“Vị... Từ Ly Lăng này? Chỉ là phàm nhân thôi sao?”
Đậu Minh đứng dậy đi một vòng đánh giá Từ Ly Lăng, “Người phàm sẽ không có cốt tướng thế này.”
Ông ta xoay mặt lại, bật cười lớn với Tần Hoán: “Theo ta thấy, con rể của ngươi hẳn là có thiên phú tu đạo bất phàm đấy!”
Bầu không khí căng thẳng ngay lập tức được thay thế bằng niềm phấn khởi.
Tấn Hoán vẫn duy trì vẻ khiêm tốn của một nhà nho, song đôi mắt đã sáng ngời: “Thật không?”
Quan Dập phụ họa: “Trước đây con đến Túc Kinh đều được Đậu đại nhân dẫn dắt. Ông ấy coi như là một nửa thầy của con, lời ông nói chắc chắn không sai.”
Quan Dập cười với Oanh Nhiên: “Oanh Oanh, muội thật có phúc.”
Oanh Nhiên cũng mỉm cười, thấy mừng thay Từ Ly Lăng.
Nàng không cầu mong cuộc sống xa vời, nhưng nếu Từ Ly Lăng có thể tu hành thật thì sau này không chỉ kiếm được nhiều linh thạch hơn, mà khi ra ngoài làm việc cũng có thể tự bảo vệ mình, ngày tháng tương lai của bọn họ sẽ càng tốt đẹp hơn.
Tần Hoán nói với Từ Ly Lăng: “Còn không mau cảm tạ Đậu đại nhân? Ông ấy là Bá Nhạc* của con đó.”
*Là một nhân vật có thật sống ở thời Xuân Thu, nay còn được dùng để chỉ những người có khả năng phát hiện và trọng dụng nhân tài.
Từ Ly Lăng hành lễ: “Cảm tạ Đậu đại nhân. Nhưng ông nói sớm quá rồi.”
Quan Dập và Tần Hoàn đều thu lại nụ cười, nhíu mày.
Từ Ly Lăng nói năng không biết điều như vậy, bọn họ sợ hắn sẽ đắc tội Đậu Minh.
Nhưng Đậu Minh vẫn hào sảng như cũ: “Ngươi nói đúng, còn trẻ mà hành xử điềm tĩnh quả là rất tốt. Quan Dập, ngươi nên học hỏi hắn nhiều vào, đừng hễ có việc là hấp tấp chẳng nghĩ trước sau.”
Đậu Minh lấy một chiếc la bàn vuông bằng kim loại từ cái túi nhỏ bên người ra. Cái túi chỉ nhỏ cỡ nửa bàn tay, thế mà la bàn lại lớn bằng hai bàn tay gộp lại.
Oanh Nhiên cảm thấy mới lạ, thầm nghĩ hẳn đó chính là túi trữ vật trong truyền thuyết.
Trước đây khi nàng đọc tiểu thuyết, túi trữ vật là vật phẩm cơ bản không thể thiếu của nhân vật chính truyện tiên hiệp. Nhưng từ khi nàng xuyên qua cho tới nay, đây là lần đầu tiên nhìn thấy nó.
“Đây là Mịch Linh Hài có khả năng kiểm tra căn cốt, để ta thử kiểm tra giúp ngươi. Nếu ngươi thật sự có thiên phú tu luyện thì sau khi vào viện Huyền Đạo của triều đình, bọn họ sẽ kiểm tra kỹ càng xem ngươi phù hợp với môn phái nào.”
Đậu Minh vận chuyển linh lực vào tay tạo ra một luồng sáng nhạt như ánh sao nâu vỡ vụn chớp hiện, rồi nhẹ nhàng rót vào Mịch Linh Hài.
Hoa văn khắc trên Mịch Linh Hài lập tức tỏa ra ánh sáng màu lam nhạt, những phù văn xoay tròn như nhật nguyệt luân chuyển.
Sau đó, một dải linh khí chậm rãi bay ra và vờn quanh người Từ Ly Lăng.
