Chồng Tôi Là Ma Vương Hủy Diệt Thế Giới

Chương 68

Ban đầu Oanh Nhiên cứ tưởng Từ Ly Lăng đang ngắm phong cảnh, tới gần rồi mới nghe tiếng hắn lẩm bẩm.

 

“Nhựa thông trắng, mật cô đặc, hạt ngô đồng... Kết hợp phương thuốc tinh chế lạnh với phương thuốc kéo dài tuổi thọ... Vẫn không được sao? Nhị thần tán, mật trắng, phục sinh hoàn...”

 

Những gì hắn đọc đều là tên dược liệu, Oanh Nhiên không khỏi thắc mắc không biết hắn đang muốn điều chế loại thuốc gì?

 

Nàng biết lần này mình có thể hồi tưởng hình ảnh quá khứ là nhờ có sự giúp đỡ của Từ Ly Lăng.

 

Có lẽ bởi vậy mà khi nàng đến gần Từ Ly Lăng ngồi trên cửa sổ, hình ảnh quá khứ vẫn vô cùng ổn định, như thể đã kéo nàng vào trong quá khứ, nàng chỉ không thể can thiệp vào sự việc nơi đây thôi.

 

Nàng dựa vào khung cửa sổ, hơi cúi người nhìn Từ Ly Lăng.

 

Năm hắn mười một tuổi, đường nét gương mặt chưa sắc sảo như thời thiếu niên. Làn da trắng mịn như ngọc, môi đỏ như hoa mẫu đơn, hàng lông mày kéo dài tới thái dương, đôi mắt đen láy sáng rõ, càng toát lên vẻ đẹp phi giới tính.

 

Vóc dáng hắn thon gầy, mới tuổi này mà đã rất cao ráo.

 

Sợi dây tua màu bạc đỏ rủ bên sườn mặt hắn. Hắn tập trung suy nghĩ về phương thuốc, đến nổi sợi dây tua đã lướt qua mặt mấy lần mà cũng không phát hiện.

 

Bỗng nhiên dưới lầu có người gọi hắn: “Từ Ly đại nhân.”

 

Giọng nói khàn khàn xen lẫn tiếng ho khan kìm nén.

 

Oanh Nhiên và Từ Ly Lăng nghe thấy tiếng gọi đều nhìn xuống, thấy một bóng người còng lưng quấn đầy băng vải trên người đang trốn dưới góc sân phía trong, trông hắn ta rất đáng sợ.

 

Điều càng khiến Oanh Nhiên ngạc nhiên đó là luồng khí đen đang không ngừng rỉ ra bên dưới lớp băng gạc... Đó là ma khí.

 

Từ Ly Lăng: “Sao ngươi lại ra ngoài? Ta đã bảo nếu có việc thì cứ báo linh nô mà?”

 

Người kia đáp: “Từ Ly đại nhân đã cứu ta, ta không dám gây thêm phiền phức cho đại nhân. Lúc trước đại nhân thảo luận về thuật Nghịch Chuyển Ma Đạo Ngũ Suy cùng ta. Ta đã nghĩ kỹ, nếu đại nhân muốn tu luyện thuật pháp này vì ta thì ta tình nguyện hiến dâng cơ thể, góp một chút sức lực ít ỏi cho đại nhân.”

 

Từ Ly Lăng: “Ta không làm vì ngươi, đó là ý định từ trước của ta.”

 

Giọng nói cậu thiếu niên dịu dàng như sứ, trong trẻo như nước, nếu chỉ nghe thôi thì không phân biệt được nam hay nữ.

 

Ngữ điệu hắn ôn hòa, trông có vẻ vô cùng thân thiện.

 

Nhưng Oanh Nhiên đứng bên cạnh hắn có thể cảm nhận được từ thái độ đến sắc mặt hắn đều toát lên vẻ cao ngạo, lạnh lùng của một đứa con cưng của trời.

 

Ma dưới lầu: “Kẻ hèn nguyện hiến thân xác nhỏ bé này cho lý tưởng của đại nhân. Nếu một ngày nào đó thuật pháp thành công, cũng coi như tạo phúc cho muôn đời.”

 

Từ Ly Lăng trầm ngâm, một lát sau thái độ dịu lại: “Nếu ngươi đã quyết định, vậy giờ tý đêm mai đến tìm ta. Trước đó, ngươi vẫn còn cơ hội đổi ý.”

