Chồng Tôi Là Ma Vương Hủy Diệt Thế Giới

Chương 71

Oanh Nhiên: “Ta tu Âm Dương đạo, có biết đôi chút về Cửu U của những người chết. Những linh hồn mới chết trên thế gian thường không biết bản thân đã tử vong, phải lang thang ở nhân thế đến ngày thất tuần đầu tiên thì mới biết mình chết rồi. Kể từ đó đến ngày thất tuần cuối cùng, người thân phải làm lễ cúng, giúp họ đoạn tuyệt trần thế và vào Cửu U luân hồi.”

 

“Chỉ cần ngươi để nàng biết ngươi vẫn nhớ nhưng nàng thì nhất định nàng cũng sẽ lưu luyến không đi, chấp niệm thêm sâu. Hiện giờ nếu ngươi đã không còn nhớ nàng nữa thì phải cho nàng biết, đừng để nàng lãng phí thời gian.”

 

Sắc mặt Trương Phục Huyền cứng đờ, sau đó cười nói: “Vì sao Tần phu nhân lại nói như vậy? Sao ta có thể không muốn cứu nàng được? Suốt tám trăm năm qua, không một ngày nào là ta không nghĩ đến việc hồi sinh nàng.”

 

Oanh Nhiên: “Nhưng khi ngươi kể về nàng cho ta nghe, trong mắt ngươi chỉ có sự toan tính.”

 

Không có hoài niệm, cũng không có đau thương.

 

Như thể bởi vì nàng là phu nhân của Từ Ly Lăng nên hắn ta cố tình biểu hiện mình yêu vợ với nàng.

 

Trương Phục Huyền mỉm cười: “Phu nhân nói đùa.”

 

Hắn ta đứng dậy, nói không còn sớm nữa nên xin phép cáo từ, nhưng trước sau vẫn không chịu thừa nhận.

 

Oanh Nhiên cũng chẳng định ép hắn ta thừa nhận.

 

Nàng xoay người muốn đi tìm Từ Ly Lăng.

 

Đúng lúc Từ Ly Lăng đã cất đồ xong quay lại, thuận tay thu dọn bộ trà cụ.

 

Hắn tiện tay ném tách trà của Trương Phục huyền sang một bên. Lần nào cũng vậy, hắn chỉ rửa sạch ấm trà và tách của Oanh Nhiên.

 

Oanh Nhiên buồn cười nhìn hắn, cùng hắn đi đến bên hồ.

 

Hắn rửa bộ trà cụ, còn nàng nói chuyện phiếm với hắn.

 

Khi nhắc tới Trương Phục Huyền, nàng không nhịn được mà thở dài: “Đều tu ma đạo như nhau, vì sao Võ Tú Minh tuy là ma nhưng tâm tư trong sạch, còn Trương Phục Huyền lại quên mất ý nguyện ban đầu? Đây rốt cuộc là do con người hay do con đường tu hành?”

 

Tiếng nước róc rách hòa cùng tiếng sứ va chạm vào nhau. Từ Ly Lăng nói: “Tâm tư trong sạch? Nàng nghĩ như vậy về Võ Tú Minh à?”

 

Oanh Nhiên: “Chẳng lẽ không phải.”

 

Từ Ly Lăng: “Ban đầu Võ Tú Minh nhập ma đạo để báo thù, vì vậy chọn tu luyện công pháp cực đoan, đổi tuổi thọ lấy công lực, nhanh chóng tu hành thành công. Sau khi báo thù rửa hận xong, hắn ta lại lưu luyến nhân thế nên không muốn chết.”

 

“Trương Phục Huyền nhập ma đạo để hồi sinh người vợ đã chết. Sau đó hắn ta phát triển mạnh mẽ trong ma đạo, thăng tiến nhanh chóng, trở thành cốc chủ Bạt Ngục Cốc, hiện tại là một trong số ít người trong ma đạo đã sống gần ngàn năm mà không trải qua thời kỳ ngũ suy. Với quyền thế, địa vị, sức mạnh khiến người người ngưỡng mộ, việc hồi sinh thê tử đã chẳng còn là ưu tiên hàng đầu trong lòng hắn ta nữa.”

 

“Vậy hai người họ khác gì nhau? Đều là d*c v*ng, đều lạc lối trong ma đạo. Chẳng lẽ khao khát được sống thì cao thượng hơn khao khát danh vọng sao?”

