Mở mắt ra, đập vào mắt nàng là căn phòng tối tăm và trần giường khắc hoa.
Cánh tay Từ Ly Lăng đặt trên eo nàng, nàng nằm trong lòng hắn, mái tóc hai người rối bời quấn vào nhau.
Oanh Nhiên hắn điều chỉnh tư thế nằm trong lòng hắn, thấy hắn không phản ứng nên thầm nghĩ có lẽ hắn ngủ rồi.
Nhưng nàng không ngủ được.
Có lẽ vì đã mơ màng quá lâu nên nàng vẫn còn hoảng hốt.
Oanh Nhiên ngơ ngác một lúc, lại liếc mắt nhìn Từ Ly Lăng.
Hai mắt hắn nhắm hờ, nét mặt thản nhiên. Trong bóng đêm u tối, hắn như một pho tượng ngọc được đẽo gọt tỉ mỉ.
Điều này không khỏi khiến nàng nhớ tới dáng vẻ quỷ dị của hắn khi thánh ấn trừ ma phát tác trong mơ, so với hắn của giờ phút này đúng là như trời với đất.
Còn cả đôi mắt hắn...
Oanh Nhiên vươn tay, đầu ngón tay phác họa theo đường nét chân mày và đôi mắt hắn. Trước đây nàng chỉ thỉnh thoảng cảm thấy đôi mắt hắn đen tuyền trông rất đáng sợ, không ngờ hắn từng bị móc một con mắt.
Chắc chắn là đau lắm...
Nhưng nàng không tiện hỏi thẳng.
Oanh Nhiên cúi người kề sát vào hắn, nhẹ hôn lên đôi mắt, gò má hắn. Rồi nàng nghiêng người, vòng tay ôm eo hắn cùng thiếp đi.
Nhưng khi cơ thể cả hai gần kề, nàng lập tức cảm nhận được thứ gì đó cộm lên.
Oanh Nhiên ngẩn người, gương mặt thoáng ửng đỏ. Nàng nhớ lại mình chỉ vào mộng một lúc, thời gian ngắn ngủi như vậy, hắn chưa kịp bình phục cũng là bình thường.
Nhưng... Thời gian ngắn như vậy, liệu hắn đã ngủ thật chưa?
Oanh Nhiên nằm trong bóng đêm nhìn chằm chằm hắn, nhưng hắn không hề phản ứng.
Oanh Nhiên thử chọc vào khuôn mặt hắn: “Hoài Chân, chàng ngủ rồi hả?”
Hắn vẫn không phản ứng, thậm chí còn xoay người nằm thường, ngoảnh mặt đi hướng khác.
Ngủ thật rồi? Hay đang giận nàng?
Rõ ràng trước khi hắn ngủ không tỏ ra tức giận mà... Nhưng mà, nếu hắn trêu chọc nàng cả buổi, cuối cùng chỉ còn một bước mà lại đòi ngủ thì chắc chắn nàng cũng sẽ tức giận.
Oanh Nhiên suy nghĩ, khẽ gọi bên tai hắn: “Hoài Chân?”
Hiển nhiên hắn không trả lời nàng.
Bàn tay đặt trên tấm chăn mỏng của Oanh Nhiên chậm rãi đưa về phía hắn, chạm vào vạt áo và từ từ lần mò.
Gương mặt nàng nóng bừng, nhưng cũng thoáng hiện lên nét tinh quái.
Ban đầu nàng cứ nghĩ mình quay về ngàn năm trước gặp hắn, lúc trở về không hờn dỗi trút giận lên hắn đã là tốt lắm rồi.
Nhưng sau khi đi một chuyến trở về thật, nàng lại cảm thấy tiếp tục cũng không sao.
Đợi đến khi thời không hợp nhất, nếu hắn còn nhớ rõ đêm nay, nhất định nàng sẽ ghé vào tai hắn mà trêu chọc: “Ta đã bảo ngàn năm sau ta vẫn sẽ ở bên chàng, vậy mà chàng không tin ta.”
