Chồng Tôi Là Quỷ

Chương 246.2

Khi chúng tôi về đến nhà, Sầm Hằng cũng vừa đi làm về. Công việc hiện tại của anh ta không phải làm đêm, không có tăng ca, mỗi ngày đúng giờ đi làm đúng giờ về.

Nhưng hôm nay anh ta mua đồ ăn về, nói: “Tối nay hai người tự nấu cơm nhé.”

Tôi chọc ghẹo anh ta: “Anh muốn đi nịnh mẹ vợ chứ gì? Hôm nay có phải cuối tuần đâu?” Thời gian này mỗi cuối tuần anh ta đều đi nịnh mẹ vợ. Cho dù bị khinh bỉ, cho dù mỗi lần dù khuye cũng không được ngủ lại nhưng anh ta vẫn rất kiên trì.

“Kim Tử bảo cháu cùng đi ăn với lãnh đạo, có lẽ có thể cho cháu công việc tốt hơn.”

Tổ Hàng cũng nói: “Không phải công việc hiện tại của cậu cũng khá tốt sao?”

Sầm Hằng chỉ cười cười, rơi đi mà không nói gì thêm.



Tổ Hàng đem đồ ăn vào bếp, tôi nghe được tiếng anh ấy gọi điện thoại cho chị Kim Tử trong phòng bếp. Tôi dựa vào cạnh cửa phòng bếp nghe anh ấy nói chuyện nhưng không được rõ ràng lắm. Đến khi anh ấy cúp điện thoại tôi mới hỏi: “Chị Kim Tử nói thế nào?”

“Kim Tử nói muốn để Sầm Hằng vào đội hình sự, đi theo cảnh sát Trương, dù không thể đi phá án thì làm điều tra viên ở văn phòng cũng được. Bên hình sự vốn có rất nhiều hồ sơ mật, muốn có được chúng để Sầm Hằng đi là tốt nhất. Cậu ta đối với những việc này cũng là biết một ít. Căn bản nhất chính là, tốt cho Sầm Hằng. Cuộc hôn nhân của cậu ta bị kéo dài là do mẹ vợ không vừa mắt nữa, anh ta được điều động thăng chức nói không chừng sẽ khiến bà mẹ vợ đồng ý. Hơn nữa…”

Tổ Hàng dừng một chút, tối nói theo: “Là bởi vì Sầm Hằng như hiện tại… sẽ bị người coi thường sao?” Là cảnh sát có ai mà không muốn được cầm súng, dù cho cả đời có thể không bắn phát nào. Có ai không muốn đi bắt người xấu, cho dù chỉ là một tên trộm vặt. Sầm Hằng đã từng dùng súng, cũng từng truy bắt người xấu, nhưng hiện tại anh ta lại chỉ ngồi trong văn phòng xử lý vấn đề lý lịch công dân. Loại công việc này thông thường đều dành cho cảnh sát nữ làm, hiện tại Sầm Hằng làm ở vị trí này chắc chắn sẽ bị người chê cười.

Tổ Hàng gật đầu.

Điều này chúng tôi đều không nghĩ đến, thậm chí cảm thấy Sầm Hằng mỗi ngày đều tan làm đúng giờ, giúp chúng tôi nấu cơm cũng là một chuyện vui. Vậy mà chị Kim Tử lại có thể nghĩ đến chuyện chúng tôi không để ý.

Thấy tôi cúi đầu, Tổ Hàng nói: “Đừng khổ sở, Kim Tử đã trải qua những chuyện này, là em chưa từng trải qua thôi. Cho nên cô ấy có thể nghĩ đến những chuyện em không nghĩ đến. Đợi Sầm Hằng được chuyển công tác, sau đó kết hôn sinh con đi.”

Tôi đột nhiên hiểu được lời chị Kim Tử nói với tôi ngày đó, rằng có rất nhiều người, bạn bè, chiến hữu, người thân đã chết đều vì nhiệm vụ của Sầm gia kia.

“Tổ Hàng, vì sao mà nhất định phải làm sống lại lão tổ tông Sầm gia? Lão tổ tông sống lại thì sẽ thế nào? Dù lão tổ tông là cương thi rất mạnh, thật sự gây ra chuyện thì một quả bom cũng có thể khiến ông ta tan xác. Cho nên việc này hẳn có mục đích khác.”