 

Oanh Nhiên: “Chuyện này...”

 

Từ Ly Lăng rửa xong bộ trà cụ, tắt nước, nhìn nàng. Đôi mắt hắn đen láy sâu hun hút như vực thẳm, khiến người ta mê đắm rơi vào hố sâu không đáy.

 

“Bất cứ ai cũng có d*c v*ng vô cùng vô tận. Tâm ma sẽ phóng đại d*c v*ng, như dùng nước thử thách kẻ chết khát giữa sa mạc, dùng sơn hào hải vị thử thách người sắp chết đói. Đến nhân tính còn không chịu nổi thử thách này, nói gì đến d*c v*ng đã bị tâm ma phóng đại.”

 

Oanh Nhiên trầm ngầm.

 

Từ Ly Lăng lau tay, đầu ngón tay hơi ướt búng nhẹ vào trán nàng.

 

Oanh Nhiên khẽ kêu lên một tiếng, ôm trán trừng hắn.

 

Từ Ly Lăng: “Đều là người bình thường, ma bình thường cả, không cần suy nghĩ sâu xa.”

 

Oanh Nhiên gật đầu, giơ tay làm bộ định búng lại hắn.

 

Từ Ly Lăng cúi đầu cho nàng búng.

 

Nhưng nàng lại ôm cổ hắn, hôn lên trán hắn rồi cười bảo: “Nếu chàng không thành ma thì chắc chắn sẽ trở thành một tiên sinh dạy học rất giỏi luận đạo.”

 

Oanh Nhiên không nghĩ về chuyện của người khác nữa. Từ Ly Lăng cúi đầu định hôn nàng, nhưng nàng bỗng nhiên búng vào trán hắn rồi bật cười.

 

Dường như Từ Ly Lăng không sợ đau, dù trán đỏ vẫn không dừng lại, hắn hôn xuống chặn kín tiếng cười to của nàng.

 

Oanh Nhiên nghiêng đầu muốn tránh nhưng tránh không được, đẩy hắn cũng đẩy không ra, hai người lại trêu đùa nhau.

 

Bỗng nghe một tiếng vang giòn tan.

 

Oanh Nhiên ngẩn người nhìn về nơi phát ra tiếng động, hóa ra bộ trà cụ đặt bên hồ đã bị nàng đụng vỡ.

 

Oanh Nhiên tức tối bĩu môi.

 

Từ Ly Lăng: “Ngày mai ra ngoài mua.”

 

Oanh Nhiên gật đầu: “Thuận tiện đổi quà của Trương Phục Huyền thành linh thạch... Hôm nay ta nói như vậy, không biết sau này hắn ta có đến tặng linh khí nữa không.”

 

Từ Ly Lăng: “Có thể bán ma khí.”

 

Oanh Nhiên nhớ Kim Ngũ Lưỡng đã kể chuyện toàn thành bạo động vì Thánh Ma hiện thế, liếc mắt nhìn Từ Ly Lăng một cái: “Đừng nghĩ đến chuyện bán đồ của chàng.”

 

Nếu đồ vật của Thánh Ma liên tiếp xuất hiện ở Lâm Quan, vậy Lâm Quan sẽ hỗn loạn biết bao, toàn bộ huyền đạo và ma đạo sẽ kéo hết về đây.

 

Từ Ly Lăng: “Vậy bảo Trương Phục Huyền đến tiếp là được.”

 

Oanh Nhiên nghĩ ngợi: “Thôi, cứ vậy cũng được, dù sao trước đây không có hắn ta mà vẫn sống được đó thôi.”

 

Cứ coi Trương Phục Huyền như máy rút linh thạch di động mãi cũng làm nàng thấy ngại.

 

*

 

Kể từ ngày hôm đó, Trương Phục Huyền đã ba ngày rồi chưa ghé thăm.

 

Oanh Nhiên cứ ngỡ hắn ta sẽ không đến nữa. Nhưng hôm nay khi nàng và Từ Ly Lăng ra ngoài tặng quà cho Kim Ngũ Lưỡng lại nhìn thấy hắn ta ngoài cửa.

 

Hắn ta làm như chưa có gì từng xảy ra, vẫn tặng quà theo lẽ thường, thái độ cung kính: “Đại nhân, Tần phu nhân, định ra ngoài sao?”

 

Oanh Nhiên gật đầu: “Ngươi có chuyện gì à?”

 

Nàng nhận quà đưa cho Từ Ly Lăng, định lát nữa thuận đường ra ngoài đem đi bán luôn.

 

Trương Phục Huyền: “Tần phu nhân và đại nhân dự định ở lại Lâm Quan bao lâu?”

 

Oanh Nhiên: “Chưa biết nữa.”

 

Trương Phục Huyền nghiêm túc nói: “Dạo gần đây Lâm Quan không yên ổn, nếu Tần phu nhân và đại nhân không có chuyện quan trọng ở Lâm Quan thì chi bằng đến một tòa thành khác nghỉ chân.”

 

Oanh Nhiên: “Ngươi định tập hợp ma đạo khai chiến với Lâm Quan à?”

 

Trương Phục Huyền lắc đầu, nhìn về phía Từ Ly Lăng.

 

Từ Ly Lăng vẫn giữ thái độ thờ ơ với những lời hắn ta nói, hắn ta bèn hành lễ cáo lui.

 

Oanh Nhiên cảm thấy hắn thần bí, nhưng nếu Từ Ly Lăng đã không quan tâm thì nàng cũng chẳng cần phiền não.

 

Nếu có nguy hiểm thì Từ Ly Lăng sẽ nói.

 

Vẫn như mọi ngày, nàng vừa tán gẫu với Từ Ly Lăng vừa đi về phía cửa hàng tạp hóa Kim Quỹ.

 

Tiểu đồng trong cửa hàng nhìn thấy bọn họ từ xa lập tức cao giọng tiếp đón.

 

Oanh Nhiên xua tay: “Bọn ta không đến mua đồ, mà là tặng quà.”

 

Từ Ly Lăng: “Mua bàn trang điểm.”

 

Oanh Nhiên cảm thấy ngại ngùng, nghiêng mặt liếc Từ Ly Lăng. Nhưng Từ Ly Lăng vẫn vô cảm, đi chọn bàn trang điểm cùng tiểu đồng.

 

Oanh Nhiên không nói gì, đi tìm Kim Ngũ Lưỡng.

 

Kim Ngũ Lưỡng phiền muộn ngồi sau quầy hàng, thấy Oanh Nhiên tới thì tức giận quay mặt đi chỗ khác. Nàng thầm nghĩ hẳn ông ta đã biết chuyện của Châu Nhi, cũng biết con mèo béo hằng ngày tìm Châu Nhi chính là mèo nhà nàng.

 

Oanh Nhiên chào hỏi Kim Ngũ Lưỡng: “Tối qua ta phát hiện trong nhà có một bàn trang điểm không phù hợp cho ta dùng nên muốn tặng Châu Nhi.”

 

Vừa nói, Oanh Nhiên vừa lấy bàn trang điểm ra khỏi túi trữ vật, chính là cái bàn trang điểm khắc mèo bắt bướm kia.

 

Trước đây Oanh Nhiên chỉ cảm thấy họa tiết điêu khắc không xứng với chất liệu.

 

Đêm qua sau khi tắm rửa và đùa giỡn với Từ Ly Lăng, hắn định bế nàng lên bàn trang điểm.

 

Oanh Nhiên vô tình chạm vào chú mèo bắt bướm được điêu khắc trên bàn, ngạc nhiên phát hiện trông chú mèo con này khá giống Châu Nhi.

 

Nàng vội ngăn động tác của Từ Ly Lăng lại, hỏi rõ chiếc bàn được chuyển đến từ đâu. Sau đó nàng mới phát hiện chiếc bàn trang điểm này vốn được đặt trong căn phòng mà Võ Tú Minh từng ở.

 

Không biết có phải Võ Tú Minh đã khắc Châu Nhi hay không, nhưng âu cũng là nhân duyên, Oanh Nhiên vẫn nói với Từ Ly Lăng rằng nàng muốn tặng bàn trang điểm cho Châu Nhi làm vật kỷ niệm.

 

Lúc ấy Từ Ly Lăng đã cởi một nửa vạt áo, đành bế nàng suýt ngồi lên bàn trang điểm sang bàn trà: “Tặng nó rồi nàng dùng cái gì?”

 

Oanh Nhiên: “Thì mua cái khác.”

 

Từ Ly Lăng đáp: “Được.”

 

Sau đó hắn không tiếp tục làm nàng nữa mà ôm nàng lên giường nghỉ ngơi.

 

Ban đầu Oanh Nhiên định vài ngày nữa mới mua bàn trang điểm, ai ngờ bây giờ đi tặng bàn trang điểm, hắn đã muốn mua một cái mới về cho nàng.

 

Kim Ngũ Lưỡng bước ra từ quầy hàng, đi vài vòng quanh bàn trang điểm rồi sáng mắt kêu lên: “Chiếc bàn trang điểm này được làm từ gỗ Tiêm Vân Quỳnh Vũ à? Ôi trời, ôi trời... Đây là bảo vật đấy! Chỉ là hơi cũ, không được chăm chút nên tiên khí đã bay gần hết thôi... Nhưng vẫn là bảo vật!”

 

“Ấy... Con mèo này... Thật giống Châu Nhi nhà ta.” Kim Ngũ Lưỡng vui mừng nhìn chằm chằm hình điêu khắc, “Hèn gì ngươi muốn tặng Châu Nhi.”

 

Kim Ngũ Lưỡng gõ gõ chiếc bàn trang điểm một hồi, chẳng còn thái độ lạnh nhạt lúc trước, nói với tiểu đồng trong cửa hàng: “Dẫn hắn đi chọn một cái bàn trang điểm tốt vào, không cần trả tiền.”

 

Nói rồi lại ngẩng đầu bảo Oanh Nhiên: “Ta không nhận không của ngươi đâu, đừng nghĩ chỉ dùng cái bàn này là có thể tạo quan hệ với ta. Ta nhất định sẽ không cho phép con mèo béo nhà ngươi bắt cóc Châu Nhi nhà ta đâu.”

 

Oanh Nhiên cười: “Chuyện của mèo thì lũ mèo sẽ quyết định, ta không can thiệp.”

 

Trong lúc chờ Từ Ly Lăng chọn bàn trang điểm, Oanh Nhiên nhớ đến lời nhắc nhở của Trương Phục Huyền nên hỏi Kim Ngũ Lưỡng tình hình trong thành dạo này: “Có ma đóng quân gần đây hay ma lén lút vào thành không?”

 

Kim Ngũ Lưỡng lắc đầu: “Không có.”

 

Ông ta dừng một lát rồi thở dài nói: “Tuy nhiên dạo này Tuyết Phi Sương sống khổ lắm. Nghe nói nàng ta đã hoàn toàn trở mặt với Hoàng Diễm Lãng, trong huyền đạo chẳng được mấy người chịu bênh vực nàng ta. Ban đầu chỉ là ngầm giam lỏng, nhưng hiện tại đã trở thành cầm tù, chỉ còn đợi áp giải nàng ta về Toàn Hành Tông để bọn họ tự xử lý thôi.”

 

Oanh Nhiên nhíu mày: “Sao lại thế được...”

 

Tuyết Phi Sương sẽ chạnh lòng biết bao chứ.

 

Kim Ngũ Lưỡng thở dài: “Thì đấy. Nhưng có lẽ vào khoảnh khắc nàng ta trở thành ma, kết cục này đã được quyết định rồi.”

 

Oanh Nhiên: “Nhưng dù nàng ta thành ma thì vẫn một lòng với huyền đạo mà.”

 

Kim Ngũ Lưỡng lắc đầu: “Ai tin một ma tu sẽ thật lòng với huyền đạo? Ai dám tin? Lòng trung thành và tín ngưỡng Thánh Ma của ma đạo là...”

 

“Kim chưởng quầy, kiểm tra định kỳ!”

 

Một tiếng hô vang lên ngoài cửa.

 

Giọng nói của Kim Ngũ Lưỡng đột nhiên im bặt, ông ta mỉm cười đón tiếp: “Mời quan đạo hữu vào trong, ngài cứ tùy tiện kiểm tra... Không phải hai hôm trước mới kiểm tra rồi ư? Sao lại kiểm tra nữa vậy?”

 

Năm đệ tử mặc đạo bào xanh lam bước vào cửa hàng tạp hóa.

 

Người dẫn đầu đảo mắt nhìn quanh. Một đệ tử sau lưng hắn ta nói: “Hầy, đừng nói nữa. Sáng nay Hoàng phong chủ nói chuyện với Tuyết trưởng lão, chẳng biết nói gì mà Tuyết trưởng lão đột nhiên hét to rằng: “Trời ơi, chẳng lẽ tất cả những gì ta làm đều vì một đám đồ đệ ngu muội sao! Các ngươi đều sẽ chết, các ngươi sẽ chết trong tay chính mình, cái lũ ngu xuẩn các ngươi!”.”

