Chồng Tôi Là Ma Vương Hủy Diệt Thế Giới

Chương 7

Quan Dập: “Thánh Ma là tín ngưỡng của toàn bộ ma đạo, cũng như chúng ta tu tiên thì thờ phụng đất trời vậy. Nhân vật lớn như hắn sao có thể đến chỗ chúng ta được. Kể từ khi hắn tàn sát Thiên Tiêu, Quỳnh Vũ, Diệu Cảnh khiến bọn họ phải ở ẩn xong, hắn ta cũng ngủ say ở thành Thánh Ma rồi. Ngay cả Ma Tôn đến hành hương cũng chưa chắc đã gặp được hắn.”

 

“Ta đoán là có đại ma từng nhận được ân huệ của hắn, trong lúc vô tình để quên vừa hay bị Mã Trì nhặt được. Về sau nếu muội và muội phu có gặp lại Mã Trì thì đừng nghĩ đến chuyện bắt người, mau chạy nhanh vào, đừng để gã chú ý đến bọn muội.”

 

Oanh Nhiên nhíu mày: “Nguy hiểm như vậy thì các huynh biết phải đối phó làm sao?”

 

Quan Dập: “Báo cáo với triều đình, triều đình sẽ cử Huyền sai cấp cao tới đây. À phải rồi, ta đoán cái xác định tập kích muội lần trước có thể chính là tên đại ma đó.”

 

“Nói chung là bọn muội phải cảnh giác một chút.”

 

Oanh Nhiên gật đầu.

 

Quan Dập uống cạn tách trà, “Ta đi đây.”

 

Oanh Nhiên tiễn y ra cửa, quan tâm nói: “Bọn huynh cũng phải chú ý an toàn nhé.”

 

“Đương nhiên rồi.”

 

Quan Dập mỉm cười, quay đầu đi tìm đồng đội. Bỗng y nhìn thấy một con chó đứng ở trên núi nhìn mình, là Tiểu Hoàng nhà Oanh Nhiên.

 

Y nhớ hôm đó Tiểu Hoàng đã ăn thịt người. Trông thân mình chắc nịch của Tiểu Hoàng, cái đuôi có một nhúm lông vàng, dường như có gì đó bỗng lóe lên trong đầu nhưng y không bắt kịp.

 

Đồng đội gọi y: “Quan Dập, đi thôi. Còn phải ghé vài nhà nữa đấy.”

 

“Đây.”

 

Y đáp lại một tiếng rồi rời đi cùng mấy người đồng đội.

 

Nghĩ gì mà nghĩ chứ.

 

Oanh Oanh nuôi chó thôi chứ có gì lạ.

 

*

 

Chạng vạng, Từ Ly Lăng cưỡi ngựa bay hạ cánh xuống sân.

 

Tiểu Hoàng lập tức vẫy đuôi chạy tới, ân cần mách lẻo với hắn: “Gào gừ gừ gừ, gào gừ, gào gừ...”

 

Ngày hôm nay có ba Huyền sai đến nhà, nói gã bán ngựa bay đã nhập ma.

 

Có lẽ lần trước ngài dùng ma khí để đổi ngựa bay, khí tức Thánh Ma còn sót lại trên ma khí đã khiến gã ta ngộ ra ma đạo.

 

Ngài đã dùng thánh lực giải trừ ma chướng để làm suy yếu ma khí, thế mà gã ta vẫn có thể dựa vào chút ma khí còn sót lại để giết người nhập ma, đúng là tham lam.

 

Từ Ly Lăng “ừm” một tiếng rồi ném cho nó khúc xương thịt.

 

Nó cụp đuôi, khuỵu gối bò trên mặt đất trông đến mà nịnh nọt, vội tha khúc xương tới bên cửa mà gặm.

 

Từ Ly Lăng buộc ngựa bay vào nhà xong thì quay về phòng. Oanh Nhiên nghe thấy tiếng động chạy ra đón, “Chàng có thể xin phép chưởng quầy sau này về nhà sớm được không? Hôm nay Quan Dập đến nói...”

 

Nàng kể lại chuyện Mã Trì rồi bảo: “Mã Trì vẫn chưa bị bắt. Nếu gã ta còn muốn giết người thì nguy hiểm lắm.”

 

Nàng vẫn chưa hết sợ, bởi dù sao phu quân nàng cũng từng tiếp xúc gần với ma như vậy.

 

Từ Ly Lăng xoa đầu nàng: “Chuyện này không liên quan đến chúng ta. Ngày mai ta sẽ nói với chưởng quầy.”