Nàng thầm nhếch miệng, đầu ngón tay mân mê những đường tinh tế như lướt trên miếng ngọc trời sinh, trắng không tì vết, chỉ có một nơi đặc biệt duy nhất đầy nét người.
Oanh Nhiên ranh mãnh cấu nhẹ một cái, lúc này hắn mới phản ứng đôi chút, cả người c**ng c*ng.
Nhưng hắn vẫn không mở mắt, đến hàng lông mày còn chẳng chau lại chút nào. Như thể dù nàng có quậy phá cỡ nào thì tối nay hắn cũng không để ý.
Oanh Nhiên mếu máo, bờ môi hôn lên tóc hắn rồi dời xuống trán. Từ đuôi mày đến khóe mắt, từ gò má đến khóe môi, rồi sau đó là chiếc cằm cương nghị, cần cổ thon dài trắng ngọc của hắn...
Hắn vẫn không cử động, không đáp lại. Oanh Nhiên không những không mất hứng, mà ngược lại còn tinh ranh nghĩ rằng:
Trước khi hắn đột ngột im lặng, nàng đã đồng ý làm chuyện đó với hắn. Lúc đó nàng chỉ nghĩ phải làm thế dưới ánh mắt chăm chú của hắn thôi thì đã thấy nóng mặt.
Nhưng bây giờ hắn không chịu nhìn nàng, nàng lại thấy dễ làm hơn nhiều.
Đợi sau này nhắc lại chuyện này, hắn cũng không thể nói nàng là kẻ lừa đảo nữa, bởi chẳng phải rốt cuộc nàng đã làm rồi sao?
Oanh Nhiên bật cười cong mắt, nghĩ hắn cứ nằm yên thế này cũng tốt.
Ngón tay nàng lần xuống, kéo lớp áo ngủ mỏng manh của hắn xuống eo.
Oanh Nhiên chống tay bên người hắn, nửa người trốn trong chăn, xoay người ngồi lên eo hắn, nằm đè lên người hắn. Mái tóc nàng như con cá linh hoạt trượt lên làn da trắng tuyết và phần bụng căng cứng. Ngón tay Oanh Nhiên móc lấy lưng quần hắn, kéo lên, tránh vùng gồ lên để cởi xuống.
“Ta không có sức chơi với nàng lần thứ hai đâu.”
Trong phòng đột nhiên vang lên giọng nói trầm khàn.
Động tác của Oanh Nhiên khựng lại, nàng ngước mắt nhìn thấy Từ Ly Lăng đã mở mắt, đang cúi xuống nhìn mình. Tròng mắt hắn thậm chí còn tối hơn bóng đêm.
Oanh Nhiên mỉm cười, ngồi trên đùi hắn hỏi: “Hoài Chân, chàng không ngủ à?”
Từ Ly Lăng: “Cho dù ngủ thì cũng bị nàng đánh thức rồi.”
Oanh Nhiên: “Nhưng rõ ràng chàng đâu có ngủ.”
Từ Ly Lăng: “Ta ngủ hay không thì sao?”
Giọng điệu hắn lạnh nhạt, tuy không có ý trách cứ nhưng Oanh Nhiên vẫn cảm thấy tội lỗi vì chuyện trước đó.
Nàng chống lên vai hắn, giọng nói như làm nũng: “Lúc nãy nhắm mắt lại ta đã nghĩ kỹ, vẫn cảm thấy ta có thể.”
Từ Ly Lăng: “Nghĩ kỹ rồi?”
Oanh Nhiên gật đầu: “Ừm.”
Từ Ly Lăng: “Nếu nàng lại định bỏ dở giữa chừng thì e là ta không thuận theo ý nàng nữa đâu.”
Oanh Nhiên trêu chọc: “Chẳng lẽ nếu ta không muốn, chàng sẽ cưỡng ép à?”