 

“Hoàng phong chủ ép hỏi nàng ta có ý gì nhưng nàng ta không nói. Bọn ta không có mặt ở hiện trường nên không biết tình hình cụ thể, toàn nghe người ta kể lại thôi. Sau đó Hoàng phong chủ lo sợ có chuyện ngoài ý muốn nên hạ lệnh bảo chúng ta mỗi ngày tuần tra hai lần.”

 

Kim Ngũ Lưỡng: “Vậy các ngươi vất vả thật.”

 

“Chứ còn gì nữa. Nhưng hết cách rồi, vì sự an toàn của Lâm Quan.”

 

Trong lúc bọn họ nói chuyện, Oanh Nhiên nhìn người dẫn đầu đi vào cửa hàng tạp hóa, vì chưa xác nhận nên không dám nói chuyện.

 

Mãi đến khi người nọ nhận thấy ánh mắt của Oanh Nhiên nên quay lại, sự cảnh giác trong mắt lập tức hóa thành mừng rỡ.

 

“Oanh Oanh!”

 

“Quan Dập!”

 

Oanh Nhiên và Quan Dập đều vui mừng hô to.

 

Quan Dập gộp ba bước thành hai bước chạy về phía nàng.

 

Oanh Nhiên bật cười khúc khích: “Sao huynh ở đây? Huynh còn... Trở thành đệ tử Ất Huyền Đạo Nhất?”

 

Quan Dập: “Chuyện này kể ra thì dài lắm, một mình muội... À, muội phu đâu?”

 

Quan Dập nhìn thấy Từ Ly Lăng chậm bước từ góc tối đến, biểu cảm trở nên phức tạp.

 

Từ Ly Lăng đi tới bên cạnh Oanh Nhiên, khoảng cách thân mật tự nhiên thể hiện rõ mối quan hệ giữa hai người. Hắn khách sáo gật đầu với y.

 

Hắn cao hơn Quan Dập nửa cái đầu, khiến Quan Dập cảm thấy khí thế của mình lập tức yếu đi, y không vui bĩu môi.

 

Oanh Nhiên cảm thấy buồn cười: “Huynh làm mặt kiểu gì đấy?”

 

Quan Dập há miệng, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt đen láy của Từ Ly Lăng thì lại thôi không nói.

 

Sau khi Oanh Nhiên rời đi, Quan Dập đã dần chấp nhận sự thật nàng đi theo một ma tu. Nghĩ rằng chỉ cần Từ Ly Lăng đối xử tốt với Oanh Nhiên thì cuộc sống sẽ hạnh phúc.

 

Mãi đến khi y nhìn thấy thảm cảnh cái chết của Hồng Nhai Công và mấy trăm tu sĩ, tình cờ đến châu Vân và biết nhiều chuyện liên quan đến ma đạo hơn.

 

Lúc bấy giờ y mới ý thức được...

 

Từ Ly Lăng còn đáng sợ hơn y nghĩ nhiều.

 

*

 

Lời tác giả:

 

Quan Dập đăng bài: Đột nhiên phát hiện muội phu còn đáng sợ hơn những gì ta tưởng tượng, ta phải làm gì mới đúng, online chờ, rất gấp [Chống cằm]

 

Lầu một: Đề nghị ngươi lập tức dẫn muội muội ngươi và mèo nhà nàng đi trốn.

 

Lầu hai (vì thất học nên phải dùng công cụ chuyển đổi giọng nói thành văn bản): Đề nghị ngươi hằng ngày cho chó nhà nàng ăn ngon, nhân cơ hội tìm hiểu tin tức.

 

Quan Dập trả lời lầu một: Ngươi là con mèo nhà nàng phải không? [Chống cằm]

 

Quan Dập trả lời lầu hai: Ngươi là con chó nhà nàng phải không? [Chống cằm]

 

Lầu một: Không, ta không phải Đại Hoa, ngươi đừng nói bậy [Tức giận]

 

Lầu hai (vì thất học nên phải dùng công cụ chuyển đổi giọng nói thành văn bản): Không, ta không phải Tiểu Hoàng, ngươi đừng nói bậy [Tức giận]

 

Quan Dập: ... [Bất lực]

Bình Luận (0)
Comment