Chồng Tôi Là Quỷ

Chương 260

Tổ Hàng vỗ vào bả vai tôi, nói: “Bình tĩnh một chút.” Nói xong anh ấy đẩy tôi ra phía sau, đẩy tới chỗ chị Kim Tử đang đi đến.

Chị Kim Tử kéo tôi lại: “Em bé sẽ không sao đâu.” Nói xong, chị ấy nhỏ giọng nói, “Vừa lúc có cơ hội để loại bỏ Sầm Mai. Như vậy chuyện Sầm Gia thôn, bọn chúng sẽ mất đi một vũ khí, bọn chúng sẽ không cố chấp mãi được.”

Tôi giật mình nhìn chị Kim Tử, từ lúc bắt đầu tôi đã biết chị ấy coi đứa nhỏ này như một quân cờ. Mà hiện tại mọi thứ đều có trong kế hoạch, quân cờ này khiến Tổ Hàng có cơ hội đoạn tuyệt hoàn toàn với Sầm Mai, chị Kim Tử đương nhiên sẽ vui vẻ.

Chỉ là, đó là con của tôi!

Cho dù mỗi người đều chỉ coi nó là một quân cờ thì tôi là mẹ tuyệt đối sẽ không! Có điều tôi vẫn nỗ lực kiềm chế lại, tôi muốn giữ bình tĩnh, tôi muốn Tổ Hàng có dùng cách nhanh nhất cứu con tôi ra, tôi muốn con tôi được bình an.

Tổ Hàng bảo bảo vệ tránh ra, bảo vệ đã bắt đầu chuẩn bị cạy cửa. Bảo vệ nói: “Có muốn báo cảnh sát không, thưa anh. Trước tiên chúng ta có thể xem qua camera xem là ai đi vào.”



“Chờ các anh xem xong thì con tôi cũng chết rồi!” Tôi gào lên, lúc này tôi đã hơi mất đi lý trí.

Chị Kim Tử kéo tôi lại. Tổ Hàng đập vào cánh cửa: “Sầm Mai, mở cửa. Sầm Mai, tôi biết cô ở bên trong, mở cửa.”

Chị Kim Tử nói nhỏ vào tai tôi: “Không phải trước đây Sầm Mai đã không còn ý thức sao? Cô ta có nhập vào người thì cũng chỉ là nhập lung tung. Nếu Sầm Mai không có ý thức thì cô ta cũng không biết suy nghĩ mà bắt con của bọn em đi. Như vậy đây là một chiêu của Ngụy Hoa. Mục đích của chuyện này là gì?”

Tôi thật sự không thể bình tĩnh như chị Kim Tử mà tự hỏi, lòng đã sớm rối loạn. Nhưng chị Kim Tử nói vậy tôi thấy cũng rất có lý. Có lý là một chuyện, có thể làm được hay không lại là chuyện khác. Tôi không thể chính mắt nhìn thấy con mình ở bên trong, không thấy được nó bình an nên tôi không thể không lo lắng.

Tôi là mẹ. Tổ Hàng là ba, anh ấy chắc chắn cũng rất lo lắng.

Sau khi kêu vài tiếng không có phản ứng gì, anh ấy đưa tay về phía chị Kim Tử, nói: “Chỉ đỏ.”

“A? Không có.”

“Lá bùa.”

“A? Cái này cũng không có, tôi chỉ tới ăn tiệc đầy tháng, tôi không mang mấy thứ này.”

Nói chuyện một hồi, Linh Tử Tiểu Mạc cùng ba Khúc Thiên, còn có cả ba tôi nữa cũng đi lên. Mọi người hỏi tình hình, còn Tổ Hàng hỏi Linh Tử chỉ đỏ với bùa. Linh Tử cũng không mang theo.

Tổ Hàng do dự một chút, nói thầm với Linh Tử gì đó, sau đó dựa đầu vào vai anh ta, thân thể mềm nhũn. Linh Tử đột nhiên phải đỡ thân mình Khúc Thiên, suýt chút nữa bị ngã lăn ra.

Rất nhiều người nhìn Khúc Thiên cùng Linh Tử đầy nghi hoặc, Linh Tử cố gắng đỡ thân thể Khúc Thiên, nói: “Anh ấy, anh ấy bị ngất rồi, lo lắng tới ngất xỉu. Đây là bệnh cũ, mở một phòng cho anh ấy ngủ một chút là sẽ tỉnh. Chuyện đứa bé tôi có thể xử lý. Để tôi phụ trách.”

Nhóm bảo vệ cũng chỉ ước có người nói như vậy.

Tiểu Mạc đỡ lấy thân thể Khúc Thiên, đem đi đặt vào một phòng. Người khác không thấy còn tôi lại có thể tinh tường nhận ra, Tổ Hàng đã rời khỏi thân thể Khúc Thiên. Ở ngay trước mặt nhiều người như vậy, ở tình hình nguy hiểm như vậy mà anh ấy vẫn làm.

Anh ấy nhìn về phía tôi rồi đi về phía cánh cửa. Anh ấy đi xuyên qua cửa, tiến vào phòng kho để dụng cụ linh tinh.

Linh Tử bảo người lấy một đôi đũa, khách sạn dùng loại đũa hai đầu tròn. Trước kia Linh Tử từng nói, loại đũa này không thể làm pháp sự. Chiếc đũa có thể sử dụng trong đạo pháo là bởi vì có một đầu tròn một đầu vuông, một đầu dương một đầu âm, chiếc đũa thông âm dương.

Nhưng trước kia anh ấy nói, loại đũa hai đầu đều tròn này không thông âm dương. Vậy sao lần này anh ta lại dùng chiếc đũa này cắm vào then cửa, sau đó đứng trước hướng vào cửa, giống như môn thần.

Chị Kim Tử tiến đến, nói nhỏ gì đó thì nghe tiếng Linh Tử nói: “Ai cũng không giúp được anh ta. Đành trông đợi vào anh ta vậy. Có lẽ đó là một kết giới.”

“Chẳng lẽ chúng ta cứ như vậy chờ mà không làm gì cả sao?” Tôi kêu lên, tôi thật sự không thể chờ được. Vào lúc con tôi gặp nguy hiểm, chồng mình cũng lao vào theo, cứ chờ mà không có một chút tin tức như vậy, tôi làm không được.

Tôi đẩy chị Kim Tử đứng che ở trước tôi ra, chị ấy lập tức giữ tôi lại: “Khả Nhân! Em cần bình tĩnh một chút.”

“Em không thể bình tĩnh được! Trong phòng kia đâu phải là con của chị!” Tôi quay sang chị Kim Tử gào lên. Vì tiếng gào của tôi khiến mọi người ngây ngẩn cả người, tôi mới có cơ hội đi đến rút chiếc đũa ra, cố gắng đi vào trong phòng.

Lúc trước, tôi cố gắng đập cửa, đẩy cửa, tông cửa nhưng cánh cửa này vẫn không có chút xê dịch gì, vậy mà lúc này dễ dàng bị tôi mở ra, đẩy cửa đi vào.
Bình Luận (0)
Comment