Khi Sầm Tổ Hàng rời đi, bảo tôi gọi điện thoại cho Đàm Thiến, nhờ cô ấy đến đây trôm nom mới an tâm rời đi. Đàm Thiến còn chưa tới, tôi lấy điện thoại mở Weibo xem. Tin địa phương có một tin rất hot, nội dung chính là ở một tòa nhà cũ trong một con phố cũ, đêm qua có người nhìn thấy một nữ sinh trẻ tuổi mặc quần áo quân đội màu vàng xanh, trên người có máu chảy xuống. Có một bác gái tưởng gặp phải người xấu, bảo cô gái hãy báo cho cảnh sát. Cô gái không để ý tới ai cả, bác gái đành gọi điện báo cảnh sát. Khi cảnh sát tới, tìm cả tòa nhà đều không thấy nữ sinh kia đâu, vốn tưởng bác gái báo tin giả nhưng vết máu trên đường vẫn còn đó.
Trong lòng tôi xuất hiện một suy nghĩ, bác gái kia gặp quỷ. Có nữ sinh nào sẽ mặc đồ quân đội chứ? Có mặc cũng là mặc áo ngụy trang. Nhưng vào thời tiết này, buổi tối cũng rất nóng, ai lại mặc bộ đồ đó. Chỉ có thể là gặp quỷ. Mà trên người có máu gì gì đó, có lẽ khi cô gái chết là bị người khác chém khiến toàn thân bị thương.
Khi đang mải suy nghĩ thì Đàm Thiến đến, trong tay cô ấy còn mang một ít trái cây, thấy tôi liền nói: “Khả Nhân! Gần đây hình như cậu hay bị sốt. Lần trước còn sốt tới ngất xỉu phải nằm viện.”
“Đâu có, đó là chuyện từ rất lâu rồi.” Tôi cũng không khách khí, lấy trái cây cô ấy mang tới ra ăn.
Trong túi trái cây có sách tuyên truyền của bệnh viện, nhàm chán liền cấm lên xem. Trang đầu tiên là toàn cảnh bệnh viện, rất đẹp. Trang cuối cùng quảng cáo cho một phòng khám tâm lý, bác sĩ tâm lý có hai người, một người là… Ngụy Hoa! Tôi giật mình nhìn xuống dòng giới thiệu. Ngụy Hoa, một tiến sĩ tâm lý học về nước, thầy thôi miên, tham gia học những gì, tham gia hội nghị gì, viết luận văn về vấn đề gì…
Trên đó còn có một tấm ảnh.
Đây là… Sầm Quốc Hưng sao? Sầm Quốc Hưng khi còn trẻ? Trước kia đã từng nghe Kim Tử bọn họ nói, hắn dựa vào thân thể Sầm Quốc Hưng, dựa vào Điêu long đại lương để lột xác, bảo trì bề ngoài hai mươi mấy ba mươi tuổi. Mà hiện tại Ngụy Hoa đã trở về trong chính thân thể của hắn, chỉ có bộ dáng của đứa trẻ mười ba mười bốn tuổi. Cái này… Tôi đột nhiên cảm thấy Ngụy Hoa đáng sợ, chúng tôi không có cách nào đi theo để đấu với hắn. Hắn có thể làm như vậy dường như là sẽ trường sinh vĩnh cửu.
Vừa đúng lúc có y tá tới thay dịch truyền cho tôi, thấy tôi tỏ vẻ kinh ngạc khi nhìn ảnh Ngụy Hoa, cô y tá nói: “Bác sĩ Ngụy này đã mất tích. Có lẽ người ta chán ghét xã hội trong nước nên ra nước ngoài. Sách này là sách tuyên truyền từ nhiều năm trước rồi.”
Tôi cười ha hả, Đàm Thiến cũng nhìn vào ảnh, nói: “Bác sĩ này rất đẹp trai.” Tôi rất muốn nói cho cô ấy, đây vốn không phải là người.
Thấy tôi ngồi ở trên giường đang chậm rãi ăn cháo, Sầm Tổ Hàng dựa vào khung cửa, nói: “Xem đi, còn muốn làm hết. Thật sự làm hết có thể khiến em mất mạng.”
“Anh không cảm thấy mình nên xin lỗi sao?”
“Chuyện này… cần xin lỗi sao?”
“Ách…” Hình như không cần. Đều là người trưởng thành rồi, tôi sẽ không ngốc đem chuyện này đều quy kết hết trách nhiệm lên đàn ông. “A, đúng rồi, hôm nay em đọc được tin này.”
Tôi lấy điện thoại mở tin ra đưa cho anh ấy. Anh ấy đọc, mắt hơi nhíu lại, sau đó nói: “Đêm nay em nghỉ ngơi cho tốt, anh đi xem sao. Vừa lúc, bây giờ em vẫn bị sốt, không nên ở anh gần như vậy.”
Nói xong anh ấy xoay người rời đi, dùng thân phận Sầm Tổ Hàng rời đi, để lại tôi cùng Khúc Thiên ở trên ghế sô pha. “Này!” Tôi ở trong phòng kêu lên, có điều anh ấy đã nhảy qua cửa sổ đi xuống. Gọi cũng vô dụng.
Trong lòng tôi có chút khó chịu, anh ấy không thể nói rõ ràng xong hãy đi sao? Anh ấy không thể đàng hoàng đi từ cửa sao? Anh ấy vội vàng cái gì? Không đúng! Nữ quỷ này có gì đó khác lạ! Áo bộ đội màu vàng xanh sẽ không có nữ sinh nào mặc. Nhưng ở vài chục năm trước, quân trang như vậy có rất nhiều nữ sinh sẽ mặc. Hơn nữa trên người có máu cũng không nhất định là bị thương, cũng có khả năng là luyện hóa tiểu quỷ. Giống như Sầm Tổ Hàng vậy, trên người anh ấy cũng có máu.
Thời gian, giới tính, thân phận đặc biệt, biểu hiện của Sầm Tổ Hàng… nữ quỷ kia có khả năng là Sầm Mai!
- --
Sant: Hẹn các bạn ngày mai <3