dự đoán, nàng hụt hẫng: “Sao chàng không có phản ứng gì hết vậy?”
Từ Ly Lăng: “Phản ứng gì?”
Hắn buông một tay ra, nắm lấy bàn tay nàng đặt trên bụng mình, dời xuống dưới: “Phản ứng này à?”
Oanh Nhiên khẽ kêu lên, vô thức thu tay về.
Từ Ly Lăng thản nhiên: “Phản ứng rõ lắm mà.”
Hắn nghiêng người để Oanh Nhiên nhìn vào gương, nàng thấy rõ một gương mặt nhỏ nhắn đang phụng phịu không vui.
Hắn biết rõ nàng muốn hù dọa hắn, vậy mà còn cố ý chọc nàng.
Oanh Nhiên hờn dỗi lườm hắn, lại đảo mắt ôm lấy hắn, bàn tay mềm mại v**t v* trước bụng hắn.
Từ Ly Lăng vẫn lau tóc, giọng nói trầm khàn: “Làm gì vậy?”
Oanh Nhiên cười tủm tỉm: “Không làm gì cả.” Nhưng tay vẫn s* s**ng lung tung khắp người hắn.
Lớp áo ngủ mỏng manh càng khiến dáng người hắn có vẻ cao gầy hơn, nhưng nàng có thể cảm nhận được những đường cơ bắp săn chắc và rắn rỏi dưới tay mình. Gân xanh hắn nổi lên, nhiệt độ cơ thể ấm áp như con rắn quấn lấy cánh tay nàng.
Từ Ly Lăng không nói gì, cũng chẳng ngăn cản nàng. Sau khi mái tóc đã hơi khô, hắn tiện tay ném chiếc khăn bông lên giá, cánh tay dài dang ra ôm eo nàng đặt lên bàn trang điểm.
Oanh Nhiên khẽ kêu lên, hai tay vịn lên vai hắn để ngồi ổn định.
Từ Ly Lăng cúi người tới gần nàng.
Oanh Nhiên cúi đầu, không chịu phối hợp như trước đây. Hắn dùng một tay nâng cằm nàng lên, cúi đầu áp sát.
Oanh Nhiên cố tình né tránh, nhưng hắn không vội vàng, ngược lại còn nổi hứng chơi trò đuổi bắt với nàng.
Trong lúc đùa giỡn ầm ĩ, Oanh Nhiên bị hắn cắn vài cái. Nào là lên vành tai, gương mặt, chóp mũi, môi, lưỡi, cằm, xương quai xanh, tất cả đều có đủ.
Hắn chẳng thèm nương tay khiến nàng bị cắn đến thở hắt. Nhưng cũng không quá đau đến mức làm nàng bị thương.
Ban đầu Oanh Nhiên còn cảm thấy thú vị, nhưng càng về sau càng cảm thấy mình không thể lấn lướt được hắn. Trong lòng bắt đầu cảm thấy xấu hổ vì hành động của bản thân kỳ lạ như trẻ con, nàng đẩy hắn ra: “Thôi, đừng nghịch nữa, đi ngủ thôi.”
Từ Ly Lăng cắn một cái lên môi nàng, hai hàm răng ngấu nghiến, “Muốn ngủ rồi à?”
Oanh Nhiên đung đưa chân: “Chứ sao nữa? Chàng...”
Không muốn à – Nhưng lời còn chưa kịp dứt, chân Oanh Nhiên đã vô tình đá trúng nơi nào đó của hắn. Nàng mím môi, chớp đôi mắt vô tội nhìn hắn: “Ta không cố tình làm thế đâu.”
Nàng thấy hắn bận rộn điều chỉnh cơ quan ở sân sau, nên đêm nay định bảo hắn đi ngủ sớm một chút.
Từ Ly Lăng: “Thật không?”
Giọng nói hắn chậm rãi, khiến Oanh Nhiên càng thêm bối rối, nàng gật đầu: “Ừm...”
Nàng không biết phải giải thích thế nào.
Vốn dĩ hắn không định làm, nàng cũng chỉ muốn trêu chọc hắn, nhưng bây giờ lại thành như nàng muốn làm lắm vậy.
Từ Ly Lăng nhìn chằm chằm nàng.
Oanh Nhiên dỗ hắn: “Đi ngủ nhé?”
Từ Ly Lăng không nhúc nhích, cũng không buông nàng ra.
Oanh Nhiên: “Không ngủ hả?”
Mặt mày Từ Ly Lăng lạnh tanh, hắn hơi cúi đầu nhìn nàng.
Oanh Nhiên vòng tay ôm cổ hắn, hai chân mảnh khảnh trắng như tuyết thò ra từ váy, ôm lấy eo hắn: “Vậy lên giường đi...”
