Bởi vì là ban ngày, lá gan tôi lớn một ít, tiến đến nhìn đồ vật kia.
Một hình trụ được bọc lại bằng tờ báo, tôi cẩn thật bóc tờ báo ra, lộ ra bên trong vải đỏ, lật nhẹ vải đỏ, lộ ra bên trong một vật màu thâm đen.
Đó là… Điêu Long Đại Lương! Vì sao Điêu Long Đại Lương nhà Đàm Thiến lại ở chỗ này? Không phải cái này đặt ở thư phòng sao? Sao lại sẽ ở đây? Hơn nữa tối qua khi tới đây tôi không thấy thứ này, ở giữa phòng như vậy sao tôi có thể không có ấn tượng? Chỉ có một khả năng, đó chính là nó vốn không hề ở nơi này mà sau đó mới xuất hiện.
Hiện tượng này giống hệt như những gì tôi thấy trong mơ. Là sau khi tôi ngã xuống đất, ở dưới giường cầm được thứ này ném vào Sầm Mai.
Chẳng lẽ chuyện hôm qua… không phải là mơ?
“Cậu làm gì mà ngồi xổm trên mặt đất thế Khả Nhân?” Từ trên giường truyền đến tiếng của Đàm Thiến. Cô ấy ghé vào mép giường nhìn tôi, đồng thời cũng thấy được Điêu Long Đại Lương trước mặt tôi.
Cô ấy nói: “A, không phải cái này đặt ở gầm giường sao? Sao lại lăn ra đây?”
Gầm giường? Chuyện hôm qua không phải là mơ! Tôi quỳ trên mặt đất tìm xem có dấu vết của máu nhưng cả căn phòng đều không có một giọt máu. Điều này lại không giống trong mơ.
Trên sàn nhà không có, vậy cửa sổ thì sao? Tôi chạy tới cạnh cửa sổ, nhìn cánh cửa đang đóng chặt. Bởi vì buổi tối mở điều hòa cho nên cửa sổ không hề mở. Trên cửa kính của cửa sổ, bốn vết máu màu đen rất rõ ràng.
Cô ta thật sự đã tới nhưng cô ta không vào được căn phòng này, không biết có phải bởi vì nơi này có Điêu Long Đại Lương hay là vì nguyên nhân khác. Nhưng hiện tại tôi biết tôi không thể để liên lụy tới Đàm Thiến.
Tôi thở hắt ra, tạo bộ dáng không có việc gì, nói: “Đàm Thiến, mình nghĩ mình phải về, Khúc Thiên sẽ lo lắng.”
“Hóa ra hôm qua là cậu cãi nhau với Khúc Thiên. Anh ta cũng thật là, lại để một mình cậu ra khỏi nhà, lỡ như trên đường xảy ra chuyện gì thì phải làm sao bây giờ? Thật không biết săn sóc.”
Tôi cười đau khổ, Sầm Mai xuất hiện khiến Sầm Tổ Hàng không còn thời gian để săn sóc tôi. Tôi phải tự đối xử với mình tốt một chút mới phải.
Ra khỏi nhà Đàm Thiến thì tôi nhận được điện thoại của chị Kim Tử. Chị Kim Tử nói qua điện thoại: “Đang ở đâu? Tất cả mọi người đều chờ em.”
“Em… đang ở bên ngoài.”
“Mau về đi. Lát nữa sẽ đi Sầm Gia thôn, tranh thủ hôm nay vào thôn ngày mai có thể về.”
“Em…” Tổ Hàng đã nói với tôi hôm nay muốn đi Sầm Gia thôn, nhưng tình hình bây giờ…
“Được rồi, nhanh lên, chờ em.” Nói xong chị ấy cúp điện thoại.
Chuyện đi Sầm Gia Thôn là đại sự, tôi mà nói không đi thì cũng không được. Do dự một chút, tôi vẫn bắt xe qua.
Ở trước căn biệt thự kia, một chiếc xe đã ngừng ở đó. Đi vào biệt thự, mọi người đều ở phòng khách. Chỉ là dường như mọi người đều biết chuyện giữa tôi và Sầm Tổ Hàng, sắc mặt bọn họ đều không được thoải mái. Chị Kim Tử mặc đồ thể thao, đang ở kia nói chuyện với la bàn đang cầm. Rất nhiều thầy phong thủy đều sẽ làm như vậy, la bàn chính là người đồng đội cùng chiến đấu của bọn họ.
Còn tôi đối với Sầm Tổ Hàng mà nói, còn không bằng lá bùa giấy cùng anh ấy chiến đấu.
Chị Kim Tử ngẩng đầu nhìn tôi cười nói: “Đi thay quần áo đi, chúng ta sẽ đi ngay.”
Tôi đi lên lầu, thay một bộ đồ thể thao. Kỳ thật cũng không biết tôi đi làm gì. Tôi chưa biết nhiều lắm, giống như lần trước đi Sầm Gia thôn tôi còn gây thêm phiền toái cho Tổ Hàng. Sự tồn tại của tôi cũng chỉ có tác dụng làm chứng mà thôi.
Tôi không mang theo thứ gì, nhưng bọn họ lại có bộ dáng như đi du lịch vậy, chuẩn bị vào ba lô lớn. Lên xe, tôi cả đêm không ngủ, cộng thêm sự lo
Lắng khiến cơ thể mệt mỏi, chỉ chốc lát đã mơ mơ màng màng nhắm mắt lại. Trong mơ hồ tôi cảm giác được một thân hình mát lạnh tới gần tôi, để tôi dựa vào người anh ấy, tay anh ấy đỡ lấy không để tôi bị lay động theo xe. Nhưng cảm giác đó cũng chỉ một lúc mà thôi, bởi vì tôi đã rất nhanh chìm vào giấc ngủ, một chút cảm giác cũng đã không có.