 

Ma dưới lầu: “Kẻ hèn nhất định không đổi ý.”

 

Nói rồi hắn ta hành lễ, khuất vào màn đêm rời đi.

 

Từ Ly Lăng lại bắt đầu lẩm bẩm những phương thuốc mà Oanh Nhiên không hiểu. Hắn rời khỏi bệ cửa sổ, mân mê những vị thuốc trong căn phòng ngập ánh trăng, bồng bềnh tiên khí.

 

Oanh Nhiên nối bước hắn quan sát căn phòng.

 

Từ Ly Lăng không lừa nàng, trên giường quả thật không có chăn đệm, hắn đã từng ngủ trên chiếc giường này mà không cần đắp chăn.

 

Oanh Nhiên mím môi cười, lại nhìn sang chỗ khác.

 

Trong phòng có giá ngọc cổ, tủ thiên sương, bàn làm từ xương tiên thú... Món nào món nấy đều cực kỳ quý giá, đến cả thoại bản viết về tiên nhân cũng hiếm nhắc đến. Ngay cả chiếc chày giã thuốc nhỏ bên tay hắn cũng được làm từ chất liệu hiếm có khó tìm.

 

Trong hiện thực, căn phòng nàng và Từ Ly Lăng sống trông có vẻ rất bình thường, không biết những bảo vật này đã biến đi đâu cả rồi.

 

Oanh Nhiên thầm cảm thán trong lòng.

 

Nàng biết Từ Ly Lăng xuất thân hiển hách, nhưng đến giờ phút này khi được tận mắt chứng kiến, nàng mới thật sự hiểu hắn giàu sang phú quý, phàm thế khó sánh đến mức nào. Quả thật là cuộc sống thần tiên.

 

Nhưng hoàn cảnh sau này của hắn lại...

 

Nàng không khỏi đau lòng, chẳng dám nghĩ xa hơn.

 

Nàng đi đến bên cạnh Từ Ly Lăng, nhìn hắn say mê những phương thuốc, dược liệu, lò thuốc mà nàng không hiểu.

 

Gương mặt hắn vẫn còn nét non nớt, nhưng sự tập trung, chín chắn khi làm việc đến người thường cũng chẳng sánh bằng.

 

Oanh Nhiên nhìn một lúc thì thấy mệt, thầm nghĩ khi nào hắn mới nghỉ ngơi?

 

Kết quả hình như hắn chẳng biết mỏi mệt.

 

Oanh Nhiên đã xem đến mệt mắt, nhưng hắn vẫn chưa từng phân tâm lấy một lần.

 

Oanh Nhiên thầm nghĩ: Thể lực hắn mạnh mẽ đến đáng sợ.

 

Hèn gì mười lăm năm trước khi đọa ma, hắn làm được nhiều chuyện đến vậy. Hóa ra là không ngủ, không nghỉ ngơi.

 

Nàng đi đến mép giường, đưa mắt nhìn ra xa.

 

Ban ngày có thể thấy hoa cỏ nở rộ rợp phủ đệ, đây đều là những linh vật quý hiếm khó gặp.

 

Trong phủ có linh nô nhưng không nhiều, sau khi làm xong việc thì đều lặng lẽ rời đi.

 

Bọn họ ra cổng lớn, rẽ vào hẻm dài.

 

Con hẻm hoang vắng trong hiện thực, vào giờ phút này lại là nơi trang nghiêm và thần thánh nhất toàn bộ Lâm Quan.

 

Từ mái ngói nhà cửa trong hẻm, từng ngọn cỏ, từng gốc cây, đến cả người người nhà nhà nơi đây đều khác biệt hoàn toàn so với những nơi khác của Lâm Quan.

 

Tựa như một hoàng thành thu nhỏ có khí thế và địa vị riêng.

 

Oanh Nhiên ngạc nhiên ngắm nhìn một hồi, bỗng phát hiện một bóng người đang trốn trong bụi cỏ ở sân sau.

 

Là tên ma tu được Từ Ly Lăng cứu về.

 

Oanh Nhiên tò mò quan sát, hắn ta vừa làm gì sau bụi cỏ vậy?