Đôi mắt Từ Ly Lăng u ám, hắn lắc đầu.
Oanh Nhiên sửng sốt, sau khi hiểu ra ý hắn thì tròn mắt.
Nàng hoảng hốt kêu la rồi giãy dụa, liên tục nói: “Đừng... Đừng làm ở đây... Sau này ta còn trang điểm ở đây thế nào được... Lên giường đi mà...”
Từ Ly Lăng: “Ngày mai lau khô bàn trang điểm là được, sao không thể trang điểm?”
Oanh Nhiên hờn hỗi hắn: “Rõ ràng chàng biết ý ta không phải vậy mà.”
Từ Ly Lăng: “Ta không biết.”
Oanh Nhiên đá hắn một cái, nhưng bị hắn giữ chặt mắt cá chân.
Oanh Nhiên không cử động được, bèn dỗ dành hắn: “Lên giường đi, ta sẽ giúp chàng, ta sẽ giúp chàng...”
Nàng lí nhí vài câu nhưng hắn đều giả điếc, nàng đành ghé vào tai hắn dỗ dành.
Từ Ly Lăng hiếm khi để lộ sắc mặt do dự.
Oanh Nhiên cứ như đang mặc cả với hắn, bày ra thái độ “nói đến mức đó rồi, nếu không đồng ý thì thôi” mà nói: “Sau này ta không làm nữa đâu.”
Từ Ly Lăng im lặng bế nàng đặt lên giường. Nàng chủ động đẩy hắn nằm xuống, hai tay chống bên người hắn, đầu cúi xuống.
Thật ra trước đây nàng cũng từng làm vậy.
Mặc dù Oanh Nhiên không phải người cởi mở trong lĩnh vực này, nhưng dù sao nàng cũng đến từ thời hiện đại nên khả năng thích nghi rất nhanh. Hắn thường xuyên làm cho nàng, thỉnh thoảng nàng cũng sẽ làm lại cho hắn.
“Sau này không làm nữa” cũng chỉ là một lời nói dối cả hai ngầm hiểu trong lòng. Tuy nhiên hắn vẫn chơi cùng nàng, bởi lẽ cảm giác khi nàng chủ động rất khác.
Hắn nằm bên dưới, tay đặt lên eo nàng, đôi mắt dõi theo từng cử chỉ.
Oanh Nhiên nhẹ hôn lên trán, đôi mắt, chóp mũi... hắn.
“Ký chủ, có nhiệm vụ, sao cô còn chưa ngủ! Nhiệm vụ khẩn cấp, thần nữ yêu cầu cô tiến vào thế giới nhiệm vụ trong vòng mười lăm phút.”
Bờ môi Oanh Nhiên dừng trên môi Từ Ly Lăng bỗng khựng lại.
Nàng chớp chớp mắt, nhẹ hôn hắn một cái rồi ấp úng: “Hôm khác đi, ta mệt rồi, ta muốn ngủ...”
Từ Ly Lăng: “Hửm?”
Oanh Nhiên căng thẳng rời khỏi người hắn, nằm xuống rồi nhắm mắt.
Nàng muốn mau chóng chìm vào giấc ngủ, nhưng nàng có thể cảm nhận được Từ Ly Lăng đang nhìn chằm chằm mình, do đó mà chẳng ngủ được.
Từ Ly Lăng: “Sao vậy?”
Oanh Nhiên lắp bắp: “Ngày mai đi... Ta... Ta tự dưng buồn ngủ quá.”
Nàng mở mắt ra, đôi mắt đầy áy náy.
Đôi mắt Từ Ly Lăng u ám, đưa tay vén lại lọn tóc nàng đẫm mồ hôi vì trận đùa nghịch vừa nãy. Hắn không nói gì, tắt nến trong phòng rồi nằm xuống bên cạnh nàng.
Oanh Nhiên thử ôm lấy hắn, trong lòng nghi ngờ có phải hắn giận hay không.
Nhưng hắn vẫn đưa tay ôm nàng vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về cùng tiếng nói chậm rãi: “Không sao hết, kẻ lừa đảo, mau ngủ đi.”
Vậy mà nói nàng, hắn bảo không tức giận kia mà.
Oanh Nhiên nhẹ hôn hắn, sau đó vùi mặt vào lồng ngực hắn và nhắm mắt.
*
Trong lúc làm nhiệm vụ, cho dù ở lại thế giới nhiệm vụ bao lâu thì trong thực tại cũng chỉ qua một khắc.
Nhưng khi nhớ lại tính nết ngạo mạn của Từ Ly Lăng ngàn năm trước, Oanh Nhiên không dám chắc liệu sau khi tỉnh lại, bản thân có còn hứng thú làm cùng Từ Ly Lăng hay không.
Mở mắt ra, nàng đã xuất hiện trong một rừng cây rậm rạp.