Đôi mắt Từ Ly Lăng u ám: “Biết đâu được.”
Bàn tay mềm mại của Oanh Nhiên v**t v* gương mặt hắn, nở nụ cười: “Từ trước đến nay chàng luôn hiểu rõ lòng mình, sao lại bảo biết đâu được.”
Từ Ly Lăng: “Bởi vì hiểu rõ nên ta mới nói biết đâu được.”
Oanh Nhiên nghi hoặc, không hiểu ý hắn.
Từ Ly Lăng: “Ta là ma.”
Oanh Nhiên sửng sốt, lúc này đã hiểu.
Ma tính chưa chắc sẽ khiến con người khoái lạc vô độ, nhưng chắc chắn sẽ gây ra cơn thịnh nộ khiến mọi việc không diễn ra theo đúng ý mình.
Hiển nhiên Từ Ly Lăng sẽ không tức giận vì chuyện này, nhưng nếu bắt hắn nhẫn nhịn bản năng ma tính sôi sục thì cũng rất khó chịu.
Trước đó hắn đã nhẫn nhịn một lần đầy giày vò rồi. Hắn không nhẫn nhịn d*c v*ng, mà là nhẫn nhịn ma tính.
Oanh Nhiên cúi đầu, cắn nhẹ vào vành tai hắn: “Hoài Chân của ta, lúc nãy là ta sai.”
Nàng không nói rõ mình có muốn làm thêm một lần nữa hay không, nhưng động tác dưới tay đã nói thay tất cả.
Từ Ly Lăng: “Nàng không sai.”
Oanh Nhiên mỉm cười.
Từ Ly Lăng: “Nếu nàng không cưới một tên ma làm phu quân thì nàng có trêu chọc thêm vài lần cũng chẳng sao.”
Oanh Nhiên thầm nghĩ chưa chắc.
Tính nhẫn nại của hầu hết nam tử bình thường thật ra còn chẳng bằng ma như hắn.
Trước khi gặp Từ Ly Lăng, nàng cũng từng tiếp xúc với một số nam tử khác.
Trong số đó có rất nhiều người bị lậm thoại bản, ảo tưởng nàng giống như những tiểu thư trong sách, cùng hắn ta phong lưu một đêm rồi sẽ ép cha mẹ đòi cưới gả.
Lúc ấy nàng hoảng sợ tới mức phải vội vàng viện cớ bỏ trốn, làm một số người bất mãn đuổi theo. Dường như bọn họ chẳng quan tâm ý kiến riêng của nàng.
Kể từ đó về sau, nàng không dám tiếp xúc riêng với ai nữa.
Tuy nhiên... Oanh Nhiên gác lại dòng suy nghĩ. Nàng vẫn không thích nghe Từ Ly Lăng nói vậy.
Nàng ngồi trên đùi hắn, thuận tay véo hắn một cái.
Ở nơi yếu ớt nhất, cơn đau cũng mãnh liệt hơn. Từ Ly Lăng kêu lên một tiếng rồi cười nhạt: “Không nhẹ không nặng.”
Oanh Nhiên: “Chàng nói năng cũng chẳng biết nặng nhẹ đấy.”
Từ Ly Lăng cong môi cười giễu: “Là ta sai, không nên nói vậy.”
Oanh Nhiên hừ nhẹ: “Nhắm mắt lại.”
Từ Ly Lăng nhắm mắt, Oanh Nhiên cúi đầu. Khi hơi thở hắn trầm xuống, nàng lại căng thẳng chỉ nghe thấy tiếng hít thở của mình vang lên bên tai, cùng với đó là tiếng nước không tránh khỏi.
Oanh Nhiên càng đỏ mặt. Mặc dù đã nói sẽ làm, nàng cũng không quá xấu hổ như trước nữa, nhưng nhịp tim vẫn vang lên thình thịch.
