Chồng Tôi Là Quỷ

Chương 170

Trước kia đọc sách thấy nói, khi con người tỉnh lại thì thích giác sẽ khôi phục đầu tiên. Lúc này tôi xem như thật sự cảm nhận được điều đó.

Khi tôi nghe được âm thanh, tôi biết tôi đã tỉnh. Nhưng tôi không mở mắt theo bản năng mà cứ như vậy nghe bọn họ nói chuyện.

Tiếng của ba tôi nói: “Chẳng lẽ thật sự muốn thấy con bé tự sát? Tôi…”

Tiếng nói bị ngắt quãng, hẳn ba tôi nói không được nữa.

Tiếng Linh Tử nói: “Hay là cho cô ấy uống thuốc ngủ. Nửa năm một năm nữa sẽ tốt hơn.”

Cái này… Thật sự có thể tốt sao?”

“Có thể…” Tiếng Linh Tử nói cũng có sự do dự rất lớn. Sau đó Linh Tử tiếp tục nói: “Sầm Hằng! Anh đi đâu thế?”

“Đi làm.”

“Anh là bạn trai cô ấy, hiện tại cô ấy còn chưa tỉnh lại thì anh đi làm cái gì?”

“Đồn công an của chúng tôi chỉ có vài người, tôi đã xin nghỉ một ngày. Lại xin nghỉ thì…”

Tiếng anh ta ngừng lại, mọi âm thanh xung quanh đều ngừng lại. Tôi nghe được âm thanh từ bên ngoài truyền đến, đây là âm thanh ở bệnh viện. Tôi đang ở bệnh viện.

Tôi từ từ mở mắt, thấy rõ người trong phòng bệnh. Ba tôi, Linh Tử, cùng Sầm Hằng.

Sầm Hằng thấy tôi tỉnh lại, cười tươi nói: “Khả Nhân, em tỉnh rồi. Vậy anh đi làm đây, ba em cũng ở đây rồi.”

Tôi gật đầu, không giữ anh ta lại. Anh ta không phải bạn trai tôi, chỉ là một người bạn của chúng tôi, anh ta không cần phải ở lại đây vì tôi.

Linh Tử do dự một chút, cười nói: “Khả Nhân tỉnh lại là tốt rồi, tôi… tôi về trước.”

Anh ta vừa đi, ba tôi lập tức tiến tới trước giường, nói: “Khả Nhân, sao con lại ngốc vậy? Không chịu ăn uống cũng không chịu nghỉ ngơi. Mọi người đưa con đến bệnh viện đều rất sợ. Bệnh viện nói là lả người do đói mà thôi. Con đã ngủ một ngày một đêm rồi, để ba bảo dì mang cháo trắng tới đây.”

Tôi gật đầu, không nói gì. Trong cổ họng thấy khó chịu, đã lâu lắm không uống nước. Khi ba tôi đi ra ngoài gọi điện thoại, tôi đem những gì bọn họ vừa nói sắp xếp lại một lần, lòng tôi càng thêm xác nhận ý nghĩ của tôi. Tổ Hàng đã xảy ra chuyện, bọn họ sợ tôi tự sát. Tại sao tôi có thể tự sát? Dù biết Minh hôn trước đây đều sẽ có kết cục như vậy nhưng tôi cũng muốn thay đổi. Bởi vì tôi cùng Sầm Tổ Hàng không giống nhau.

Nếu bọn họ đều muốn gạt tôi chuyện này, như vậy tôi đành tự mình tìm hiểu. Tổ Hàng cũng không phải một đứa trẻ con, cũng không cần phải lập tức tìm thấy. Tôi hẳn nên tự chăm sóc mình cho thật tốt thì mới đi tìm anh ấy được.

Sau khi hạ quyết tâm như vậy, tôi đột nhiên nhận ra lúc này tôi không khóc. Trước kia gặp một chút việc nhỏ tôi cũng khóc, vậy mà lần này lại kiên cường. Có lẽ là bởi vì có anh ấy ở bên cạnh, có anh ấy khiến tôi yếu đuối. Hiện tại anh ấy không còn, tôi nhất định phải tự mình kiên cường lên, đem nỗi đau giấu dưới đáy lòng, chờ tới khi lần nữa nhìn thấy anh ấy.

Vì cơ thể tôi cũng không có bệnh gì, buổi chiều sau khi tỉnh lại tôi liền được ra viện. Không có ai hỏi lựa chọn của tôi, không có người tới đón tôi, tôi cứ như vậy đi theo ba tôi về nhà.

Từ trên taxi xuống, chú ở cửa hàng bên cạnh còn cười hỏi: “Khả Nhân về rồi à? Hôm cháu ngất xỉu khiến ba cháu sợ muốn chết. Ông ấy cứ kêu khóc, gọi cấp cứu, nói sợ cháu uống thuốc ngủ.”

Tôi chỉ cười cười rồi đi vào trong nhà.

Dì đã chuẩn bị đồ ăn xong, con trai của dì đang luyện chữ, thấy tôi về chỉ ngẩng đầu liếc mắt nhìn tôi một cái, ánh mắt không có ý tốt. Dì từ trong bếp đi ra, nói: “Khả Nhân về rồi, ăn cơm đi.”

Ba tôi buông túi đồ, đi vào bếp bưng thức ăn. Tôi đi theo vào để rửa tay, thấy dì đang ở bên ngoài dạy con trai, tôi nói nhỏ với ba: “Ba, ba yên tâm, con sẽ không tự sát. Mặc kệ gặp chuyện gì, con đều sẽ không chết. Con biết Tổ Hàng không phải là con nằm mơ, con cũng biết Minh hôn không thể giải được, đời này con sẽ ở vậy với anh ấy.”

“Nói bậy gì thế? Bọn họ nói là con đang nằm mơ, con thật sự đúng là nằm mơ rồi. Chờ thêm một thời gian nữa nhà cưới của con và Sầm Hằng chuẩn bị xong, hai đứa sẽ kết hôn. Còn đừng nghĩ nhiều như vậy.”

Ba tôi bưng đồ ăn đi ra ngoài. Tôi nhìn nước đang chảy trong bồn rửa tay, nở nụ cười. Sầm Hằng sao có thể cưới tôi, anh ta cũng có bạn gái.

Ăn cơm xong, sau khi về phòng tôi liền bắt đầu tìm kiếm manh mối của Tổ Hàng trong phòng. Ở chỗ này sẽ không có được manh mối anh ấy đang ở đâu, cái tôi muốn tìm là manh mối chứng minh sự tồn tại của anh ấy. Tôi biết anh ấy thật sự tồn tại, nhưng tôi cũng cần thứ gì đó để khẳng định cho suy nghĩ này của mình.

Nhưng thời gian anh ấy ở phòng này vốn rất ngắn nên không thấy được điều gì. Sau đó nhân lúc ba tôi còn đang rửa bát, dì cũng đang dạy con trai học, tôi xuống lầu hai đi tới phòng cất đồ của ba tôi.

Chìa khóa phòng này được giấu ở khe hở đầu giường của ba tôi. Tôi cầm chìa khóa mở cửa phòng ra, trong ánh sáng mờ mờ thấy một ít đồ được bày hỗn độn trong phòng.
Bình Luận (0)
Comment