Khúc Thiên buột miệng một câu mà làm những viên cảnh sát kia đều quay lại nhìn, không ai nói lời nào.
Tôi rụt rè nói: “Ngôi nhà kia… thật sự có quỷ ám sao?”
Sầm Hằng do dự một chút mới nói: “Chủ nhân đầu tiên của ngôi nhà bị lật xe mà chết. Chủ nhân thứ hai của ngôi nhà mới hơn ba mươi tuổi, cũng bị tai nạn xe, tuy không chết nhưng bị mất một chân. Chủ nhân thứ ba của ngôi nhà lái xe đâm vào người ta, chết ngay tại chỗ. Có điều,” anh ta vội vàng nói, “đều không phải chết ở trong nhà, đều đã rời khỏi nhà rất xa. Gia đình họ vội vã bán nhà này để bồi thường cho người ta. À, hai người… tìm tôi có việc gì không?” Anh ta cũng ý thức được mình đã nói quá nhiều chuyện không liên quan, lúc này là thời gian làm việc của anh ta.
Khúc Thiên nói: “Hết giờ làm chúng tôi mời anh ăn cơm. Thấy Sầm Miên đang nghi hoặc, anh ta chỉ vào tôi nói, “Cô ấy tên Sầm Khả Nhân.”
(Sant: Ở bản gốc tiếng Trung tên của nhân vật lúc Sầm Miên (岑棉) lúc lại Sầm Hằng (岑恒) được viết rất rõ là khác nhau, mình không biết tại sao, đọc hơi rối nhưng giữ nguyên theo nguyên tác nhé.)
Sầm, Khả Nhân? Tôi tự mình sửng sốt một chút, mới gật đầu. Tôi không ngốc đến mức vạch trần anh ta tại đây,anh ta nói vậy nhất định là có mục đích.
Khi nghe được tên tôi, Sầm Hằng lại có chút sửng sốt, sau đó có chút kinh hoảng nói: “Tôi không biết cô ấy, hơn nữa chuyện của Sầm gia tôi cái gì cũng không biết, cái gì cũng không hiểu. Các người có chuyện gì đừng tìm tôi.”
Nhìn anh ta có vẻ rất sợ hãi, không biết có phải anh ta bị người họ Sầm dọa dẫm hay như thế nào.
“Sao thế?” Viên cảnh sát trung niên ở bên kia nhận ra Sầm Hằng khó xử nên đã đi tới, nhìn chúng tôi từ trên xuống dưới một lượt rồi nói: “Hai người có chuyện gì cứ nói ở đây đi. Hết giờ chúng tôi còn phải đi xem căn nhà kia.”
Viên cảnh sát trung niên kia vừa nói vậy, Sầm Hằng chợt kéo cánh tay tôi: “Em gái đúng không? Em chắc biết phong thủy, giúp bọn anh xem căn nhà kia được không? Anh chờ có nhà để kết hôn. Căn nhà kia chỉ hai mươi vạn mà lại bốn tầng, anh vay ngân hàng, cho thuê hai tầng cũng đủ để trả dần cho ngân hàng.”
Phản ứng của Sầm Hằng khiến tôi hơi bất ngờ, cười ha hả nhìn sang Khúc Thiên phía bên cạnh, Khúc Thiên gật đầu, tôi mới nói: “Được, có điều em vừa mới bắt đầu…”
“Được rồi, có điều chúng tôi chưa có chuẩn bị gì, mọi người cho chúng tôi địa chỉ ngôi nhà kia, lát chúng tôi sẽ tự đi tới.” Khúc Thiên ngắt lời của tôi. Tôi vừa rồi định nói là tôi mới bắt đầu học, ngay cả 24 sơn hướng* cũng chưa kịp thuộc lòng.
*24 sơn hướng: Phong thủy học chia 4 phía thành 24 phương, mỗi phương chiếm giữ 15º, 24 phương vị này dùng để xác định tọa sơn và triều hướng, vị vậy gọi là 24 sơn hướng.
Có điều khi Khúc Thiên đã lên tiếng thì cũng không đến lượt tôi nói. Sau đó chúng tôi về nhà lấy ít trang bị.
Ở trên xe, tôi liền trách Khúc Thiên, tôi cái gì cũng chưa biết, sao có thể giả vờ xem phong thủy cho bọn họ.
Khúc Thiên nói: “Em chưa thấy Kim Tử Linh Tử xem cho nên mới lo lắng như vậy. Bọn họ đâu có chút nào giống thầy phong thủy vậy mà vẫn có nhiều việc như vậy. Chỉ cần di chuyển cái la bàn gì đó, em chỉ cần có thể xem hiểu la bàn là được. Đến lúc đó hãy dùng điện thoại, tôi sẽ nói cho em qua điện thoại.”
Đây là gian lận trắng trợn, có điều la bàn thì tôi xem vẫn có thể hiệu. Tôi bị bọn họ bắt học cái cơ bản nhất là đọc la bàn, ở bữa cơm nhà tôi hôm trước anh ta đã dạy tôi. Tuy rằng trên mặt la bàn có rất nhiều chữ, tôi cũng không thực sự lý giải được hết nhưng hai mươi bốn sơn hướng thì tôi vẫn biết.
Cầm trang bị, chúng tôi liền đi thẳng tới ngôi nhà kia. Ngôi nhà kia là ở đầu một con hẻm, bốn tầng, nhìn trông rất mới, thực sự là ngôi nhà không tồi. Tuy rằng không ở phố xá sầm uất nhưng chỗ này cách đồn công an không xa, hơn nữa cũng có nhiều người qua lại. Đường phía trước rất rộng, cho người ta thuê làm cửa hàng có lẽ không được nhưng để làm kho hàng thì chắc chắn không có vấn đề gì.
Khi chúng tôi đến đã có xe cảnh sát đỗ ở đó. Xuống xe, đi vào trong nhà, chúng tôi thấy ba viên cảnh sát kia đang nghiên cứu tài liệu của ngôi nhà. Người dẫn bọn họ đi xem nhà là một phụ nữ trung niên có chút mệt mỏi, có lẽ chính là vợ của người mới chết, chờ bán được nhà để lấy tiền bồi thường cho người ta.
Tai nạn xe kia là chồng của bà ta sai, tuy rằng đã chết nhưng vẫn khiến người ta bị trọng thương. Công ty bảo hiểm đã bồi thường nhưng bọn họ cũng phải trả một phần.
Ba viên cảnh sát thấy trong tôi tới liền bảo chúng tôi đến xem giúp. Khúc Thiên nhìn về phía tôi, tôi nhìn một lượt căn nhà. Sơn bảo vệ mới được sơn, màu sắc rất đẹp. Lầu một dùng gạch đất nung lát nền, hẳn là để người ta tiện làm kho hàng. Tôi nhìn không thấy được điều gì trong ngôi nhà này.
Khúc Thiên nhíu mi, nhỏ giọng nói: “La bàn.”
Tôi lúc này mới nhớ cần lấy la bàn ra.