 

Một lát sau, nàng nhìn thấy một cái đầu nhỏ ló ra từ bụi cỏ, ngây ngô, hoang mang mở to đôi mắt mèo tròn xoe, lưu luyến cọ vào bàn tay quấn băng gạc.

 

Màu sắc và hoa văn của con mèo đó rất quen mắt...

 

Oanh Nhiên suy nghĩ, những sự kiện trong đầu cứ thế liên kết lại khiến nàng hiểu ra mọi chuyện.

 

Trong lòng nàng ngổn ngang cảm xúc: Ban đầu nàng chỉ muốn xem Hoài Chân ngàn năm trước, không ngờ lại phát hiện ngọn nguồn câu chuyện xưa của Châu Nhi.

 

...

 

Sáng sớm, Oanh Nhiên chậm chạp tỉnh giấc.

 

Mở mắt ra, nàng mơ hồ nhìn thấy một bóng người ngồi bên mép giường.

 

Nàng gọi: “Hoài Chân?”

 

“Ừm.”

 

Hắn đáp.

 

Oanh Nhiên cười rộ lên, lật người ôm eo hắn, nhắm mắt nằm nghỉ thêm một lát.

 

Đợi đến khi đầu óc tỉnh táo hơn, Oanh Nhiên mới nhận ra khí sương ẩm ướt trên người hắn, bèn hỏi: “Chàng dậy từ lúc nào thế?”

 

“Rất sớm.”

 

“Ra ngoài hả?”

 

“Ừm.”

 

“Biết ngay mà, trên xiêm y của chàng có đọng sương sớm.” Oanh Nhiên lười nhác vươn vai ngồi dậy: “Chàng ra ngoài làm gì thế?”

 

Mở mắt ra, đập vào mắt nàng là một bó hoa trắng như tuyết. Hoa tựa sen, trắng như sương, hình như là hoa súng, lấp lánh ánh sáng tỏa quanh như tơ lụa.

 

Oanh Nhiên ngẩn người, nhìn chằm chằm bó hoa một lúc lâu, đôi mắt hơn say sưa hơn cả cánh hoa, nhìn Từ Ly Lăng: “Sao tự dưng lại tặng hoa cho ta?”

 

Từ Ly Lăng: “Hoa này tên Hải Giác Tuyết.”

 

Hải Giác Tuyết...

 

Là Hải Giác Tuyết trong dân ca Lâm Quan.

 

Oanh Nhiên nhận lấy bó hoa, niềm vui mừng đột ngột dâng lên khiến sống mũi nàng cay cay, ngước mặt lên nhìn hắn.

 

Từ Ly Lăng hiểu ý cúi đầu xuống.

 

Một nụ hôn đặt lên má hắn.

 

Từ Ly Lăng nói đùa: “Chỉ vậy thôi?”

 

Oanh Nhiên bật cười thành tiếng, lại hôn lên môi hắn.

 

Hắn đưa tay ra sau cổ nàng, kéo nàng lại gần hơn. Môi lưỡi quấn quít thêm sâu khiến hai cơ thể dán chặt vào nhau.

 

Oanh Nhiên vội nói: “Hoa, hoa...”

 

Sắp bị đè nát rồi!

 

Nhưng tiếng nói của nàng bị nuốt chửng mơ hồ không rõ, câu từ không hoàn chỉnh, chỉ còn tiếng hít thở dồn dập.

 

Oanh Nhiên ngửa người ra sau muốn tránh hắn, nhưng hắn lại cúi người đuổi theo.

 

Nàng quay đầu đi chỗ khác, giọng nói nũng nịu “ưm” một tiếng để thể hiện sự kháng cự, vội vàng hờn dỗi: “Ta vừa ngủ dậy đấy.”

 

Oanh Nhiên cảm nhận được rất rõ, thay vì triền miên, hắn đang cố tình trêu đùa năng, vừa cắn vừa dò tìm.

 

Từ Ly Lăng cắn nhẹ vào má nàng một cái rồi không trêu chọc nàng nữa. Hắn đưa tay lau sạch vệt nước tràn ra từ khóe môi nàng.

 

Oanh Nhiên tức giận lườm hắn một cái, cúi đầu v**t v* bó hoa trong lòng rồi trả lại cho hắn.

 

Hắn đặt bó hoa Hải Giác Tuyết lên bàn, đi lấy quần áo cho nàng thay.