Nàng ngẩng đầu lên, thấy Từ Ly Lăng mở mắt nhìn mình thì giận dỗi: “Không phải đã bảo là nhắm mắt à?”
Từ Ly Lăng: “Ta khác nàng.”
Oanh Nhiên: “Cái gì?”
Từ Ly Lăng: “Làm một lúc thì nhắm mắt, cũng chẳng biết là sợ thấy cái gì.”
Oanh Nhiên vừa ngại vừa tức, véo hắn một cái.
Nhưng dường như Từ Ly Lăng chẳng sợ đau, hắn chẳng rên lên tiếng nào mà chỉ nhìn chằm chằm nàng bằng ánh mắt bỡn cợt.
Oanh Nhiên thầm mắng hắn không biết xấu hổ, rồi mặc kệ hắn mà tiếp tục việc của mình. Chỉ là nàng không còn chậm rãi như lúc hắn nhắm mắt nữa, mà động tác vội vàng cứ như đang hoàn thành nhiệm vụ.
Nàng không thành thục, móng tay luôn đâm vào hắn. Khi c*n v** c* hoặc vị trí khác của hắn, hai chiếc răng nanh sắc nhọn luôn không biết nặng nhẹ, vô tình làm đau hắn. Nhưng Từ Ly Lăng không nói gì, chỉ nhìn nàng như vậy.
Đợi nàng hoàn thành nhiệm vụ và bò lên mép giường định lau tay, Từ Ly Lăng bỗng nhiên véo miệng nàng: “Lần nào ta cũng dọn sạch sẽ đấy.”
Oanh Nhiên trừng mắt nhìn hắn, hai má đỏ bừng, chẳng biết vì lời hắn nói, hay là vì lần nào hắn cũng dọn sạch sẽ thật.
Từ Ly Lăng thấy nàng như vậy thì bật cười lớn, tay nới lỏng, đứng dậy rót trà rửa tay cho nàng.
Hiển nhiên hắn không định bắt nàng làm vậy thật, chỉ đang trêu chọc nàng mà thôi.
Oanh Nhiên hờn dỗi hắn, dùng nước trà rửa tay. Sau khi lau khô, nàng vẫn cảm thấy hai tay thoang thoảng mùi hương lạ lẫm.
Nói cũng lạ, mặc dù Oanh Nhiên không có kinh nghiệm làm vậy với người khác, nhưng ở thời hiện đại, nhờ Internet phát triển nên nàng cũng có hiểu biết về lĩnh vực này.
Từ Ly Lăng lại khác hẳn những gì nàng biết.
Cơ thể hắn luôn thơm dịu nhẹ, mùi hương thanh thoát chẳng đậm đà nhưng lại khiến người ta vô thức say mê. Nhất là trong lúc làm chuyện đó, mùi thơm bất tận trên người hắn luôn khiến nàng chìm đắm trong cơn mê.
Từ Ly Lăng lại rót thêm một chén trà cho nàng uống. Nàng nói đùa đòi súc miệng như thế chê hắn bẩn, nhưng Từ Ly Lăng vẫn chẳng nói gì, lấy bình hương sen đến cạnh giường cho nàng súc miệng.
Đợi nàng súc miệng và uống nước xong, hắn thu dọn tách trà, đặt sang một bên.
Hắn chỉ mặc áo ngủ, vạt áo mỏng manh nửa lộ thân mình. Ánh trăng rọi vào khung cửa sổ mờ ảo như sương, tôn lên dáng người hắn như thiên tiên trên mây.
Oanh Nhiên ngồi bên mép giường nhìn hắn, đợi hắn dọn dẹp xong quay về thì đặt hai tay lên vai hắn.
Từ Ly Lăng cúi người ôm lấy nàng, nương đà nằm xuống giường.
Đêm còn dài.
Dẫu sao sức lực Oanh Nhiên cũng có hạn, chẳng mấy chốc nàng đã nằm bẹp trên giường như mọi khi, đợi hắn hầu hạ.
