Chồng Tôi Là Quỷ

Chương 253.2

Khi chúng tôi đi từ lầu 6 xuống, tôi nói với Tổ Hàng: “Tổ Hàng, cảm ơn anh đồng ý cho Đàm Thiến mượn tiền, cô ấy là bạn tốt nhất của em.”

“Ừ, cũng chỉ lúc này là có thể mượn. Nếu cô ấy ở nơi này thêm một thời gian nữa thì chúng ta cũng không cho cô ấy mượn được.”

“Sao lại thế được, cô ấy là bạn tốt nhất của em.” Tôi nói.

“Sẽ có chuyện gì đó. Phong thủy là như vậy, thay đổi một cách vô tri vô giác khiến sự tình thay đổi.”

Tôi chép miệng, tuy rằng tôi không nghĩ tôi sẽ lạnh nhạt với Đàm Thiến như vậy nhưng mỗi khi Tổ Hàng nói về chuyện phong thủy thì đều rất chuẩn.

Từ cô trạch kia quay lại nội thành đã quá giờ cơm trưa. Hiện giờ bụng tôi đã rất to, cũng không còn có thể ăn đồ ăn nhanh như trước nữa, đành ghé ăn cơm chiên ở một quán cạnh thư viện.

Quán ăn rất náo nhiệt, đều là người tới thư viện ăn tạm ở bên này. Ngồi gần bàn chúng tôi là một chú tầm trung niên, trên áo chú ấy vẫn còn đeo thẻ bài quản lý thư viện. Cùng ăn với chú ấy cũng là một chú trung niên. Hai người vừa ăn vừa trò chuyện.

“Sao hôm nay anh lại lâu ra như vậy? Anh hết ca từ sớm cơ mà.”

“Còn không phải do ông già kia sao, một hai phải tìm quyển biên niên sử của huyện XX, lại còn một hai phải là phiên bản năm 1964. Sách năm 1964 đã sớm hỏng rồi. Quyển sách đó cũng không có bản điện tử cho nên không tìm trong máy tính được. Tôi phải vào trong kho sách cũ tìm cho ông ta.”

“Anh phải cố gắng làm việc như vậy sao? Cứ nói với ông ta là sách này không có là được rồi.”

“Ông ta nói là có, nói là vào năm bảy mấy đó ông ta học ở đây có thấy quyển sách kia. Tóc ông ta đã bạc hết rồi, làm gì phải tìm cuốn sách đó nhỉ. À, ông ta nói quyển sách có nói tới chuyện gì đó nhà ông ta nên ông ta muốn tìm hiểu.”

“Nhà ông ta là nhà nào mà có thể có trong biên niên sử của huyện? Ba ông ta là anh hùng à?”

“Không phải. Là Sầm gia. Có lẽ anh không biết Sầm gia năm ấy to như nào, ở chỗ chúng tôi nơi này có thể xem như là một gia tộc rất không tồi. Kỳ thật tôi cũng không rõ lắm, vẫn chỉ là nghe lại người ta nói.”

Sầm gia? Khi nghe thấy từ này cả tôi cùng Tổ Hàng đều sửng sốt một chút. Lần trước Sầm Tổ Trạch có thể dùng xe giấy bắt cóc tôi, như vậy hiện tại hắn vẫn còn ở trong thành phố này.

Hai ông chú kia tiếp tục nói chuyện nhưng chúng tôi không nghiêm túc nghe nốt. Dù sao cũng biết ông già họ Sầm gì đó kia tới tìm biên niên sử của huyện đã đi rồi. Mà ông ta không có được quyển sách kia.

Như vậy liệu có phải là nếu chúng tôi có được quyển sách kia sẽ biết thêm gì đó? Đáng giá một buổi sáng của Sầm Tổ Trạch hẳn có gì đó quan trọng trong đó.

Ăn xong đồ ăn, chúng tôi cùng tới thư viện. Tổ Hàng tìm cuốn sách anh ấy muốn, còn tôi đọc sách nuôi dạy trẻ sơ sinh.

Dù hôm nay người vào thư viện rất nhiều nhưng thấy tôi có bầu nên được nhường, tôi vẫn có thể ngồi thoải mái trên sô pha để đọc sách.

Chỉ là khi tôi đọc sách cũng không chuyên tâm lắm, tôi không biết Tổ Hàng ở bên kia thế nào. Trước đó khi chúng tôi tách nhau ra, anh ấy đang làm khó dễ thủ thư để tìm giúp anh ấy quyển sách kia. Nếu buổi sáng đã tìm một phần, vậy thì buổi chiều tìm ở chỗ khác, khả năng chúng tôi có được cuốn sách sẽ lớn hơn một ít.

Mặt trời chiều ngả về tây, thư viện chuẩn bị đóng cửa tôi mới đi ra khỏi thư viện, lấy điện thoại gọi cho Tổ Hàng. Vậy mà điện thoại anh ấy lại báo ngoài vùng phục vụ.

Tôi đứng ở trước cửa thư viện, hơi thở dồn dập vì lo lắng. Cứ mỗi khi điện thoại ở ngoài vùng phục vụ thì phần lớn anh ấy đang có chuyện.

Tôi lại bấm gọi cho anh ấy, ở trong lòng mong anh ấy chỉ ở chỗ không có sóng.

Lần thứ hai, lần thứ ba, lần thứ tư, rốt cuộc điện thoại có tín hiệu. Khi nghe thấy tiếng chuông, tôi âm thầm thở dài nhẹ nhõm một cái.

“A lô, Tổ Hàng, anh đang ở đâu?”

“Ở trong nhà kho của thư viện, anh ra ngay đây, em đợi anh ở xe đi.”

“Vâng!” Tôi đáp. Nghe được tiếng anh ấy là tôi đã yên tâm. Tôi không biết có phải vài lần trước khiến tôi có chút chim sợ cành cong không.

===

Sant: Chúc một ngày tốt lành <3
Bình Luận (0)
Comment