 

Oanh Nhiên: “Ta muốn mặc bộ váy có dải tua màu đỏ bạc.”

 

Nàng ngồi đợi trên giường, nhớ lại bộ xiêm y có màu bạc đỏ mà hắn đã mặc trong hình ảnh quá khứ.

 

Nàng đợi một lát, Từ Ly Lăng mới đưa váy tới cho nàng.

 

Nàng vừa thay quần áo vừa hỏi: “Vừa rồi chàng làm gì ở tủ quần áo vậy? Sao đứng lâu thế?”

 

Từ Ly Lăng không trả lời.

 

Nàng cởi váy ngủ ném cho hắn, Từ Ly Lăng đặt váy ngủ lên ghế, đợi lát nữa mang đi giặt.

 

Sau khi mặc áo lót xong, Từ Ly Lăng cầm váy bước tới, giúp nàng mặc từng lớp váy.

 

Oanh Nhiên để hắn hầu hạ, hỏi: “Chàng hái Hải Giác Tuyết ở đâu vậy?”

 

Từ Ly Lăng: “Bên ngoài thành.”

 

Oanh Nhiên: “Cụ thể là ở đâu? Lúc trước chúng ta bay từ thành Minh đến Lâm Quan, ta không nhìn thấy loại hoa này. Nếu có cả một cánh đồng thì chắc đẹp lắm.”

 

Từ Ly Lăng: “Hơi xa.”

 

Oanh Nhiên: “Ở đâu?”

 

Từ Ly Lăng: “Đỉnh Bắc Lương.”

 

Oanh Nhiên: “Đỉnh Bắc Lương?”

 

Từ Ly Lăng: “Ở biên giới phía bắc của châu Vân.”

 

Oanh Nhiên kinh ngạc mở to mắt nhìn hắn.

 

Như vậy đâu chỉ là hơi xa, gần như vượt qua một nửa châu Vân rồi đấy!

 

Nàng hỏi: “Chàng ra ngoài từ lúc nào thế?”

 

Từ Ly Lăng: “Đêm qua sau khi nàng ngủ.”

 

Oanh Nhiên không nói gì, mặc váy xong, đợi hắn đang thắt đai lưng cho mình thì choàng lấy cổ hắn, chui vào lòng hắn đùa nghịch một hồi.

 

Từ Ly Lăng để mặc nàng cọ tới cọ lui trên người mình. Sau khi thắt đai lưng xong thì ôm mông nàng, bế nàng như em bé xuống giường đeo giày.

 

Trước khi hắn buông nàng ra, Oanh Nhiên hôn lên trán hắn một cái: “Ta ở trong hình ảnh quá khứ lâu lắm, hình như khoảng nửa tháng thì phải? Trong nửa tháng đó, chàng chẳng ngủ lấy một ngày.”

 

Từ Ly Lăng chẳng cảm thấy gì: “Sau đó thì sao?”

 

Oanh Nhiên: “Có phải chàng chưa bao giờ ngủ thật không?”

 

Từ Ly Lăng chỉ cười không đáp.

 

Oanh Nhiên than thở thật đáng sợ, chẳng lẽ hắn đã tiến hóa đến mức loại bỏ việc ngủ luôn rồi sao? Song nàng cũng cảm thấy đau lòng, kéo tay hắn đi xuống lầu: “Ăn sáng chưa?”

 

“Chưa, bây giờ mới giờ thìn.”

 

Oanh Nhiên: “Để ta nấu cho chàng ăn.”

 

Từ Ly Lăng: “Nàng trả thù ta à?”

 

Oanh Nhiên véo hắn một cái: “Dù gì chàng cũng có nếm được mùi vị đâu.”

 

Từ Ly Lăng cụp mắt nhìn nàng, còn nàng ngẩng đầu lên đón nhận ánh mắt hắn.

 

Ánh mắt hai người giao nhau trong chốc lát, cuối cùng nàng cảm thấy cuộc đối thoại này thật buồn cười: “Vậy chàng nấu đi.”

 

Từ Ly Lăng cong môi: “Ta không nấu, nàng nấu đi. Dù gì ta cũng không nếm được mùi vị.”

 

Oanh Nhiên: ...

 

Cảm giác hắn lại mỉa mai nàng rồi.

Bình Luận (0)
Comment