Sầm Hằng thấy tôi ăn cháo trứng gà, cũng vội vàng đi đánh răng rửa mặt. Dù sao đều đã tỉnh, trên trán có cục u lớn như vậy cũng sẽ không ngủ tiếp được.
Đến khi anh ta vào bàn ăn thì tôi đã ăn no, chuẩn bị đi làm. Anh ta ngồi bên vừa ăn vừa nói: “Tôi nghĩ kỹ rồi, ngày mai trước khi đi ngủ tôi đem ghế máy tính chuyển sang hướng Bắc là được, như vậy khi xuống giường tôi sẽ vướng vào ghế, sẽ nhớ được chuyện này. Trước khi ngủ tôi sẽ đặt dép ở đầu này giường, như vậy khi xuống chỗ cuối giường sẽ không thấy dép đâu, sẽ phải quay lại đầu giường tìm giày. Tôi thật thông minh quá.”
“Hy vọng dép anh không bốc mùi. Tôi đi làm đây.” Tôi nói rồi đứng dậy.
Sầm Hằng nói với theo: “Này, bụng cô giống hệt với chị gái ở cơ quan tôi. Chị ấy có thai bốn tháng rồi, còn cô mới có mấy ngày. Sau này đừng ăn nhiều như vậy, cẩn thận đến khi sinh lại nhiều cân quá, phải sinh mổ.”
“Không to tới mức ấy chứ?” Tôi cúi đầu nhìn xuống bụng mình. Vì vừa mới ăn xong, quả thật có cảm giác bụng to hơn không ít.
Tổ Hàng kéo tôi đi, cầm lấy áo khoác cho tôi, nói: “Đừng nghe anh ta nói linh tinh. Mấy ngày nữa lại đi siêu âm xem tình hình thế nào.”
Khi Tổ Hàng đưa tôi tới công ty vừa lúc 6 giờ. Trước kia vào mùa hè trời sáng rất sớm, thậm chí 5 giờ đã hửng sáng, nhưng hiện tại 6 giờ rồi mà trời vẫn tối, cảm giác còn tối hơn lúc 5 giờ trước kia.
Chào tạm biệt Tổ Hàng, vào trong tiệm, cô dâu đã tới rồi.
Bận rộn một lúc, rốt cuộc chín giờ rưỡi sáng cô dâu đã đi. Anh Đàm mang theo bữa sáng vào, mỉm cười nói: “Chào buổi sáng cả nhà, vất vả rồi. Tới ăn sáng đi.”
Đàm Thiến ai oán kêu: “Sáng nay đi vội quá mình chưa kịp ăn gì, sắp chết đói rồi.”
Tôi thầm nghĩ, tôi ăn rồi mà giờ cũng đã thấy đói, từ năm rưỡi đến chín rưỡi mới bốn giờ. Vừa muốn đi theo Đàm Thiến cùng vào phòng nghỉ với mọi người thì nghe được tiếng chuông gió ở cửa vang lên, nhân viên lễ tân lập lức nói: “Xin chào, à, bà chủ tới ạ!”
Tôi quay đầu nhìn lại, thấy bà chủ tới, phía sau bà chủ còn có cả Chu Gia Vĩ.
Chu Gia Vĩ nhìn qua cũng không khỏe lắm. Rốt cuộc xảy ra chuyện lớn như vậy, dù bây giờ anh ta đã bình phục thì cũng cần một thời gian để khôi phục như cũ. Giống như hiện tại, mặt anh ta vẫn hơn tái nhợt, bước đi vẫn chưa được vững chắc.
“Gia Vĩ!” Tôi kêu lên, đi về phía anh ta. Nếu coi như tôi không quen biết anh ta thì tôi không làm được, rốt cuộc Chu Gia Vĩ bị thương nhiều ít cũng có liên quan tới tôi. Hơn nữa lúc ấy tôi cũng có mặt ở hiện trường.
Chu Gia Vĩ quay sang nhìn tôi mỉm cười, đó rõ ràng là nụ cười gượng gạo.
Tôi hỏi: “Sao anh lại tới đây? Thân thể đã khá hơn chút nào không? Mẹ anh đâu?”
“Đều ổn, có điều bác sĩ bảo cần nghỉ thêm một tháng mới có thể đi làm. Anh sắp thành kẻ bỏ đi rồi, mỗi ngày đều chỉ ở trong nhà.”
“Vậy hôm nay anh tới đây là…” Tôi tin rằng, sau khi xảy ra chuyện, suốt thời gian nằm viện tôi chỉ tới thăm một lần, hơn nữa lại tới cùng Sầm Tổ Hàng thì hẳn anh ta biết tôi cùng Tổ Hàng ở bên nhau, sẽ không tới đây để theo đuổi tôi nữa.