Cơ thể hóa trạng thái linh hồn, xung quanh hoang vắng.
Oanh Nhiên than vãn: “Không phải lúc trước đã nói, nếu có nhiệm vụ thì phải báo sớm cho ta ư?”
Thần nữ: “Xin lỗi, kế hoạch luôn phải thay đổi không ngừng mà. Mặc dù nhiệm vụ lần này xuất hiện đột ngột nhưng không khó khăn. Ngươi nhất định có thể hoàn thành. Sau khi xong việc, ta sẽ gửi phần thưởng tương đương nhiệm vụ cấp cao cho ngươi.”
Oanh Nhiên: “Không có lần sau nữa đâu nhé.”
Mặc dù giọng điệu nàng ôn hòa, nhưng lại khiến người nghe căng thẳng, không dám coi khinh.
Thần nữ đáp một tiếng.
Đại Hoa thông báo nhiệm vụ: “Nhiệm vụ lần này là mở khóa cơ quan. Cơ quan có tổng cộng bốn chốt, nằm ở khu rừng phía đông, hồ nước phía tây, đường hầm phía nam và núi lửa phía bắc. Bây giờ cô đang ở khu rừng phía đông, hãy đi theo bản đồ để tìm thấy cơ quan, truyền năng lượng vào là có thể mở khóa.”
Oanh Nhiên tiếp nhận mười hai phần năng lượng mở khóa cơ quan. Mỗi một phần năng lượng đều tương ứng với một thuộc tính mộc, thủy, kim, hỏa.
Trong đầu xuất hiện bản đồ, Oanh Nhiên quan sát một lúc, thấy nhiệm vụ lần này quả thật rất đơn giản.
Bốn địa điểm này, nghe thì như bốn địa hình khác nhau, nhưng thật ra chỉ nằm ở bốn góc trong cùng một khu vực.
Nàng đi theo chỉ dẫn của bản đồ đến cơ quan trong khu rừng phía đông, hỏi thần nữ: “Nhiệm vụ này đơn giản như vậy, vì sao không gọi người khác tới làm?”
Thần nữ: “Loại năng lượng mà chúng ta sử dụng không thể tùy tiện giao cho người khác. Hiện tại những thân tín của ta đều đã bị điều đồng đi, không đủ nhân số.”
Vừa dứt lời, Oanh Nhiên đã nghe thấy một tiếng nổ lớn vọng lại từ xa. Mặt đất rung chuyển, từng lớp lá xanh, cành mảnh rơi xuống khắp rừng.
Nàng giật mình, nhìn thấy bụi đất nổ tung cuồn cuộn ở phía xa.
Oanh Nhiên: “Cái gì vậy?”
Thần nữ: “Châu Vân, Diệu Cảnh và Quỳnh Vũ đang tập hợp chiến đấu với Thánh Ma.”
Đôi mắt Oanh Nhiên lập lòe ánh sáng, nàng mong chờ hỏi: “Lần này có thể giết được hắn không?”
Nếu Thánh Ma chết thì Từ Ly Lăng cũng có thể dễ dàng rời khỏi ma đạo hơn.
Thần nữ nhận ra sự mong chờ trong lời nàng nói, trả lời đúng sự thật: “Vô vọng.”
Oanh Nhiên có phần thất vọng.
Thần nữ: “Thông thường, Thánh Ma không thể bị giết. Tất cả những gì chúng ta có thể làm hiện giờ chỉ là cố gắng cứu tu sĩ huyền đạo và làm Thánh Ma bị trọng thương trong trận chiến. Có thể khiến hắn ta bị thương nặng bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.”
“Tuy nhiên mặc dù kế hoạch là vậy, nhưng Thánh Ma cũng dần mạnh lên sau mỗi lần luân hồi. Thậm chí lần này... Ta đã bố trí hết mọi thứ, sắp xếp người đi khởi động cơ quan, nhưng Thánh Ma vẫn như đoán trước được mà ra tay tàn sát ba nghìn người vốn sẽ ra trận, luyện xác họ thành ma thi làm quân tiên phong.”
“Hết cách, ta chỉ có thể điều động người đáng lẽ ra phải đi khởi động cơ quan để đối phó Thánh Ma.”
Oanh Nhiên: “Chẳng lẽ Thánh Ma có ký ức sau mỗi lần luân hồi?”
Thần nữ: “Có lẽ sức mạnh Thánh Ma có...”
Oanh Nhiên: “Cơ quan này dùng để đối phó Thánh Ma hả?”
Thần nữ: “Đó là Ngũ Hành Khải Linh Trận. Để đề phòng Thánh Ma tàn sát tất cả mọi người, đến thời khắc cuối cùng nó sẽ dịch chuyển những người còn sống sót về Diệu Cảnh.”