Nhìn bức tranh bằng vết máu trên tường, lông tơ toàn thân tôi dựng đứng cả lên, một cảm giác lạnh ngắt chạy dọc sống lưng. Nhận ra tôi không bình thường, Tổ Hàng dùng mu bàn tay quẹt qua má tôi: “Không sao đâu, đã xử lý xong rồi.”
Tôi hiểu ý anh ấy, ngón tay anh ấy đã không còn máu nhưng cảnh này tôi đã rất quen thuộc, đây là phản ứng anh ấy ăn quỷ. Dù anh ấy từng là thầy phong thủy thì hiện tại anh ấy cũng chỉ là quỷ. Anh ấy tận dụng thân phận là tiểu quỷ được luyện hóa mà dùng cách đơn giản nhất đi xử lý chuyện này.
Tôi hơi hoảng hốt nhìn sang Hoàng Phúc Vinh ở bên cạnh, nếu cậu ta biết ba mình bị người bạn ở trước mặt này ăn thì sẽ có phản ứng gì?
Khi tôi còn đang thấy ớn lạnh thì ở ngoài sân truyền lớn tiếng hô lớn, kêu to như gặp phải chuyện gì đó rất đáng sợ. Chúng tôi bước nhanh đi ra ngoài, thấy được bức bình phong kia đã đổ sập xuống. Ở nơi đổ nát lộ ra một ít vải đỏ trong bức bình phong.
Trong bình phong có thứ gì đó đều không phải chuyện tốt. Tổ Hàng đi tới, ngồi xổm trên những viên gạch vỡ quan sát vải đỏ một chút, sau đó cầm lấy búa từ người công nhân từ từ đập xuống chỗ tấm vải đỏ kia, cuối cùng lộ ra một cái bọc.
Thời đó còn chưa có xi măng, trên tấm vải đỏ không bị dính vào, nhìn bên ngoài thì bẩn nhưng mở ra vẫn có màu đỏ tươi đẹp đẽ.
Tôi cũng đi tới. Hôm nay không phải đi phỏng vấn nên tôi không đi giày cao gót, đi tới ngồi xổm trên đống đá vụn kia cũng không thành vấn đề gì. Đi tới gần, tôi có thể thấy tấm vải đỏ bao lấy một hoàng phù* được cuộn lại và buộc bằng một sợi dây đỏ. (Hoàng phù: giấy thủ công ngày xưa có màu vàng dùng để vẽ bùa (phù).)
Tổ Hàng cẩn thận mở tờ giấy vàng ra, bên trong có một lọn tóc. Lọn tóc kia có màu hơi vàng, rất mảnh, cảm giác, ách, là tóc của trẻ con. Tôi chú ý tóc còn anh ấy chú ý tới hoàng phù.
Các loại phù chú tôi xem không hiểu, chỉ nghe anh ấy nhỏ giọng nói: “Sầm?” Sầm? Tôi nhìn lại thăm dò, đó là bùa do quỷ vẽ sao, tôi thật sự không nhìn thấy chữ Sầm nào.
“Hoàng Phúc Vinh!” Tổ Hàng gọi, “Lúc xây bình phong này là mời thầy phong thủy nào? Mời ở đâu?”
Hoàng Phúc Vinh đang đứng cách khá xa, bất chợt bị gọi có chút giật mình, sửng sốt một chút mới nói: “Mình không biết. Nhà này đã xây từ rất lâu rồi.”
“Hỏi mẹ cậu đi.”
Kết quả mẹ của Hoàng Phúc Vinh chỉ nói một lời: “Không thấy ba nó. Không thấy ông ấy nữa.”
Trong lòng tôi hơi nhói, có một số việc lại không thể nói ra được. Tổ Hàng cũng hơi cau mày, không nói thêm gì.
Bình phong đã đổ, các công nhân đem dọn dẹp sạch sẽ. Theo quy củ chúng tôi đều ở lại ăn cơm nhà Hoàng Phúc Vinh. Ở trong bữa ăn, Hoàng Phúc Vinh thương lượng với hai người kia xem có thể quét ve lại cho căn phòng kia không. Phòng kia như hiện tại, cho dù không có ai ở cũng không thể cứ để lại vết máu trên tường.
Nhưng hai người công nhân đều từ chối, nói: “Nếu biết hôm nay sẽ xảy ra chuyện thì dù có nhiều tiền như vừa rồi tôi cũng không dám giúp. Tôi biết nhà cậu mới xảy ra chuyện, cùng thôn hẳn nên giúp đỡ, nhưng bức tường này chúng tôi tuyệt đối không đụng tới.”
Người ta đã nói như vậy, chúng tôi cũng không ép làm gì. Chuyện này quả thực khiến người khác e ngại. Cửa phòng kia đã đóng lại, Hoàng Phúc Vinh còn lấy khóa khóa lại. Khi chúng tôi rời đi, Sầm Tổ Hàng nói với Hoàng Phúc Vinh rằng sẽ tìm người trát lại tường cho cậu ta, chỉ mất mấy ngày thôi, cậu ta đừng nghĩ nhiều.
Trên đường về nhà, tôi hỏi: “Ba của Hoàng Phúc Vinh bị anh ăn rồi?”
“Ừ, ông ta sắp biến thành lệ quỷ, nếu không xử lý thì đứa bé kia sẽ bị hắn khống chế, đến lúc đó cả nhà bọn họ đều không an bình.”
“À… đứa bé kia là như thế nào?”
“Hẳn là tóc trong bình phong kia. Đó là tóc của thai nhi.”
Tuy rằng trước đó đã nghĩ tới nhưng tôi vẫn cảm thấy kinh ngạc. Tóc của một đứa trẻ, như vậy không phải chứng tỏ ông thầy phong thủy này cố tình hại người sao? Hơn nữa thầy phong thủy kia họ Sầm. Là Sầm gì? Sầm Tổ Trạch? Sầm Quốc Hưng?
Tôi nêu ra nghi vấn của mình.
Sầm Tổ Hàng nói: “Không biết. Vào thời kỳ làm bức bình phong kia thì người Sầm gia rất nhiều, không nhất định là một trong hai bọn họ. Có lẽ là người khác, nhưng cũng có một chút khả năng là bọn họ nên anh muốn điều tra xem sao.”