Nàng ôm hắn, không nỉ non “Hoài Chân, ngủ đi, chúng ta mau ngủ thôi” và thúc giục hắn dừng lại như thường ngày.
Nàng nhớ lại chuyện trong mộng, vì vậy đêm nay tình nguyện làm với hắn cho tận hứng. Cho dù mệt mỏi thì vẫn luôn ôm hắn.
Nhưng nàng đã xem thường Từ Ly Lăng rồi.
Nàng cứ ngỡ sự ác liệt vừa rồi đã là giới hạn của hắn, nhưng thấy nàng phối hợp như vậy, hắn lại càng mở ra một chân trời mới cho nàng chứng kiến.
Chăn đệm bị ném xuống đất, cơ thể nàng chẳng còn gì che chắn dán chặt trên giường gỗ. Động tác của hắn không nhanh không chậm, lại vờ như chẳng làm gì mà nỉ non cùng nàng.
Rằng chiếc giường gỗ có tác dụng gì tốt đối với cơ thể nàng, có thể nuôi dưỡng làn da nàng như thế nào. Rằng trước đây hắn đã nghiêm túc tu luyện, nghiêm túc ngộ đạo trên chiếc giường này...
Hắn vừa nói vừa an ủi, cầm mắt cá nhân nàng bảo nàng giẫm lên những hoa văn hoa sen trên giường. Hắn còn nói cho nàng biết, vốn dĩ khối gỗ này không có những hoa văn ấy, mà là nhờ năm đó hắn đã tự tay khắc lên từng nét.
Hắn lại kể cho nàng nghe, từng đường họa tiết là kinh văn nào, phù đạo nào được đơn giản hóa. Hắn càng nói nghiêm túc, nàng càng cảm thấy ngại ngùng.
Rồi hắn rủ nàng chơi một trò chơi, hắn nói kinh văn, phù đạo nào thì nàng phải giẫm vào hoa văn ấy. Nếu giẫm không đúng thì sẽ phạt nàng. Mà hình phạt hắn nói hiển nhiên chẳng phải hình phạt thông thường.
Oanh Nhiên than thở chi bằng phạt nàng bằng roi còn hơn. Hắn cười đáp, roi cũng được, nhưng e là sẽ không đánh vào nơi nàng nghĩ. Nàng hoảng hốt chẳng dám nhắc lại chuyện quất roi nữa, nhưng hắn bảo hắn đã nhớ kỹ chuyện này, làm nàng hối hận vì đã lắm lời.
Cuối cùng nàng chịu không nổi, bèn kéo bàn tay hắn đang cầm lấy chân nàng rồi cầu xin liên tục: “Hoài Chân, Hoài Chân của ta à, ngủ đi... Hôm khác, hôm khác lại...”
Hôm nay nàng đã kiệt sức nên Từ Ly Lăng không cố ý dây dưa như mọi khi nữa. Hắn ôm nàng vào lòng rồi vỗ lưng nàng: “Ừm, như vậy là được rồi.”
Oanh Nhiên mệt mỏi choàng cổ hắn, chẳng còn biết hôm nay là ngày nào. Nàng chỉ biết trong hơi thở run rẩy, cuối cùng nàng cũng đã được nghỉ ngơi.
Nàng nhắm mắt nằm trên giường, chẳng mấy chốc đã thiếp đi. Còn những chuyện sau đó thì nàng chẳng biết gì nữa.
Có lẽ vẫn là Từ Ly Lăng dọn dẹp lại chăn đệm và rửa sạch cơ thể giúp nàng mà thôi.
Nàng mơ màng say giấc, theo thói quen xoay người ôm lấy người bên cạnh, nhưng nàng hoảng hốt phát hiện bên cạnh chẳng có ai. Có cơn gió nhẹ nhàng đung đưa mái tóc nàng.
Hắn không ở đây?
Vì sao hắn không ở đây?