 

Oanh Nhiên gật đầu rồi báo cáo hôm nay muốn ăn món gì.

 

Từ Ly Lăng vào bếp nấu cơm, còn nàng trong lúc chờ thì lấy túi thơm ra thêu.

 

Chiếc túi thơm đã sắp hoàn thành, tiện thể nàng lấy linh phù ra buộc vào chung với túi thơm. Đợi Từ Ly Lăng đi ra, nàng đưa cho hắn, “Đây là túi thơm ta thêu cho chàng, còn đây là linh phù tránh ma mà Quan Dập đưa. Sau này chàng ra ngoài nhớ đeo nhé.”

 

Từ Ly Lăng hơi nhíu mày nhận lấy túi thơm. Hắn tháo linh phù để sáng một bên, chỉ đeo mỗi túi thơm.

 

Oanh Nhiên: “Ấy, chàng làm gì thế?”

 

Mặt mày Từ Ly Lăng tỉnh bơ: “Lá linh phù này xung khắc với hương liệu trong túi thơm.”

 

Oanh Nhiên: “Vậy à.”

 

Nhưng túi thơm chỉ có tác dụng thông thường là đuổi muỗi và tạo mùi hương, sao lại xung khắc với linh phù được?

 

Nàng không hiểu, nhưng Từ Ly Lăng đọc nhiều sách nên hiểu biết rộng, hẳn là hắn sẽ không lừa nàng.

 

Nàng ăn cơm cùng Từ Ly Lăng rồi đi tắm, nghỉ ngơi.

 

Mặc dù dạo gần đây bên ngoài rất nguy hiểm và hỗn loạn, nhưng nàng chỉ là người dân bình thường, hiển nhiên cuộc sống vẫn cứ trôi qua êm đềm như thế.

 

Đêm đã khuya, vạn vật tĩnh lặng.

 

Oanh Nhiên đang mơ màng ngủ thì nghe thấy tiếng gõ cửa.

 

Nàng bất an khẽ kêu vài tiếng.

 

Từ Ly Lăng vỗ về an ủi nàng: “Không sao hết, để ta đi xem.”

 

Oanh Nhiên rất buồn ngủ, song vẫn cố mở mắt ra: “Chàng cẩn thận nhé.”

 

Nàng ngồi dậy dựa vào mép giường, đầu óc căng cứng vì vẫn còn ám ảnh chuyện Mã Trì, phải đợi Từ Ly Lăng trở về thì mới dám ngủ tiếp.

 

Từ Ly Lăng khoác thêm áo ngoài rồi đi ra.

 

Mở cửa ra thì thấy đôi mắt âm u đỏ rực của Tiểu Hoàng đang nhìn chằm chằm một bóng người trong sân.

 

Từ Ly Lăng bước tới, bóng người kia lập tức run lẩy bẩy.

 

“Thánh Ma... Thánh Ma đại nhân...”

 

Gã ta kích động đến mức nói lắp, quỳ rạp xuống đất. Đây đúng là Mã Trì kẻ mà Huyền Nha chưa bắt được.

 

Đôi mắt Mã Trì ánh lên vẻ điên cuồng. Gã ta quỳ dưới đất ngước nhìn Từ Ly Lăng: “Thật không ngờ, ở nơi xa xôi hẻo lánh thế này mà ta lại gặp được Thánh Ma đại nhân và được đại nhân ban ân.”

 

Khi Thánh Ma đại nhân tìm đến gã ta, hắn đã yêu cầu gã giao ra bảo vật trấn tiệm là một con long mã mang huyết mạch Đại Hoang.

 

Ban đầu gã ta cứ tưởng là một tên thư sinh nhà nghèo ăn nói hàm hồ.

 

Không ngờ đại nhân lại lấy ra một bình ngọc càn khôn có thể chứa đựng cả đất trời.

 

Gã ta tưởng đó là tiên khí, cho rằng mình lời to nên mới đồng ý trao đổi long mã quý giá.

 

Nào ngờ trong lúc gã ta ngắm nghía linh khí thì lại cảm nhận được luồng ma khí mãnh liệt.

 

Không phải gã ta không nhận ma vật, nhưng theo thói quen cũ thì gã ta sẽ bán lại cho chợ đen với mức giá khá hời.

 

Song luồng ma khí tỏa ra từ bình ngọc lại khiến người ta run sợ, nó mạnh mẽ đến mức khiến người khác quy phục và khao khát.

