Chồng Tôi Là Quỷ

Chương 75.2

Đi trên con phố cũ, tôi nhỏ giọng hỏi: “Trong tòa nhà đó tất cả đều là phụ nữ à?”

“Ừ, âm khí rất nặng, có 21 phụ nữ ở đó. Có tiểu quỷ luyện ở đó. Tối hôm qua trong nhà đó xuất hiện một người đàn ông, hẳn bị ăn hồn rồi. Hiện tại người đàn ông kia chết ở nơi nào còn chưa biết.”

“Sao tất cả lại đều là phụ nữ ở? Bác gái kia nói trong nhà đó từng có đàn ông ở, đều đã chết. Sẽ không phải tất cả đều bị tiểu quỷ ăn chứ?”

“Không phải. Những phòng ở đó em chưa vào xem cho nên không biết. Trong phòng đó dùng tấm ngăn ngăn cách. Loại nhà cũ này cửa sổ vốn rất nhỏ, ngăn cách như vậy sẽ không còn cửa sổ, chỉ là một cái khe hở. Khi mở cửa sổ ra cũng chỉ có một diện tích rất nhỏ để thông gió. Phòng có tấm ngăn như vậy gọi là phòng bà cô, rất hay xuất hiện ở những nhà góa phụ. Loại phòng đó nếu đàn ông ở đều sẽ xảy ra chuyện.”

Tôi thầm nôn ọe trong lòng, phòng như vậy phong thủy thật quá kém. Chủ nhà cho thuê kia vì muốn giảm tiền phòng mà đem ngăn phòng ra cho thuê, không biết mình đã hại chết bao nhiêu đàn ông. Lại không phải ai cũng hiểu phong thủy, những người phụ nữ ở trong đó bọn họ cũng không ngờ được, hại chết chồng hoặc cha của hộ lại là do phòng bà cô như vậy.

Ở ven đường, một ông già cầm quạt hương bồ nhìn chúng tôi cười, tay phe phẩy quạt không nói lời nào. Tôi nhìn ông ta có chút nghi kỵ, trên phố sẽ không có mấy người tự nhiên lại cười với chúng tôi như vậy. Đặc biệt sau khi nghe những lời bác gái kia nói, nghe xong người thật không thoải mái.

Vì ông già kia cứ cười như vậy, tôi nhịn không được cũng nhìn ông ta vài lần, cũng lễ phép mỉm cười lại với ông ta.

Sầm Tổ Hàng ôm chặt bả vai tôi, chân bước nhanh hơn, nhỏ giọng nói: “Để ý tới ông ta làm gì?”

“Ông ấy đang chào chúng ta.”

“Em nhìn bóng của ông ấy đi!”

Tôi nghi hoặc quay đầu lại nhìn, ông già kia đứng ở bên trái đèn đường, bóng của ông ta hẳn bị nghiêng dài, nhưng bên cạnh ông ta không hề có bóng. Ông ta là…!? Tôi nhanh chóng thu hồi ánh mắt, cúi đầu. Khi cúi đầu cũng thấy được trên mặt đất chỉ có bóng của tôi, Sầm Tổ Hàng bên cạnh cũng không có bóng.

Tổ Hàng nói: “Trên phố này có vài du hồn dã quