Chồng Tôi Là Quỷ

Chương 227

Mùng Một Tết này, đối với tôi thật sự không có không khí năm mới. Ban ngày quá nóng, hơn nữa Lương Dật chết, một chút vui vẻ đón năm mới cũng không có.

Buổi chiều, mang theo lễ vật về nhà tôi. Ba tôi cùng tôi sống nhiều năm như vậy, chỉ nhìn tôi một cái đã hỏi: “Con sao thế? Có chuyện gì à?”

Tôi lắc đầu, cũng không biết sao ba tôi có thể thấy được, nhanh chóng nói một câu: “Ba, chúc mừng năm mới, tấn tài tấn lộc.” Sau đó mới nở một nụ cười thật tươi.

Lúc này ba tôi mới cười theo: “Được rồi, được rồi, chuẩn bị ăn cơm thôi. Hôm nay các con ở nhà một đêm đi.”

Tôi cười cười, nhìn về phía Tổ Hàng. Tô Hàng nói: “Lát nữa bọn con phải về, có chút việc.”

Tôi biết việc anh ấy nói là chỉ chuyện Lương Dật. Lương Dật bị chết như vậy khiến tất cả chúng tôi đều không ngờ được.

Bữa cơm này rốt cuộc vẫn không được ăn, bởi vì cảnh sát Trương mời chúng tôi tới Cục Công An một chuyến, nói chuyện này được coi là trọng án.

Khi Tổ Hàng ngắt cuộc gọi, cười lạnh nói: “Mấy năm trước cũng chết vài người như vậy mà không được coi là trọng án. Lần này chỉ bởi vì một quan nhị đại chết mà đã bị coi là trọng án.”

Khi ba tôi bưng gà luộc cùng đồ ăn lên thì Tổ Hàng nói với ông rằng chúng tôi cần tới Cục Công An có việc. Ba tôi cả kinh, đứng trước bàn cơm không nói được gì. Một hồi lâu mới nói: “Tết nhất thế này…”

Tôi thấy dì vẫn ở trong bếp nên nói nhỏ lại với ba tôi: “Lương Dật chết đêm qua, chuyện này rất lớn.”

Nói xong, tôi đi theo Tổ Hàng ra ngoài. Ba tôi cũng không để ý mình còn đang đeo tạp dề, chạy theo, kéo tôi lại: “Khả Nhân! Khả Nhân! Con… con đừng có xảy ra chuyện.”

Tổ Hàng ôm lấy tôi, nói: “Con sẽ không để cô ấy xảy ra chuyện.” Vừa nói vừa đỡ tôi vào trong xe.

Bất chợt điện thoại của tôi reo chuông. Trên màn hình hiện tên chị Kim Tử, tôi lập tức nghe: “Chúc mừng năm mới, chị Kim Tử!”

“Chúc mừng cái gì, chị đang ở nhà tang lễ. Vốn dĩ thi thể Lương Dật phải được nhanh chóng hỏa táng nhưng nhận được thông báo của Cục Công An, cần giữ lại, vụ án chưa được điều tra rõ. Chuyện này thì tra rõ thế nào được. Nhưng không có cách nào cả. Bọn em đang ở đâu?”

“Đang trên đường tới Cục Công An.”

“Được, chúc cùng nhau qua một năm bình yên. Có điều cũng chỉ là một năm, chị chỉ mong năm này qua thật nhanh cho thế nào thì cũng xong đi.”

Cắt đứt cuộc gọi, tôi thở dài một cái, nhìn Tổ Hàng đang lái xe, không đồng ý với chị Kim Tử. Tôi không muốn một năm này qua nhanh, tôi hy vọng nó chậm một chút, càng chậm càng tốt cho dù chuyện nguy hiểm sẽ càng nhiều. Tôi không muốn thời gian trôi qua. Trôi qua rồi có lẽ Tổ Hàng sẽ rời đi.

Cục Công An, cũng không có không khí tết gì, những cảnh sát nữ này cũng thật là những người phụ nữ thật kiên cường. Những người phụ nữ khác giờ này đều ở nhà với con cái.

Trong văn phòng của cảnh sát Trương có vài người, thấy chúng tôi tới đều sôi nổi chúc mừng năm mới rồi chỉ vị trí cho chúng tôi ngồi.

Cảnh sát Trương xua xua tay, bảo bọn họ đều đi ra ngoài trước, sau đó mới cười nói với chúng tôi: “Chuyện này, chà, là thế này. Án này bên trên nói phải điều tra cho cẩn thận, không được có tư tưởng mê tín phong kiến. Hiện trường là hai người phát hiện trước, trên thi thể cũng có vân tay của Khúc Thiên, chuyện này đương nhiên chúng tôi phải điều tra. Nhưng yên tâm, chúng tôi đều tin không phải do hai người. Cho nên gọi tới đây cũng chỉ làm cho có hình thức. Mùng một tết, tới đây rồi cùng ăn mứt kẹo đi.”

Anh ta đem đĩa mứt kẹo đẩy tới trước mặt tôi. Sau đó nụ cười kia chợt tắt, cau mày, đưa tay xoa huyệt Thái Dương.

“Lại đau đầu.” Anh ta nói nhỏ, lấy thuốc từ làm bàn việc, cũng không thèm nhìn mà ném mấy viên vào trong miệng, cầm lấy ly nước đưa lên uống mới phát hiện trong ly không có nước, nhanh chóng chạy tới bình nước ở cửa văn phòng rót nước.

Viên cảnh sát ở bên ngoài nói: “Đội trưởng, anh lại uống thuốc à?”

Cảnh sát Trương uống nước xong mới nói: “Được rồi, chờ đến khi bằng tuổi của tôi thì cậu không chắc đã tốt hơn tôi lúc này đâu.” Anh ta đi vào phòng, thấy chúng tôi bèn cười nói: “Không còn cách nào khác, bây giờ có tuổi rồi, đôi khi cũng thấy mệt với đau đầu. Nóng cũng đau đầu mà lạnh cũng đau đầu. Trước kia thi tôi còn trẻ thì… thì…” Anh ta xua tay nói: “Đi thôi, tới nhà tôi ăn cơm rồi xem TV. Ở đây cả đêm buồn chết mất.”

Tôi nghi hoặc hỏi: “Không phải chúng tôi bị tạm giữ sao?” Trong ấn tượng của tôi, hẳn phải gọi là tạm giữ mới đúng. Rốt cuộc chúng tôi là nghi phạm trong vụ án này.

“Nhà tôi ở ngay cục cảnh sát, ở nhà đối diện thôi. Đi thôi, đi ăn cơm. Vợ của tôi cũng không ở nhà, đưa bọn trẻ tới nhà ông bà rồi, đêm nay chỉ có mấy chúng ta thôi.”

Lòng tôi rốt cuộc cũng nhẹ nhàng hơn một chút, ít nhất cũng không giống như tôi nghĩ, rằng chỉ có một gian phòng trống rồi hai chúng tôi ngồi lạnh lẽo tới sáng.
Bình Luận (0)
Comment