Oanh Nhiên thảng thốt, sau khi tỉnh dậy chẳng phân biệt nổi mình đang trong mơ hay thực. Nàng cố nén cơn buồn ngủ, mở mắt ra: “Hoài Chân?”
“Sao lại tỉnh rồi?”
Giọng nói hắn vang lên từ cách đó không xa.
Oanh Nhiên yên tâm: “Mấy giờ rồi? Sao chàng chưa ngủ?”
Từ Ly Lăng: “Sắp tới giờ mão rồi, ta ngắm mặt trời mọc.”
Oanh Nhiên ngờ vực, tìm kiếm hình bóng hắn trong phòng, nhìn thấy hắn đang đứng bên cửa sổ.
Trong khoảnh khắc trước khi trời sáng tỏ, cả thế giới đẫm một màu xanh trắng.
Hắn đứng trong gam màu xanh trắng ấy ngỡ như một linh hồn lang bạt.
Khiến Oanh Nhiên nhớ tới trong mơ, khi nàng rời đi, Từ Ly Lăng của ngàn năm trước đã đứng trong dòng người trông theo bóng nàng dần xa.
Ánh chiều hôm hắt lên người hắn. Bóng hình chẳng thể hòa vào đám đông kia bỗng trùng khớp với bóng hình trước mắt.
Oanh Nhiên im lặng một thoáng rồi đứng dậy rời giường, lê đôi giày thêu đi về phía hắn: “Sao tự dưng hôm nay lại muốn ngắm mặt trời mọc?”
Nàng mặc bộ váy màu lục đơn bạc. Từ Ly Lăng giúp nàng khoác thêm áo ngoài rồi ôm nàng vào lòng: “Vừa mới dọn dẹp xong, tiện thể ngắm nhìn thử.”
Oanh Nhiên dựa vào người hắn nhìn ra đất trời.
Mặt trời chưa mọc, nhưng đường chân trời đã dần hửng sáng.
Nhìn từ trên tầng, nàng có thể thấy được khói bếp nghi ngút đang dần bốc lên từ những ngôi nhà trong Lâm Quan. Và dưới phố, có quầy hàng rong đã bắt đầu nhộn nhịp.
Oanh Nhiên: “Tu sĩ huyền đạo và ma tu cũng phải dậy sớm làm việc à?”
Từ Ly Lăng: “Bọn họ đều là người phàm.”
Oanh Nhiên: “Hèn gì. Cảnh tượng này làm ta nhớ lúc ở huyện Vân Thủy quá.”
Từ Ly Lăng: “Nhớ nhà à?”
Oanh Nhiên lắc đầu, ngước mắt nhìn hắn.
Hắn cũng đang cụp mắt nhìn nàng. Có lẽ bởi vì sáng sớm cô tịch, khiến cả người hắn trông có vẻ dịu dàng mà xa cách, như cánh hạc lẻ loi đứng trên đỉnh mây suốt năm dài tháng rộng.
Oanh Nhiên: “Chàng đang nhớ tới chuyện trước đây hả?”
Từ Ly Lăng cười khẽ, đẩy hẳn cánh cửa sổ ra để cơn gió ban mai lùa vào trong phòng, và cũng để phô bày toàn bộ quang cảnh Lâm Quan trước mắt Oanh Nhiên.
Hắn ngồi trên khung cửa, một chân lơ lửng bên ngoài, một chân gập lại, tay đưa về phía nàng.
Lúc này Oanh Nhiên mới nhận ra bệ cửa sổ lớn đến vậy, có thể đủ cho một người ngồi.
Vì không có lan can nên nàng hơi sợ, song nàng biết có hắn ở đây, nàng sẽ không gặp nguy hiểm, vì thế nàng đặt tay vào tay hắn.
Tay Từ Ly Lăng dùng sức bế nàng lên cửa sổ, để nàng ngồi trong lòng mình. Một tay hắn siết chặt tay nàng, tay còn lại ôm eo nàng.