 

Thậm chí gã ta còn cảm nhận được thần hồn của mình đang được thanh tẩy, cơ thể phàm tục xưa nay vốn chẳng có gì đặc biệt nay lại trở nên nặng nề đến lạ.

 

Gã ta biết, đó là dấu hiệu mình có thể nhập đạo.

 

Một phàm nhân như gã ta, ấy thế mà lại có ngày được bước vào con đường tu luyện!

 

Tuy rằng đó là ma đạo.

 

Gã ta không nỡ từ bỏ cơ duyên này, thế nên bèn cất giữ bình ngọc và chậm rãi hấp thụ khí tức tỏa ra từ nó, sau đó sát sinh để giúp mình nhập đạo.

 

Kết quả càng tu ma, gã ta càng cảm thấy bình ngọc này bất phàm, và càng cảm thấy sâu bên trong linh hồn của mình có một nguồn chỉ dẫn khiến gã ta ngưỡng vọng và sùng bái.

 

Nguồn chỉ dẫn ấy chính là Thánh Ma.

 

Đó là lòng tôn kính và sùng bái của gã đối với Thánh Ma đại nhân!

 

Ma đạo bất diệt, Thánh Ma tối cao!

 

Thánh Ma chính là tín ngưỡng của ma đạo!

 

Mã Trì quỳ xuống hành lễ với Từ Ly Lăng: “Cảm ơn Thánh Ma đại nhân đã ban cho tiểu ma một sinh mệnh mới. Ta nguyện dâng lên tất thảy cho Thánh Ma đại nhân, mong rằng Thánh Ma đại nhân không chê tiểu ma thấp hèn.”

 

Từ Ly Lăng nhìn xuống Mã Trì, sắc mặt bình thản.

 

“Vậy đi chết đi.”

 

Trong mắt Mã Trì tràn ngập lòng sùng kính vô hạn: “Dạ!”

 

Gã ta rút con dao bên người ra, định ra tay.

 

Nhưng Từ Ly Lăng lại ra hiệu về phía núi rừng tối đen như mực: “Đừng làm dơ sân nhà ta.”

 

Mã Trì: “Dạ. Đời này được diện kiến và lắng nghe khẩu dụ của Thánh Ma đại nhân, tiểu ma có chết cũng không luyến tiếc.”

 

Mã Trì cầm dao đi vào rừng.

 

Từ Ly Lăng ra lệnh cho Tiểu Hoàng: “Đi, ăn sạch sẽ.”

 

Dứt lời, hắn khóa cửa lại rồi về phòng.

 

Tiểu Hoàng đi vào rừng, chẳng hề thấy lạ trước sự cuồng nhiệt của Mã Trì.

 

Lời nói của Từ Ly Lăng vốn ẩn chứa sức mạnh mê hoặc lòng người.

 

Mặc dù hiện tại Từ Ly Lăng đã phong ấn thân ma nên chẳng khác gì người phàm, nhưng đối với ma thì hắn vẫn có sức hút tự nhiên.

 

Giống như tín đồ nghe thấy chỉ thị của vị thần mình đang thờ phụng vậy.

 

Tiểu Hoàng đi vào rừng.

 

Giữa rừng có một cái xác hãy còn ấm.

 

Và trên mặt cái xác là một nụ cười thỏa mãn.

 

*

 

Cửa phòng mở ra, Oanh Nhiên chợt thấy căng thẳng.

 

Khi nhìn thấy Từ Ly Lăng quay lại, nàng hỏi: “Ai gõ cửa vậy?”

 

Từ Ly Lăng: “Có con thỏ tông vào cửa, bị Tiểu Hoàng cắn chết rồi.”

 

Oanh Nhiên thở phào nhẹ nhõm. Nàng nằm xuống rồi lẩm bẩm: “Sao chàng không cứu con thỏ.”

 

Nàng rất thích thỏ con.

 

Từ Ly Lăng nằm xuống bên cạnh nàng, hắn tắt đèn rồi ôm nàng vào lòng: “Thật ra là lợn rừng.

 

Oanh Nhiên nhắm mắt lại hỏi: “Rốt cuộc là lợn rừng hay thỏ?”

 

Từ Ly Lăng: “Là lợn rừng.”

 

Oanh Nhiên hừ nhẹ: “Lúc thì là heo, lúc thì là thỏ. Chi bằng chàng nói đó là quái vật heo lai thỏ đi cho rồi.”

 

Nàng biết hắn đang dỗ nàng, hắn không muốn nàng ủ rũ vì con thỏ bị chó cắn chết.

 

Từ Ly Lăng: “Vậy thì là quái vật heo lai thỏ.”

 

Oanh Nhiên bị hắn chọc cười. Nàng nhẹ nhàng xoa gương mặt hắn rồi ôm hắn thiếp đi.

 

Sáng sớm hôm sau, Từ Ly Lăng rời giường ra trấn Kim Thủy.

 

Oanh Nhiên cũng tỉnh dậy nhưng không thay đồ ngủ, nàng treo túi thơm và linh phù lên eo hắn, “Cẩn thận một chút, đừng làm mất.”

 

Từ Ly Lăng vỗ nhẹ mặt nàng: “Quay về ngủ đi.”

 

Oanh Nhiên “ừm” đáp lại, ôm hắn một cái, lại hôn hắn một cái, sau đó mới quay về giường ngủ tiếp.

 

Mãi đến khi mặt trời lên cao nàng mới rời giường. Nàng hâm lại thức ăn Từ Ly Lăng đã chuẩn bị cho mình, ngồi trong sân ăn.

 

Đột nhiên nàng nghe tiếng một âm thanh kỳ lạ:

 

“Ký chủ... Cuối cùng tôi... Tìm thấy cô...”

 

Nàng nghe thấy tiếng động nên ngẩng đầu, nhìn thấy một cái xác còn mới đang dùng cả tay cả chân để bò về phía mình.

 

Nàng hoảng hốt kêu lên một tiếng, sợ tới mức làm rớt chén.

 

Tiểu Hoàng gầm nhẹ, xông tới cắn xé cái xác kia.

 

Oanh Nhiên lập tức thấy căng thẳng, vừa sợ Tiểu Hoàng làm hệ thống bị thương, vừa sợ hệ thống làm Tiểu Hoàng bị thương.

 

Rồi nàng lại thấy cái xác run lẩy bẩy, Tiểu Hoàng lập tức ngã thẳng xuống như bị điện giật.

 

“Tiểu Hoàng!”

 

Oanh Nhiên vội vàng lại xem Tiểu Hoàng.

 

Tiểu Hoàng mở mắt ra, nó rưng rưng nước mắt, mở miệng chó gọi: “Ký chủ...”

 

Oanh Nhiên sợ hãi kêu lên một tiếng, ném Tiểu Hoàng đi rồi hỏi: “Mi g**t ch*t Tiểu Hoàng rồi?”

 

Hệ thống méo miệng, “Con chó ngốc này chưa chết. Tôi ghét chó nhất, cũng chẳng muốn dùng cơ thể của chó đâu.”

 

Nhưng nó hết cách rồi, cơ thể người chết cứng ngắc nên không nói chuyện lưu loát được. Mà bám vào người sống khác ngoài ký chủ lại trái với quy định, cho nên nó bèn mượn tạm cơ thể của con chó này thôi.

 

Nó đứng lên bước hai bước về phía Oanh Nhiên, đôi mắt ánh lên vẻ trông mong: “Ký chủ, cô liên kết lại với tôi một lần nữa đi. Tôi là hệ thống của cô nè!”

 

“Cô quên rồi sao? Ban đầu chúng ta định cùng đi làm nhiệm vụ trong một cuốn tiểu thuyết ngọt sủng, nhưng thời điểm xuyên không đã xảy ra sai sót.”

 

Hệ thống ngước cái mặt chó, khóc không ra nước mắt: “Liên kết giữa cô và tôi bị cắt đứt, còn cô rơi vào thế giới này được đầu thai một lần nữa.”

 

“Tôi chỉ là hệ thống sơ cấp thôi, chỉ có thể tiếp nhận năng lượng từ thế giới cấp thấp nhất. Nhưng năng lượng của thế giới này quá mạnh mẽ nên tôi không thể hấp thụ được, cũng không có cách nào liên lạc với trụ sở chính.”

 

“Ký chủ, chúng ta chỉ còn cách tiếp nhận nhiệm vụ của thế giới này, hoàn thành nhiệm vụ để nhận được phần thưởng, thì mới có thể liên lạc với trụ sở chính.”

 

Hệ thống lại tiến lên một bước: “Ký chủ, mau liên kết với tôi lại lần nữa đi!”

 

Oanh Nhiên lùi về sau một bước, lắc đầu: “Ta sống ở thế giới này ổn lắm, không đi làm nhiệm vụ gì đó đâu. Nếu được thì mi đi liên kết với người khác đi.”

 

“Không được, tôi chỉ có thể lựa chọn cô.”

