Editor: SCvitao
Nhìn bộ dạng này của Tống Gia Ngôn, Đỗ Hạ càng thêm nghi ngờ, theo như tình huống bình thường, hắn sẽ không có khả năng chủ động ngủ chung một giường với cô, thế nhưng hôm nay hắn lại giữ cô lại ngủ cùng hắn, đây chính là biểu hiện của sự chột dạ.
Đỗ Hạ vốn định hỏi tới cùng, nhưng nghĩ đến hắn trong khoảng thời gian này vì chuyện bệnh viện mà phải bôn ba khắp nơi, hắn lại không hiểu phương thức xã giao ở hiện đại, trong khoảng thời gian này phải học không ít thứ, xác thật rất mệt.
Thôi! Vẫn là chờ ngày mai tỉnh ngủ lại hỏi tiếp.
Ôm ý nghĩ như vậy, Đỗ Hạ cọ cọ lên vai hắn, tìm một tư thế thoải mái nhất rồi cũng nhắm hai mắt lại.
Trước khi ngủ Đỗ Hạ còn đang suy nghĩ, nếu mỗi tối đều có thể ngủ trong khuỷu tay Tống Gia Ngôn, nhất định sẽ là một chuyện đặc biệt hạnh phúc.
Nghe tiếng hít thở bên tai dần dần trở nên đều đều, Tống Gia Ngôn đang giả bộ ngủ lại mở mắt trong bóng đêm, xác định Đỗ Hạ đã ngủ rồi, hắn mới dám thở mạnh một hơi.
Tống Gia Ngôn duỗi tay sờ sờ lồng ngực móc ra tờ giấy tối hôm nay Cam Mạn Mai đưa cho hắn, hắn thật cẩn thận vuốt ve tờ giấy mỏng manh này, tờ giấy này hắn đã trộm trốn trong toilet xem rất nhiều lần, dù nhắm mắt lại, hắn cũng có thể nhớ hết ký tự trên giấy.
Tờ giấy này viết sinh thần bát tự của Đỗ Hạ, người thế hệ trước vẫn có thói quen dùng nông lịch ghi lại bát tự của đứa trẻ vừa được sinh ra, làm căn cứ đoán mệnh.
Tuy rằng bát tự của Đỗ Hạ không khớp với niên đại của Khánh triều, trừ bỏ cho cha mẹ hắn xem thì không có công dụng khác, nhưng cái này đối với Tống Gia Ngôn lại cực kỳ có ý nghĩa.
Ở cổ đại, hai bên nam nữ trao đổi bát tự, liền ý nghĩa hai nhà bắt đầu tiến vào giai đoạn nghị thân.
Muốn nói Tống Gia Ngôn coi trọng mấy chữ trên tờ giấy này, còn không bằng nói hắn coi trọng chuyện Cam Mạn Mai có thể giao bát tự của Đỗ Hạ cho mình, chuyện này có ý nghĩa đặc thù.
Mẹ Đỗ Hạ nguyện ý giao bát tự của cô cho mình, cũng đại biểu bọn họ đã coi hắn làm con rể rồi, chuyện này đối với Tống Gia Ngôn không thể nghi ngờ là một loại tán thành.
Cổ đại nam nữ thành thân, phải trải qua sáu bước, nạp thái, vấn danh, nạp cát, nạp chinh, thỉnh kỳ, hòa thân nghênh.
Tống Gia Ngôn nghĩ lần này trở về, nếu thuận lợi , nói không chừng có thể trực tiếp đi đến bước thỉnh kỳ, như vậy lần sau bọn họ về hiện đại, là có thể mang theo sính lễ và Đỗ Hạ cùng nhau trở lại.
Bất quá làm Tống Gia Ngôn có chút khó xử chính là, sính lễ cha mẹ hắn chuẩn bị cho hắn thật sự quá nhiều, chỉ dựa vào một cái giường gỗ này, phỏng chừng phải qua lại một khoảng thời gian mới có thể dọn xong.
Đương nhiên, chuyện này Tống Gia Ngôn cũng không nghĩ gạt Đỗ Hạ, chỉ là đến bây giờ cô vẫn luôn không nhắc tới chuyện muốn kết hôn, chính hắn cũng rất nguyện ý yêu đương với cô, nhưng phải suy xét đến Tần thị bọn họ, trong lòng cha mẹ hắn rất sốt ruột, cho nên hắn định xử lý mấy chuyện này trước, các bước phía sau thỉnh kỳ có thể từ từ làm, việc cấp bách trước mắt là phải để cha mẹ an tâm trước.
Còn vì sao hắn muốn gạt Đỗ Hạ, chủ yếu là vừa rồi khi cô hỏi sương trắng còn chưa xuất hiện, Tống Gia Ngôn sợ mình nói hết mọi chuyện ra, cô sẽ tức giận mà đột nhiên không muốn trở về cổ đại, cho nên định chờ về cổ đại mới nói cho cô biết.
Vốn dĩ để xuyên qua thì cần hai người bọn họ cùng nằm trên giường gỗ, nếu Tống Gia Ngôn muốn dọn sính lễ tới hiện đại, thì chắc chắn không thể giấu được Đỗ Hạ.
Nghe tiếng hít thở nhè nhẹ của Đỗ Hạ, Tống Gia Ngôn bắt đầu cau mày suy nghĩ, ngày mai phải mở miệng ‘ thú tội ’ như thế nào.
Nhưng mà tựa như Tống Gia Ngôn nói, trong khoảng thời gian này hắn xác thật rất mệt, cho nên còn không đợi hắn nghĩ ra, cũng chìm vào giấc ngủ trong tiếng hít thở của Đỗ Hạ.
Bảy giờ sáng ngày hôm sau, Tống Gia Ngôn liền mở to mắt, tư thế ngủ của Đỗ Hạ cơ hồ cả đêm không thay đổi, vẫn luôn an ổn gối lên cánh tay hắn.
Người khác thấy hình ảnh này có thể sẽ cảm thấy rất romantic rất ngọt, nhưng Tống Gia Ngôn làm đương sự, chỉ cảm thấy một cánh tay của mình đã tê mỏi lại cứng đờ, từ bả vai trở xuống cơ hồ đã không còn chút cảm giác gì.
Thấy Đỗ Hạ ngủ đến ngon lành, Tống Gia Ngôn do dự xem có nên hoạt động ngón tay một chút trước hay không.
Hắn cử động ngón tay một chút, hẳn sẽ không đánh thức cô đâu, ôm suy nghĩ như vậy, Tống Gia Ngôn chậm rãi hoạt động ngón tay của mình một chút.
Nhưng mà cánh tay bị đè ép một đêm, không cử động còn đỡ, vừa cử động thì mọi cảm thụ đều bị phóng đại, tê, mỏi, nhức, các loại cảm giác lập tức bị phóng đại, Tống Gia Ngôn dùng hết sự tự chủ của mình mới không cử động cánh tay.