Từ Ly Lăng đứng im bất động, nhìn chằm chằm vào Mịch Linh Hài.
Dải linh khí mới quay quanh người Từ Ly Lăng được một vòng thì la bàn đột nhiên tối sầm xuống.
Tần Hoán vẫn chờ mong như trước.
Còn gương mặt Quan Dập lại thoáng qua nỗi thất vọng.
Đậu Minh lẩm bẩm: “Sao có thể...”
Ông ta thử lại lần nữa. Nhưng lần này thậm chí dải linh khí còn chưa bay hết một vòng, la bàn đã chết đứng.
Đậu Minh nhíu mày nhìn chằm chằm Từ Ly Lăng: “Quái lạ, quái lạ.”
“Tu sĩ có căn cốt có thể vô thức hấp thụ linh khí từ đất trời để bồi bổ cho bản thân. Chỉ cần có một chút kinh nghiệm, liếc mắt một cái là biết ngay người nào có căn cốt tu luyện hay không.”
“Ta tu đạo đã gần hai trăm năm, từng xem giúp cho ít nhất tám trăm người, chưa từng nhìn lầm. Từ Ly Lăng, ngươi...”
Đậu Minh chỉ vào hắn, “Căn cốt của ngươi, vừa nhìn thì nghĩ đó là căn cốt tinh khiết. Nhưng thực tế thì... Căn cốt của ngươi còn bế tắc, kém cỏi hơn cả người bình thường.”
“Người bình thường chí ít cũng có thể khiến dải linh khí xoay ba vòng, còn ngươi...”
Đậu Minh lắc đầu, thất vọng ngồi xuống uống trà mà không nói gì thêm.
Tần Hoán cũng ngừng cười, ngồi xuống tiếp tục trò chuyện cùng Đậu Minh, chẳng để ý Oanh Nhiên và Từ Ly Lăng nữa.
Dưới bàn, Oanh Nhiên nắm lấy tay Từ Ly Lăng, nhìn hắn với ánh mắt đầy quan tâm.
Song Từ Ly Lăng vẫn cứ nhàn nhã thưởng trà, ăn bánh ngọt trên bàn.
Hắn cắn một ngụm, nghĩ Oanh Nhiên sẽ thích nên cũng lấy một miếng cho nàng.
Oanh Nhiên dở khóc dở cười. Nàng ngồi ngay ngắn một lúc thì thấy mỏi lưng nên định lén dựa vào người hắn.
Thế nhưng Từ Ly Lăng lại đỡ eo bắt nàng ngồi thẳng dậy.
Oanh Nhiên ngạc nhiên lắm.
Tuy bình thường trông hắn có vẻ nghiêm chỉnh, nhưng đôi khi còn âm thầm suồng sã hơn cả nàng. Ấy vậy mà giờ đây hắn không cho nàng dựa vào người nữa.
Nàng nghi ngờ hắn thấy khó chịu vì tự dưng khi không bị người ta chê là loại phàm nhân kém cỏi nhất, bèn tính ngồi giữ lễ một lúc rồi dắt hắn ra ngoài ăn ngon và về nhà.
Nàng im lặng đợi, nghe Tần Hoán và Đậu Minh nói chuyện: “... Hàng nghìn năm trước từng có tiên nhân du lịch đến đây hàng phục vô số tiên thú Đại Hoang. Không biết liệu chuyện này có phải lý do khiến nơi đây ít xuất hiện yêu ma hay không.”
Trong khi Đậu Minh đang trầm ngâm suy nghĩ, nàng nhẹ giọng nói: “Cha, Đậu đại nhân, Quan Dập, hôm nay con và Hoài Chân còn có việc nên không ở lại dùng cơm. Bọn con xin phép cáo từ trước.”
Nàng đứng dậy hành lễ.
Tuy chưa bàn bạc trước nhưng Từ Ly Lăng vẫn hiểu ý nàng. Hắn ung dung đứng dậy và hành lễ: “Dạo gần đây công việc trong thư các khá bận, hôm khác con lại đến thăm.”
Tần Hoán chống tay lên bàn như muốn đứng dậy, nhìn Oanh Nhiên định nói gì đó, nhưng cuối cùng ông chỉ thờ dài nặng nề rồi ngồi xuống, nghiêm nghị nói: “Đi đi.”
Oanh Nhiên khom lưng chào thêm một lần nữa rồi đi ra ngoài cùng Từ Ly Lăng.
“Để con tiễn bọn họ. Đậu đại nhân và tiên sinh cứ nói chuyện tiếp đi.”
Quan Dập đứng dậy đuổi theo Oanh Nhiên và Từ Ly Lăng. Y gọi Từ Ly Lăng một tiếng muội phu trước, sau đó vỗ vai Oanh Nhiên, “Đậu đại nhân tính tình thẳng thắn, còn cha muội thì muội lạ gì nữa, đừng để chuyện này ảnh hưởng tâm trạng.”
Oanh Nhiên cười: “Huynh cũng biết tính ta mà, sao ta có thể để chuyện này ảnh hưởng tâm trạng chứ.”
Quan Dập gật đầu, lại an ủi Từ Ly Lăng: “Về chuyện căn cốt, thực ra Đậu đại nhân cũng chưa chắc chuẩn, đừng để ý quá.”
Từ Ly Lăng gật đầu, ánh mắt lơ đãng liếc qua cánh tay Quan Dập rũ bên người.
Quan Dập: “Vậy ta đi trước.”
Nói rồi y xoay người trở về phòng khách.
Từ Ly Lăng thản nhiên choàng tay qua vai Oanh Nhiên, đặt tay vào đúng chỗ lúc nãy Quan Dập vừa vỗ rồi phủi nhẹ mấy cái.
Oanh Nhiên không để ý, nói chuyện với hắn: “Quan Dập nói đúng đấy. Hoài Chân, chàng đừng để ý lời Đậu đại nhân nói. Với cả, dù sao chúng ta cũng đều là người phàm, dải linh khí kia có thể xoay mấy vòng thì có ích gì?”
“Mặc dù dải linh khí kia chẳng xoay được nhiều vòng, nhưng chẳng phải ta và chàng vẫn sống tốt đấy sao...”
Nàng an ủi hắn, đây cũng là lí do khiến nàng muốn đưa hắn rời đi sớm.
Từ Ly Lăng: “Ừm.”
Oanh Nhiên bỗng khựng lại, nàng nghe ra được hắn đang trả lời cho có lệ. Nàng quan sát nét mặt hắn một lát, cảm thấy có lẽ hắn cũng chẳng để tâm nhiều như nàng nghĩ.
Nàng dựa vào người hắn, hỏi: “Vì sao lúc nãy chàng không cho ta dựa vào người?”
Từ Ly Lăng: “Nếu nàng dựa vào ta, chắc chắn cha nàng sẽ càm ràm nàng.”
Dù sao đó cũng là cha nàng, hắn không thể vì thế mà đá ông một cú được.
Oanh Nhiên nhìn hắn một lát, đến khi hiểu ý hắn rồi thì cười thầm. Hóa ra là thế, xem ra nàng nghĩ nhiều rồi.
Nàng kéo Từ Ly Lăng rời khỏi thư viện Xuân Thiềm. Ra phố lớn, nàng giữ lễ đi sóng vai với hắn.
Từ Ly Lăng không hỏi nàng muốn đi đâu.
Bởi dù nàng muốn đi đâu thì hắn cũng sẽ đi theo đó.
Hiếm có dịp được ra huyện Vân Thủy cùng hắn nên Oanh Nhiên định tiêu xài hoang phí một chút, dẫn hắn vào Duyệt Hồng Lâu.
Bọn họ không lên được lầu hai nên bèn tìm một góc yên tĩnh, gọi tiểu nhị tới chọn hai món ăn: Một là thịt gà kho tàu bán chạy nhất Duyệt Hồng Lâu, món còn lại là rau xào.
Có rất nhiều phàm nhân như bọn họ đến tửu lâu, thậm chí có người chỉ gọi một bát cơm trắng và món dĩa rau nhỏ, nhưng tiểu thị vẫn nhiệt tình tiếp đón: “Đến đây, hai vị xin hãy đợi một lát. Ở bên kia có kể chuyện, hai vị có thể nghe một chút để giết thời gian.”
Oanh Nhiên đồng ý, nói với Từ Ly Lăng: “Lúc trước ta với Quan Dập cũng đến đây ăn cơm, thức ăn quán này khá được đấy.”
Từ Ly Lăng chỉ “ừm” một tiếng.
Cứ mỗi lần nàng nhắc đến Quan Dập là hắn lại vậy.
Nếu là vì Quan Dập nói chuyện với nàng thì nhất định nàng sẽ tranh cãi với hắn như lần trước. Hắn lại lười cãi nhau với nàng, nên cứ nghe tai này lọt tai kia, qua loa vô cùng.
Nhưng Oanh Nhiên không nhận ra, chỉ nghĩ hắn mệt nên khoác tay kéo hắn cùng đi nghe kể chuyện.
Hôm nay người kể chuyện đã thay người khác, đang kể một câu chuyện xưa về Huyền sai điều tra vụ án.
Oanh Nhiên để ý thấy có một ông già mặc áo nho màu xám cứ đi qua lại giữa các bàn, hỏi thăm quan khách điều gì đó.
Lão già này Oanh Nhiên và Quan Dập cũng đã trông thấy khi đến đây lần trước.
Lão già bước tới bàn bên cạnh Oanh Nhiên, vì khoảng cách gần nên Oanh Nhiên có thể nghe rõ giọng nói của lão.
“Ta có một câu chuyện xưa, ngươi dám nghe không?”
Sắc mặt vị khách kia lập tức thay đổi: “Đi đi, lão già nhà ngươi đúng là chán sống, cái gì cũng dám nói.”
Lão già cười khổ: “Câu chuyện này là một tu sĩ huyền môn kể cho ta, ta vì thế mà tốn rất nhiều tiền. Dù sao ta cũng phải kiếm lại linh thạch chứ.”
Người khách kia lấy hai mảnh linh thạch nhỏ bằng móng tay ra đưa cho lão, giọng điệu vẫn còn khó chịu: “Chuyện của vị kia thì ai dám nghe? Mọi người đều biết nếu nhắc đến tên hắn ta thì sẽ chết.”
“Ta nghĩ người ngươi gặp chẳng phải tu sĩ huyền môn gì đâu, mà là ma. Ngoại trừ ma, chẳng ai cố tình tìm hiểu chuyện xưa của hắn cả. Ta khuyên ngươi, thà đi ăn xin kiếm ít linh thạch mua một cuốn thoại bản mới còn hơn, đừng kể nữa.”
Lão già nhận lấy mảnh linh thạch rồi nói cảm ơn, đưa cho vị khách kia thứ gì đó. Sau đó lão xoay người, va phải ánh mắt của Oanh Nhiên nên đi về phía nàng.
Mặc dù Oanh Nhiên không giàu có, nhưng cũng không quá nghèo.
Khi lão già đi tới, nàng đã lấy hai mảnh linh thạch ra trước khi lão kịp lên tiếng, “Ông lão, ông đừng kể chuyện xưa gì đó nữa, nhận lấy đi.”
Lão già nói cảm ơn, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa Từ Ly Lăng và Oanh Nhiên, cuối cùng dừng lại trên người hắn. Lão dò hỏi: “Ngươi không muốn nghe thật à?”
Từ ánh mắt của Từ Ly Lăng, lão nhìn ra được cảm xúc hờ hững xen lẫn hứng thú kỳ lạ.
Mọi người đều không dám nhắc đến vị đó, càng không dám nảy sinh lòng hứng thú. Ấy vậy mà thái độ của vị công tử này lại trái ngược.
Loại người như vậy... Trời sinh đã có sự xấu xa.
Từ Ly Lăng: “Thật ra ta muốn nghe thử một chút.”
Quả nhiên.
Lão già thầm nghĩ.
Lão đang định lên tiếng thì Oanh Nhiên đã ngăn cản. Nàng thì thầm với Từ Ly Lăng: “Quan Dập đã từng nhắc ta không được nghe câu chuyện xưa này. Những tín đồ cuồng nhiệt của hắn đều là ma, chỉ cần ai nhắc đến hắn vài câu thì đều sẽ chết.”
Từ Ly Lăng khẽ “ồ” một tiếng, giọng điệu vẫn dửng dưng: “Đáng sợ thế à, vậy thì thôi.”
Oanh Nhiên vỗ nhẹ cánh tay an ủi hắn, sau đó nói với lão già: “Ông lão, ông đi đi, bọn ta không nghe đâu.”
Đôi mắt lão già trở nên u ám, lão thở dài rồi lấy ra từ trong ngực hai viên đá nhỏ bằng móng tay trông như thạch anh tím, “Không nghe thì thôi. Cô nương à, ngươi là người tốt. Ta nhặt được hai viên đá này ở bờ sông trước cửa nhà, tuy không đáng tiền nhưng đẹp. Giờ tặng lại cho ngươi và lang quân của ngươi, làm đồ trang trí hay trang sức đều được.”
Oanh Nhiên cảm thấy lão già cũng là người đọc sách có lòng tự trọng cao, thế nên nhận lấy cục đá rồi cảm ơn lão già.
Lão già nhận mảnh linh thạch, đi sang bàn tiếp theo.
Oanh Nhiên nhìn ngắm viên đá thạch anh tím trong tay, nói với Từ Ly Lăng: “Đúng là khá đẹp thật, sau này có thể làm thành hai cây trâm, ngươi một cái, ta một cái.”
Từ Ly Lăng lấy viên đá trong tay nàng rồi cất đi, “Để ta cất cho.”
“Được.”
Oanh Nhiên không để ý, tiếp tục kéo hắn đi nghe kể chuyện.
Đợi tiểu nhị mang đồ ăn lên thì hai người mới dùng bữa. Nàng và Từ Ly Lăng đi loanh quanh khắp thành, sau khi mua đủ thứ đồ sinh hoạt linh tinh như gạo và mì thì mới trở lại cửa sau thư viện Xuân Thiềm, cưỡi ngựa bay về nhà.
Lại là một ngày bình yên như thường lệ.
Oanh Nhiên đi ngủ trước, ôm lấy Từ Ly Lăng cọ cọ.
Từ Ly Lăng ôm lấy lưng nàng, cũng dần thiếp đi.
*
Một chiều nọ.
Khi Oanh Nhiên đang ngủ trên ghế dài ngoài sân và đợi Từ Ly Lăng về nhà thì bỗng nghe thấy có tiếng gọi mình.
“Ký chủ.”
Nàng lập tức ngồi dậy, đưa mắt nhìn xung quanh.
“Ký chủ.”
Oanh Nhiên nghe thấy giọng nói đó đang tới gần. Nhìn quanh một lần nữa, nàng mới thấy một con mèo li hoa nhỏ xíu nhảy xuống từ mái nhà tranh đang bước về phía mình.
Khuôn miệng của chú mèo con lúc đóng lúc mở gọi nàng: “Ký chủ.”
Là hệ thống.
Con mèo nhỏ vô cùng đáng yêu, trông chỉ chừng hơn một tháng tuổi.
Oanh Nhiên ngồi xổm xuống xoa đầu hệ thống. Hệ thống hành xử giống hệt mèo thật, cái đầu nhỏ dụi vào tay nàng.
Oanh Nhiên: “Mi lại có chuyện gì hả?”
Nàng phải mau chóng đuổi chú mèo đi, nếu không Hoài Chân trở về thì nàng sẽ không biết phải giải thích thế nào.
Hệ thống không vui, “Tạm thời tôi chưa biết phải thuyết phục cô như thế nào, nhưng tôi nghĩ kỹ rồi...”