 

Hệ thống sốt sắng đến mức xoay vòng vòng. Quay tới quay lui, nó bắt đầu đuổi theo cái đuôi của chính mình.

 

“Hơn nữa ký chủ à, tôi đã tiếp nhận một phần thông tin nhiệm vụ của thế giới này. Thế giới này đang trên bờ diệt vong, nhiệm vụ của cô là giải cứu thế...”

 

Oanh Nhiên ngắt lời nó: “Vậy thì ta càng làm không nổi, ta chỉ là người phàm thôi.”

 

Hệ thống mải lo rượt đuổi cái đuôi của mình nên tạm thời không trả lời nàng.

 

Oanh Nhiên cạn lời nhìn hệ thống.

 

Khó khăn lắm hệ thống mới dừng lại được, nó giậm chân mắng to: “Tôi đã bảo tôi ghét chó nhất mà!”

 

Sau đó nó rưng rưng nước mắt nhìn Oanh Nhiên: “Nhưng mà ký chủ à, cô còn nhớ không? Cô đột ngột qua đời, nếu không hoàn thành nhiệm vụ thì cô không thể sống lại ở thế giới ban đầu đâu. Cô sẽ chết thật ở thế giới đó đấy.”

 

Oanh Nhiên nhớ lại thế giới ban đầu, ánh mắt dần ảm đạm đi, rồi nàng khẽ nói: “Vậy không quay về nữa.”

 

Nàng vốn đã chết, có thể sống lại một kiếp ở thế giới này là đã may mắn lắm rồi.

 

Hệ thống: “Ký chủ, cô không muốn chơi điện thoại sao?”

 

Oanh Nhiên: “Ta quên gần hết cách dùng điện thoại rồi.”

 

“Vậy mấy trò chơi trong máy tính của cô thì sao?”

 

“Ta ít chơi lắm.”

 

“Vậy còn người thân của cô?”

 

“Chết hết rồi.”

 

“Vậy cô, vậy cô...” Hệ thống nghẹn họng, “Cô nghĩ kỹ lại xem, ở thế giới ban đầu phải có thứ gì đó làm cô thấy luyến tiếc chứ!”

 

“Ý mi là công việc không bao giờ hết, cái lưng đau nhức dù tuổi còn trẻ, hay đôi mắt cận thị...”

 

“Thôi.”

 

Hệ thống giơ móng chó bịt miệng mình lại. Nếu đổi lại là nó thì nó cũng không muốn trở về.

 

Trước đây nó cứ tưởng cuộc sống của nàng hạnh phúc lắm, cho nên mới tốt bụng đến mức thấy mèo con hấp hối bên đường cũng quyết tâm mang đi cứu chữa.

 

Chính vì thế nó mới cảm thấy nàng hợp làm nữ chính truyện ngọt sủng, cố tình chạy tới liên kết với nàng.

 

Nhưng giờ thì...

 

Mặc kệ thế nào, nhiệm vụ vẫn phải làm!

 

Hệ thống: “Cô nghĩ tới cái gì tốt đẹp hơn đi?”

 

Có vẻ như hệ thống này không lạnh lùng, máy móc như mấy hệ thống trong tiểu thuyết xuyên sách nàng từng đọc.

 

Oanh Nhiên bật cười, ngồi xổm xuống, dịu dàng nói với hệ thống: “Nếu mi tới sớm hơn hai năm thì có lẽ ta đã chịu đi với mi rồi. Trước khi ta thanh thân, cha mẹ luôn áp đặt ta bằng những quan niệm cổ hủ. Lúc đó ta rất muốn quay về thời hiện đại để tận hưởng những tiện nghi thời đó.”

 

“Nhưng bây giờ ta đã thành thân rồi, phu quân tốt với ta lắm. Nếu trong cuộc sống có điều gì khiến ta thấy bất tiện thì chàng ấy đều giúp ta giải quyết hết.”

 

“Chàng ấy không có cha mẹ, bạn bè, chỉ có mình ta thôi. Nếu ta bỏ rơi chàng thì chàng ấy biết làm sao đây?”

 

*

 

Lời tác giả:

 

Oanh Nhiên: Mi không biết phu quân ta đáng thương cỡ nào đâu. Không có ta, chàng phải làm sao đây [Đáng thương]

 

Tiểu Hoàng: Ngươi không biết phu quân ngươi đáng sợ cỡ nào đâu. Không có ngươi, hắn vung tay một cái là người chết như ngả rạ [Khóc lớn]

Bình Luận (0)
Comment