Chồng Tôi Là Quỷ

Chương 187.2

Tới đón chúng tôi là Linh Tử, xe của Tổ Hàng vẫn còn ở nhà. Linh Tử cầm theo đồ chuyên dụng của mình, anh ta đi tới đâu đều thu hút ánh nhìn của mọi người tới đó.

Khi chúng tôi ra khỏi cửa phòng bệnh thì gặp Chu Gia Vĩ, anh ta nghi hoặc nhìn Linh Tử, rồi nhìn chúng tôi, sau đó nói nhỏ: “Mọi người… muốn đi xem cho nữ quỷ bên kia sao?”

Về nữ quỷ, phòng của bà cụ kia cũng ở bên cạnh phòng mẹ anh ta, hơn nữa ngày hôm qua anh ta cũng nghe được chuyện tôi nói về nữ quỷ kia. Không giấu anh ta được.

Linh Tử còn chưa kịp nói thì anh ta đã nói: “Tôi cũng cùng đi với mọi người. Đi thôi.”

“Anh đi làm gì?” Tôi nói nhỏ. Anh ta đi theo chắc chắn không phải là chuyện tốt gì.

Linh Tử cũng nói: “Đúng thế, anh đi để làm gì? Chỉ vướng chân.”

“Tôi… tôi đi xem, đứng ở một bên xem thôi.” Người ta là Chu tổng còn chịu đứng sang một bên xem, hơn nữa hiện tại anh ta còn chưa trả tiền cho Linh Tử, Linh Tử còn chưa thể đắc tội với khách hàng này nên chỉ có thể đồng ý cho anh ta cùng đi theo.

Tôi ở bên cạnh Tổ Hàng, yên lặng nắm lấy tay Tổ Hàng, ý muốn nói tôi vẫn ở bên cạnh anh ấy.

Tổ Hàng không nói gì, cũng nắm lấy tay tôi.

Vì lo lắng chúng tôi bỏ rơi nên Chu Gia Vĩ cũng chui vào xe của Linh Tử. Sau đó xe liền chạy tới thôn mà người đàn ông hôm qua nói.

Ở trên xe, Linh Tử vừa lái xe vừa giao kèo 3 điều với Chu tổng: Không nói chuyện, hoàn toàn phục tùng mệnh lệnh, chỉ được đứng bên ngoài xem. Không thì nếu xảy ra chuyện gì chúng tôi không chịu trách nhiệm.

Chu Gia Vĩ ngồi ở ghế phụ gật gật đầu. Quay đầu lại nhìn tôi: “Khả Nhẫn cũng thường xuyên làm chuyện nguy hiểm như vậy sao?”

Tôi không trả lời, chỉ cười cười thôi.

Cuối cùng xe dừng ở trước một nhà đang rất ồn ào. Tổ Hàng cau mày nói: “Hôm nay coi như ba ngày của bà mẹ chồng.”

Đó là tiếng trống tiếng kèn làm pháp sự. Tuy rằng với cái chết của bà mẹ chồng, tôi vẫn cảm thấy chết chưa hết tội, nhưng tới đây rồi chúng tôi vẫn quyết định vào thắp hương.

Chỉ là chúng tôi còn chưa vào cửa thì thấy tiếng kèn trống bên trong dừng lại, sau đó là tiếng người ồn ào. Mấy người đàn ông kéo một bà già ra ném trên mặt đất.

Trong tay bà lão còn cầm một cục đá rất to. Khi bị ném trên mặt đất cục đá mới văng ra khỏi tay. Bà lão liền khóc la đòi trả lại con gái cho mình.

Từ tuổi có thể đoán, bà lão này chính là mẹ của cô dâu. Sau đó người đàn ông hôm qua đi ra. Người đàn ông mặc đồ tang, quỳ trước mặt bà lão, nói: “Mẹ, có chuyện gì chờ sau khi con chôn cất cho mẹ con xong rồi con xin chịu tội với mẹ.”

“Ta không cần, ta muốn các ngươi đền tội cho con gái ta. Nhà các ngươi đều là hung thủ giết người! Ta, ta, ta hôm nay sẽ phải phá nát quan tài. Ta muốn bà ta chết cũng không yên phận.” Nói rồi bà lão lại nhặt cục đá trên mặt đất, chuẩn bị lao vào.

Hóa ra hòn đá dùng để đập quan tài. Cho dù ân oán thế nào thì cũng không được va chạm với người chết chứ.

Không đến vài phút, bà lão kia lại bị mấy thanh niên kéo ra ngoài, ném trên mặt đất.

Lần này đi theo ra là một người đàn ông mặc áo đạo, ông ta nói với bà lão trên mặt đất: “Cụ à, cụ đừng làm khó dễ chúng tôi. Chờ hạ táng xong cụ muốn thế nào cũng được, nhưng quan tài này tuyệt đối không thể đập. Cụ có ân oán với bà ấy thì hiện tại người cũng đã chết, cũng nên cởi bỏ đi.”

“Cởi bỏ cái gì, dù ta có thành quỷ cũng không buông tha cho bà ta.”

Đạo sĩ kia thở dài, lắc lắc đầu, thấy đám chúng tôi liền sửng sốt một chút, sau đó mới đi tới nói: “A, là Linh Tử à?”

Thông này không xa thành phố lắm nên cũng có đồng nghiệp quen biết Linh Tử. Linh Tử đi tới, nói: “Để tôi giúp ông thu phục. Loại chuyện này là phải hốt thuốc đúng bệnh.”

Anh ta đi tới, ngồi xổm xuống bên cạnh bà lão, mặc kệ bà lão than khóc thành bộ dạng gì, nói nhỏ bên tai bà lão mấy câu thì bà lão liền ngừng khóc, nói: “Thật sao?”

“Thật, ngày mai bà lại đến đây đi. Hôm nay chưa phải lúc, bà cũng thấy rồi, nghĩa tử là nghĩa tận.”

Bà lão kia lúc này mới bò dậy, nói với con rể vẫn còn đang quỳ gối bên cạnh cửa: “Ngày mai ta lại đến. Con gái ta không thể cứ chết như vậy được.”

Bà lão kia cứ vậy rời đi, đừng nói chúng tôi mà ngay cả đạo sĩ ở bên cạnh cũng rất kỳ quái, rốt cuộc Linh Tử đã nói gì?

Khi tôi đi tới hỏi, anh ta nói: “Bí mật.”

Người đàn ông quỳ trên mặt đất đứng lên, thấy chúng tôi định mở miệng nhưng cũng không biết nói gì mới phải.

Bình Luận (0)
Comment