Oanh Nhiên dựa vào người hắn, đưa mắt nhìn xung quanh. Từ đây nàng có thể thấy rõ con phố nơi người phàm tấp nập qua lại.
Mặc dù là phàm nhân, nhưng bọn họ tới lui thật cần cù và chất phác. Trên gương mặt hoặc là nụ cười, hoặc là nét mỏi mệt vì phải dậy sớm, khi làm việc lén nhắm mắt ngủ gật...
Một phong cảnh khác lạ, một hương vị khói lửa rất đỗi chân thực.
Giọng nói Từ Ly Lăng nhẹ nhàng và chậm rãi: “Trước đây khi ta sống ở Lâm Quan rất thích ngồi đây vào giờ này. Lúc đó ta cảm thấy phong cảnh Lâm Quan rất đẹp.”
Oanh Nhiên dựa sát vào hắn, ánh mắt xa xăm.
Bỗng một tia sáng chói lóa lóe lên khiến Oanh Nhiên vô thức nhìn về phía chân trời.
Ánh mặt trời đỏ rực nhuộm hồng tầng mây và tỏa ra sắc vàng rực rỡ.
Xua đi cái lạnh ban mai, mang theo hơi ấm ngày mới.
Giọng nói thiết tha của Từ Ly Lăng vẫn như mọi ngày khi ru nàng ngủ: “Nàng từng nghe dân ca Lâm Quan chưa?”
Oanh Nhiên lắc đầu.
Từ Ly Lăng nhẹ nhàng vỗ về nàng, nói bằng giọng địa phương Lâm Quan:
“Đường còn dài, hỏi lang quân, bao giờ mới được phiêu bạt nơi xa như cánh nhạn cô đơn? Lang quân hỏi, sao đường dài, giang hồ vạn dặm, phiêu bạt trở lại chẳng còn lối về quê.
Nguyện bước vào nơi chân trời góc bể, cầm kiếm chặt đứt tình trường vấn vương.”
“Khuyên quân chớ làm khách buồn, nơi đây có thể làm nơi quay về. Cùng quân nâng chén rượu say, tặng quân một khúc ca nhạc xuân sơn. Và khi sao lặn trăng tàn, dỗ quân đừng lỡ cơn say sáng ngày. Gió cát tới, âu là khách, một mai rồi sẽ trôi về nơi xa.”
“Trở thành tri kỷ của quân, mời quân thưởng thức cảnh vật Lâm Quan. Lâm Quan tắm nắng mặt trời, sắc vàng như phượng, nét mây như nàng. Mai này nếu nhớ ta đây, tặng ta mối tình như tuyết tinh khôi.”
“Quân như gió thổi muôn phương, núi cao sông thẳm đường xa chập trùng. Nhưng lòng quân chỉ có một, tâm tâm niệm niệm nhớ nàng nơi xa. Chân trời góc bể vốn thế, tuyết phủ bạc đầu tình vẫn không phai.”
“Bên nàng như sao như mây, thâu trắng đêm dài, thao thức bình minh...”
Giọng nói hắn êm ái, song thật ra hát không hay cho lắm.
Oanh Nhiên khẽ bật cười, ngắm nhìn ánh bình minh rực rỡ như màu hoàng hôn buông xuống, bỗng nhớ tới Từ Ly Lăng khắp người đầy ấn chú trong mơ kêu cha gọi mẹ, nàng lẩm bẩm: “Nếu chàng của ngàn năm trước gặp được ta của ngày hôm nay thì tốt biết mấy...”
“Hửm?”
“Ta có thể hát dân ca Lâm Quan cho chàng nghe.”
Từ Ly Lăng lau đi khóe mắt hơi ướt của nàng.
“Không tốt.”
“Vì sao không tốt?”
“Không đối tốt với nàng.”
Oanh Nhiên ngửa đầu cười với hắn.
“Không sao, ta sẽ đối tốt với chàng.”