Tổ Hàng bắt đầu nhặt rau, nói: ‘Lúc trước là bởi vì tiền. Lão tổ tông kia tham gia xây dựng hoàng cung cho nhà Thanh, còn có nhập quan gì đó. Cho nên cơ quan của gia tộc nhà anh mới có thể có quan hệ tới Điêu Long Đại Lương. Mà trước khi quân Thanh nhập quan sẽ có kèm theo vàng bạc châu báu. Lúc ấy chọn địa điểm là dùng Đại huyền không*, lão tổ tông Sầm gia có tham gia chọn địa điểm. Làm sống lại ông ấy sẽ có cơ hội tìm được số châu báu kia.” (*Đại huyền không bí thuật: là một phái trong phong thủy, các bạn tự google tìm hiểu sâu nhé, nó bao la quá.)

“Là thật à?” Tôi có chút không tin, chuyện này trong TV cũng có nhắc đến, có điều không phải số châu báu kia được chôn sao? Chưa nghe nói đã được tìm thấy.

“Anh cũng không biết. Chỉ là xem trên gia phả thì tìm được lão tổ tông kia nên suy đoán ra. Có điều đây chỉ là nguyên nhân trước kia. Hiện tại không còn ai muốn số tiền đó. Mong muốn của Ngụy Hoa là thoát khỏi trạng thái người không ra người quỷ không ra quỷ, báo thù với Sầm gia. Sầm Tổ Trạch lại muốn Sầm Mai hết thống khổ, từ đây biến mất. Còn Sầm Mai muốn là…”

Sầm Mai muốn là trợ giúp Tổ Hàng. Nhưng Tổ Hàng lại từ bỏ kế hoạch khiến cô ta không có đường lui, chỉ có thể làm căng.

Tôi chậm rãi thở hắt ra, sau đó nhìn Tổ Hàng đang ngồi trên một chiếc ghế nhỏ để nhặt rau, bất giác tôi cười thành tiếng.

“Cười cái gì? Không tin anh nói? À, trước kia anh cũng không tin. Anh xem gia phả, rồi lên mạng tìm dã sử, tìm thật lâu mới ra được mối liên hệ này.”

“Không phải không tin, mà nhìn thấy bộ dáng hiện tại của anh lại nói về một chuyện lớn như vậy, có chút kỳ quặc mà thôi.”

Tay Tổ Hàng dừng làm, quay đầu nhìn về phía tôi, nói: “Những chuyện đó đều đã qua, đều kết thúc rồi. Kỳ thật bọn họ nói đúng, anh không nên tiếp tục truy cứu. Là con cháu Sầm gia, điều hiện tại anh phải làm là phong bế cái mộ kia lại để mọi thứ đều là bí mật, bí mật vĩnh viễn. Kẻ chuyên trộm mộ còn không tìm thấy châu báu kia, hà tất chúng ta phải đi kìm? Hơn nữa, có nhiều tiền như vậy làm gì? Chẳng lẽ lấy để mua vàng mã đốt cho quỷ Sầm Gia thôn sao?”

“Tổ Hàng.” Tôi tiến đến, cũng lấy một chiếc ghế nhỏ ngồi xuống bên cạnh anh ấy. Trước kia mỗi ngày đều thấy anh ấy xem gia phả, nhưng với những chuyện lịch sử này tôi lại một chút cũng không biết. Anh ấy cũng không nói với tôi. Cho nên sự thống khổ của anh ấy, tôi không thấy được.

Hôm nay anh ấy nói ra những lời này, nghe thấy tôi gọi, khi anh ấy bỗng nhiên ngẩng đầu lên, tôi thấy được trong hốc mắt của anh ấy nhỏ xuống một giọt nước mắt màu đỏ. Đưa tay lau nước mắt, trên ngón tay tôi xuất hiện một ít chất lỏng màu đỏ.

Tổ Hàng cũng nhìn thấy chất lỏng kia, anh ấy đứng dậy tránh ra. Tôi cho rằng anh ấy tức giận, còn đang muốn giải thích thì anh ấy đã quay lại, trong tay còn cầm một bình thủy tinh rất nhỏ. Tôi đã thấy cái hình này, là bình Linh Tử dùng để giả quỷ.

Tổ Hàng giữ tay tôi, để chất lỏng trên đầu ngón tay tôi nhỏ vào trong bình thủy tinh. Sau đó anh ấy đóng nắp bình lại, nói: “Cái này có thể làm thuốc, giữ lại đi.”

Tôi ngây người, vừa rồi còn… mà hiện tại…

Anh ấy xoa đầu tôi: “Đừng nghĩ ngợi gì, nhặt rau đi. Chuyện bên ngoài, dù trời có sập xuống thì chúng ta cũng phải nấu cơm. Đừng để con bị đói.”

===
Bình Luận (0)
Comment