Chồng Tôi Là Quỷ

Chương 220

Tôi nói với cả nhà: “Tìm được nguyên nhân rồi. Là do đèn hoa sen này. Đèn ngủ trong phòng bà là Tiếp sát, tắt đèn hoa sen đi, qua mấy ngày là bà có thể nhìn thấy được.”

Tôi vừa mới nói xong, bạn trai Y Y liền nói: “Em nói vậy anh mới nghĩ tới, đèn hoa sen này mua về chừng một tuần thì mắt của bà nội bắt đầu không thoải mái, thêm một tuần nữa thì không nhìn thấy hẳn. Thời gian vừa lúc phù hợp.”

Bạn trai của Y Y tiến tới tắt đèn hoa sen. Mẹ anh ta ở bên tức giận nói: “Tôi đã nói rồi, cúng bái cái gì mà cúng bái. Cúng bái mà hiện tại thành người mù. Điện thờ này cũng không cần nữa.”

Bà lão trong phòng kêu lên: “Đừng, đừng! Giữ Bồ Tát lại cho ta!”

Tôi nói: “Cúng Bồ Tát, ít nhất trong nhà sẽ không có thứ gì không sạch sẽ tiến vào.” Nói xong, tôi quay sang phía bạn trai Y Y, “Anh giúp em đưa anh ấy xuống chỗ râm mái phía dưới đi, anh ấy sẽ tỉnh lại ngay.”

Bạn trai Y Y thấy tôi giải quyết được vấn đề, lần này không làm khó tôi nữa, cõng Khúc Thiên xuống lầu. Y Y cũng nhanh chóng đi theo.

Đi xuống lầu, tôi cũng không biết hiện tại Tổ Hàng đang ở đâu, chỉ có thể bảo bọn họ đặt ở bé trái tòa nhà.

Tòa nhà này là tòa nhà cuối của tiểu khu, bên cạnh đã là tường bao quanh, đây chỉ là khe hở, hẳn không ai đi tới. Y Y còn nói: “Sao lại đặt ở đây? Chỗ này không được sạch lắm, hay là đặt ở bóng cây phía trước đi.”

“Để ở đó sẽ có người thấy, đến lúc đó người ta lại xì xào nhà anh ấy. Cứ để ở đây, dù sao cũng không ai thấy được.” Tôi nói. Tôi hoàn toàn nghĩ cho nhà bọn họ cho nên bạn trai Y Y tuyệt đối tán thành cách tôi làm.

Nơi này thật sự rất bẩn, nhưng cũng may vẫn khô ráo. Bạn trai Y Y đặt Khúc Thiên xuống, lấy một bao lì xì từ túi quần ra: “Anh biết quy củ. Nhưng thái độ của mẹ anh thì em cũng thấy rồi. Cái này mong em nhận lấy trước. Nếu qua mấy ngày, bà nội anh khỏi thì anh lại đưa em một bao lì xì lớn.”

Tôi nhận bao lì xì.

Lần này Tổ Hàng xảy ra chuyện, còn không biết sẽ thế nào. Có bao lì xì cũng là một phần cát lợi. Tôi cầm bao lì xì, nói: “Hai người lên nhà trước đi, không thì nhà mình lại bị nghe những lời không dễ nghe đâu.”

Bạn trai Y Y gật đầu, còn Y Y vẫn do dự nói: “Khả Nhân, một mình cậu có được không?”

“Không sao đâu, xem thời gian thì Khúc Thiên sẽ sớm tỉnh thôi.”

“Nhưng mình lại có cảm giác cậu ấy…”

“Anh ấy không sao. Cậu mau đi lên đi. Còn chưa kết hôn đâu, phải cho mẹ anh ấy ấn tượng tốt.”

Y Y không muốn nhưng lời nói của tôi cũng rất có lý. Bà mẹ chồng tương lai vừa thấy rõ ràng là một người không phải vừa, không nên đắc tội thì hơn.

Y Y cũng lên rồi, bên mé tượng này cũng chỉ còn lại tôi cùng… thi thể Khúc Thiên. Nhìn thi thể kia, tôi cười đau khổ. Nghĩ tới lúc mới bắt đầu ở bên Tổ Hàng, tôi chỉ nhìn thấy Khúc Thiên là sẽ sợ hãi chứ đừng nghĩ tới chuyện một mình trông giữ thi thể Khúc Thiên.

Có lẽ chó hoang trong tiểu khu này nghe được tiếng chúng tôi, bọn chúng dần dần tiến tới, đứng cách không gần không xa nhìn chúng tôi.

Tôi nhặt một hòn đá nhỏ trên mặt đất ném qua, nói: “Cút ngay!” Những con chó đó lúc này mới chạy đi. Hiện tại tôi phải bảo vệ thân thể Khúc Thiên, đây là một con đường của Tổ Hàng, tôi phải giữ con đường này cho anh ấy. Tôi quỳ xuống bên cạnh thi thể, nhìn bốn phía xung quanh. Tổ Hàng hẳn ở gần đây.

“Tổ Hàng…” Tôi khẽ kêu lên, không dám nói to, “Tổ Hàng! Anh có nghe được không? Tổ Hàng! Trả lời một tiếng đi. Anh đang ở đâu? Tổ Hàng? Tổ Hàng?” Tôi nôn nóng, đã một thời gian rồi mà vẫn không có một chút hồi âm. Vừa rồi anh ấy còn có thể nói chuyện với tôi, không phải đã xảy ra chuyện gì chứ?

Hiện tại anh ấy không có thân thể Khúc Thiên sẽ gặp rất nhiều bất lợi.

“Tổ Hàng! Tổ Hàng!” Giọng của tôi đã mang theo tiếng khóc nhưng tôi lại không thể khóc được. Tôi còn không dám lớn tiếng, sợ sẽ bị người khác nghe thấy. Nếu để người khác tới đây, tôi sẽ không cách nào giải thích được hiện tượng này.

Đột nhiên, tôi cảm thấy đùi tôi có người sờ qua. Cúi đầu, vừa thấy được tay Khúc Thiên cử động, dọc theo chân tôi, nắm lấy tay tôi.

“Tổ Hàng?” Tôi khẽ kêu. Có chút không thể tin được nhưng quả thật là Tổ Hàng.

“Tổ Hàng?” Tôi lại lần nữa kêu, lúc này anh ấy mới từ từ mở đôi mắt ra, sau đó khẽ cựa mình: “Vậy mà cũng khóc?”

“Em không khóc!” Tôi nói. 

Tay anh ấy đưa lên bả vai tôi, hẳn là muốn bám vào tôi đứng lên, nhưng tôi không chú ý, không giữ trọng tâm nên cả người bị kéo ngã xuống. Tôi và anh ấy đều bị ngã xa, tôi đè ở trên người anh ấy. Lúc này Hoàng Y Y đột nhiên xuất hiện ở chỗ rẽ, thấy tư thế hiện tại của chúng tôi, kinh ngạc một chút, nói: “Ách, Khúc Thiên tỉnh là tốt rồi. Mình lên lầu đây.”
Bình Luận (0)
Comment