Trước đây Chu Gia Vĩ có dũng khí theo đuổi tôi, nhưng hiện tại Chu Gia Vĩ lại làm không được. Bà chủ ở bên trả lời đỡ hộ: “Cậu ấy muốn tham gia buổi xem mắt tháng sau, dù sao ở nhà cũng không có việc gì làm nên tự tới đây.”
“Xem mắt?” Tôi giật mình lặp lại.
Bà chủ nói mọi người cứ nói chuyện, sau đó đi vào phòng của mình.
Tôi chỉ vào sô pha gần đó mời anh ta ngồi xuống, tôi cũng ngồi ở bên cạnh: “Sao lại tới xem mắt?”
Chu Gia Vĩ tuyệt đối không phải là loại người cần phải xem mắt. Điều kiện của anh ta rất tốt, tuyệt đối là người đàn ông đáng để cưới làm chồng. Chỉ là lần này bị thương còn chưa khỏi hẳn, sao lại lựa chọn xem mắt vào lúc này?
“Vì mẹ anh, thân thể mẹ anh vốn không được khỏe lắm. Lần trước gặp em, được em cứu một mạng. Nhưng hiện tại có tiền cũng không chắc đã có tác dụng. Mẹ anh lo lắng cả đời này anh không kiếm được vợ nên mới mong anh sớm kết hôn một chút. Anh nghe nói công ty em tổ chức đại hội xem mắt vào tháng sau, không phải là một cơ hội tốt sao?”
“À, chuyện này em không rõ lắm, là bên lễ tân cùng anh Đàm phụ trách.”
“Vậy em… À… Em đã kết hôn rồi sao? Hôm đó anh thấy em tới bệnh viện cùng anh ta.”
Tôi biết anh ta hỏi là Tổ Hàng, do dự một chút rồi vẫn gật đầu.
Anh ta cũng gật đầu: “Rõ ràng là không có cách nào cứu vãn nữa rồi.”
“Chúng ta chưa từng có bắt đầu, nào có gì để cứu vãn chứ. Thật sự hy vọng anh có thể tìm được một cô gái tốt.”
Anh ta gật đầu: “Hy vọng thế, ít nhất để mẹ anh yên tâm một chút.”
“Vậy anh ngồi đợi đi, em đi ăn sáng.” Nói rồi tôi đứng dậy đi vào bên trong, nhân viên lễ tân đã ở đó chờ, đây là công việc của cô ấy.
Quay lại phòng nghỉ, Đà Thiến đã nhận giúp tôi bánh bao cùng sữa đậu nành. Tôi đi tới ngồi xuống bên cạnh cô ấy, cô ấy lập tức hỏi nhỏ: “Anh ấy lại tới theo đuổi cậu à?”
“Không phải, anh ấy tới đăng ký tham gia đại hội xem mắt.” Đây là hoạt động công ty chúng tôi tổ chức mỗi ba tháng một lần, là một buổi gặp gỡ xem mắt cho mọi người.
“Anh ấy từ bỏ cậu rồi sao?”
“Hẳn là thế. Cũng vừa lúc.”
Đàm Thiến âm thầm chỉ chỉ vào bụng tôi, tôi gật đầu. Hiện tại bụng đã lớn đến mức người từng trải đều có thể nhận ra. Tôi cũng biết hôm nay mọi người bàn tán sau lưng tôi, nói chuyện tôi mang thai.
…
Chúng tôi ăn thật chậm, không để thừa đồ ăn, cũng có rất nhiều thời gian để tám chuyện. Dù sao hôm nay cũng chỉ ra ngoài đại sảnh ngồi chơi mà thôi.
Khi chúng tôi ra khỏi phòng nghỉ đã gần 11 giờ. Trong đại sảnh không thấy Chu Gia Vĩ đâu, tôi hỏi nhân viên lễ tân, Chu Gia Vĩ vừa rồi đâu? Nhân viên lễ tân chỉ vào văn phòng phía sau. Nếu đã ở trong phòng bà chủ thì tôi cũng không nên hỏi nhiều, bèn cùng Đàm Thiến đứng chờ.
Mười phút sau Chu Gia Vĩ đi ra. Anh ta vừa đi ra bèn nhìn về phía văn phòng đang khóa cửa của Kiệt Tư: “Phòng này ai dùng?”
“À, là của chuyên gia trang điểm Kiệt Tư. Anh ta đã xảy ra chuyện.” Bà chủ cũng đi ra tới, trả lời.
Chu Gia Vĩ gật đầu, lòng tôi thấy nặng trĩu. Chu Gia Vĩ xảy ra chuyện vì con búp bê kia, mà Kiệt Tư cũng vì con búp bê kia.
Chu Gia Vĩ đi ra, chào tôi một tiếng rồi rời đi.
Tôi cũng không để ý nhiều, quay sang cười với anh ta một cái. Kỳ thật anh ta có thể bình phục không có vấn đề gì là tôi đã rất vui, rốt cuộc chỉ cần anh ta sống sót là được. Nếu anh ta xảy ra chuyện, tôi thật sự không biết sẽ áy náy tới mức nào.
