Chồng Tôi Là Quỷ

Chương 116.2

Sau khi nói xong, anh ấy hỏi: “Vì sao lúc đó Ngụy Hoa lại khiến Sầm Mai rời đi? Nếu lúc đó hắn kiên trì một lúc thì không chừng Sầm Mai đã có thể khiến tôi biến mất. Nhưng Ngụy Hoa không làm như vậy mà lại sai khiến Sầm Mai rời đi. Hắn không phải là người có lòng nhân từ như vậy, lần này hắn buông tha nhất định là có nguyên nhân.”

Kim Tử nói: “Bởi vì hắn cần hai tiểu quỷ luyện hóa để làm cái gì đó. Khi chưa xác định được người được chọn thì hắn không thể tùy ý gây thương tổn. Những người được chọn, anh là một, Sầm Mai là một, và tôi cũng là một.”

Linh Tử nói: “Tôi còn cảm thấy chúng ta cần phải biết hắn cần hai tiểu quỷ luyện hóa để làm gì? Chi khi biết rõ mục đích mới có thể rút củi đáy nồi, giết chết hắn trước khi hắn thành công.”

Tổ Hàng gật gật đầu, nói: “Qua mấy ngày nữa tôi sẽ nghĩ cách tới Sầm Gia thôn cũ một chuyến, tìm xem có thấy manh mối gì hay không.”

Chồng Kim Tử cũng nói: “Đúng vậy, đặc biệt tìm thật kỹ những mộ thất ngầm trong thôn xem có được manh mối gì không. Tôi không muốn lại thấy lưng Kim Tử có bộ dáng kia. Đó thật sự là ác mộng cả đời.”

Vấn đề của Sầm Tổ Hàng đã được giải quyết, sau đó tới vấn đề của Khúc Thiên. Chúng tôi nhìn Khúc Thiên đang nằm trên sô pha, đều không thể không lắc đầu. Thân thể này không biết có thể dùng được bao lâu, nếu không thể dùng thì nên đổi là ai?

Buổi tối hôm đó chúng tôi quay lại nhà của mình. Nhà của Linh Tử quả thật quá nhỏ, không chứa được tất cả mọi người.

(Tiểu kịch trường:

Linh Tử: Hôm nay thật mất mặt, anh không thấy được Vương Khả Nhân nhăn mày khi vào thư phòng nhỏ kia. Chúng ta lại không phải không có tiền, mua căn nhà lớn hơn, sau này bạn bè đến cũng có thể ở lại qua đêm. Nhà anh đang bán nhà, bán cho em đi, giảm giá 20% là được?

Tiểu Mạc: Đừng không có cốt khí như vậy. Anh đã cãi nhau với nhà anh mới được dọn ra cùng với em, những lời này của em khiến anh đau lòng.

Linh Tử: Vậy thì không mua nhà anh nữa, ngày mai em đi quanh đây xem sao, xung quanh đây có rất nhiều tòa nhà mới.

Tiểu Mạc: Không cần đi, nơi này khá tốt. Bạn bè không ở lại được càng tốt, như vậy buổi tối họ đều phải đi. Hai người chúng ta ở đây lại rộng rãi, muốn yêu thế nào thì yêu.

Linh Tử: Này này, anh làm gì? Dừng tay, quần em rách bây giờ. Mẹ nó! Anh cút sang một bên. Đêm qua đã mỏi hết cả người, đuổi theo Sầm Mai, em với chị của em chạy hết cả hơi. Đêm nay phải làm, em sẽ làm công! Không thì đừng làm, anh chọn đi!)

Từ nhà Linh Tử đi về đã là hơn mười giờ đêm, Tổ Hàng vào lại thân thể Khúc Thiên, cứ như vậy chậm rãi đi ra khỏi tiểu khu, vừa đi vừa nói: “Gọi xe hay ngồi xe buýt nhỉ? Chỗ này không biết có giao thông công cộng không nữa?”

“Gọi xe đi, có điều nơi này gọi xe cũng không dễ.”

“Chuyện tối qua nói, em còn định làm không?”

Tôi do dự một chút, gật gật đầu, ngẩng đầu lên nhìn anh ấy cười: “Làm chứ. Chừng nào anh sẽ đến nhà em cầu hôn em?”

Tôi nhìn anh ấy, nhưng anh ấy không nhìn tôi mà đưa mắt lặng lẽ nhìn phía sau một cây tùng lùn ở cách đó không xa. Cảm giác đầu tiên của tôi chính là, Sầm Mai ở đó!

Tôi không nhìn thấy Sầm Mai, cũng không thấy được gần đây có gì biến hóa. Chỉ là Sầm Tổ Hàng lặng lẽ che chắn cho tôi, ánh mắt vẫn nhìn phía sau cây tùng kia. Tôi bị vẻ mặt của anh ấy khiến cho khẩn trương một chút. Tránh ở phía sau anh ấy, tôi nói nhỏ: “Này, bên kia…”

“Sầm Mai đang nhìn chúng ta.”

“Cô ta có tấn công chúng ta không?”

“Cô ta bị thương, hẳn sẽ không đâu.” Tổ Hàng nói nhỏ: “Sầm Mai, bình tĩnh lại, chúng ta nói chuyện. Cô biết tôi là ai, như vậy chúng ta hẳn có thể nói chuyện được. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cô còn nhớ không?”

Trong bóng đêm, không có ai trả lời anh ấy, có người ngẫu nhiên đi ngang qua sẽ trợn mắt nhìn chúng tôi, sau đó bước nhanh rời đi.

“Sầm Mai, cô có thể tin tưởng tôi. Cô lại đây, tôi để cô cắn một miếng, cô sẽ nhanh hồi phục.”

Tổ Hàng nói những lời này khiến tôi kinh ngạc nhìn anh ấy. Những lời này mang đến quá nhiều thông tin khiến tôi không thể không giật mình, hơn nữa lại khiến quan điểm của tôi về chuyện này lần nữa bị nhiễu loạn.
Bình Luận (0)
Comment