Đột nhiên bên ngoài cửa tiệm truyền tới tiếng phanh gấp, còn cả tiếng mọi người kinh hoảng kêu lên rồi vây lại bàn tán.
Đã xảy ra chuyện! Sau đó có một cô gái đi từ ngoài cửa vào nói: “Người vừa đi từ trong tiệm chúng ta ra đã xảy ra chuyện. Bị xe đâm phải.”
Chu Gia Vĩ?! Tôi đang ngồi trên sô pha lập tức bật dậy, vội vã chạy ra ngoài cửa.
Ở cách không xa trước cửa tiệm chúng tôi, một chiếc xe đi từ trong ngõ ra đâm phải Chu Gia Vĩ. Tôi thấy bà chủ trong đám người đang vội vã gọi điện thoại, hẳn là gọi cấp cứu.
Tôi không thế chen vào đám người, tôi không biết tình hình Chu Gia Vĩ đang thế nào. Rõ ràng anh ta đã tránh được kiếp nạn lần trước, sao lại có lần thứ hai này?
Tôi sợ hãi, kinh hoảng. Tôi còn tưởng tôi đã thay đổi được vận mệnh của Chu Gia Vĩ, nhưng rốt cuộc anh ta vẫn bị xe đâm chết.
Tôi vội kêu lên: “Nhường một chút! Nhường một chút!” Nhưng Đàm Thiến từ phía sau đã chạy tới kéo tôi lại: “Cậu đừng lại gần, chú ý tới cái bụng của cậu một chút.”
Tôi giằng tay cô ấy ra, cô ấy không hề biết chuyện Chu Gia Vĩ có liên quan tới tôi. Nếu thật sự chỉ là người qua đường, thật sự là chuyện không có bất cứ liên quan gì tới tôi thì có lẽ tôi thật sự có thể bình tĩnh không để ý tới. Nhưng Chu Gia Vĩ không phải như vậy.
Khi lần nữa bị Đàm Thiến kéo lại, ánh mắt tôi trong lúc vô tình thấy Ngụy Hoa ở góc phố khác. Trong tay Ngụy Hoa vẫn là một con búp bê Barbie được buộc bằng chỉ đỏ. Hắn đang nhìn tôi cười.
Tôi không biết có phải là ngoại cảm hay không, dù sao tôi tuyệt đối không nhìn lầm. Ngụy Hoa ở đó nhìn tôi mỉm cười, khẽ vẫy con búp bê Barbie trong tay.
Tôi không có thời gian suy nghĩ, cũng không suy xét tới sự nguy hiểm. Chỉ biết hồn Chu Gia Vĩ hẳn ở chỗ con búp bê kia. Mà tình hình Chu Gia Vĩ như vậy, nếu tôi có thể lấy được con búp bê Barbie kia thì có lẽ nhóm Linh Tử có biện pháp làm Chu Gia Vĩ sống lại. Trong rất nhiều tiểu thuyết đều có nhân vật chính biết rất nhiều cấm thuật. Ví như làm hồn phách vào lại trong thân thể. Nghe nói chuyện này bọn họ cũng từng làm. Dù điều kiện nhiều đến mức nào, tôi nghĩ mẹ Chu Gia Vĩ cũng sẽ đồng ý.
Tôi vội vàng chạy sang bên kia phố, tiếng còi xe dồn dập kêu lên nhưng tôi chỉ để ý tới con búp bê trong tay Chu Gia Vĩ, không chú ý tới xe đang đi trên đường.
Đàm Thiến lại lần nữa kéo tôi lại, hỏi: “Khả Nhân? Khả Nhân? Cậu sao thế? Cậu muốn đi đâu? Nhiều xe như vậy…”
“Kia có kẻ xấu, mình muốn đi bắt hắn, mình muốn hỏi hắn vì sao lại muốn bắt Chu Gia Vĩ đi. Chu Gia Vĩ thì có ích gì với hắn chứ?”
“Người nào thế? Bên kia làm gì có ai.”
“Có, hắn ở dưới cái cây kia.”
Nghe giọng điệu đó của Kim Tử, dù tôi có giải thích thì cô ấy cũng sẽ không tin. Cô ấy kéo tay tôi lên lại vỉa hè: “Khả Nhân, chúng ta về trước đi, nhìn cậu lúc này thật sự không ổn.”
“Mình…” Tôi lại lần nữa nhìn xung quanh. Ngụy Hoa đâu? Con búp bê kia đâu? Nhưng vừa rồi rõ ràng hắn ở bên kia, tôi bị Đàm Thiến ngăn cản mới một chút, sao đã không thấy hắn đâu? Đó chắc chắn không phải là tôi hoa mắt. Tôi dám khẳng định, vừa rồi chính là Ngụy Hoa.
===
Sant: Xin lỗi vì mấy hôm rồi mình bận quá. Nay mình đăng một chương dài thôi. Ngủ ngon nha cả nhà.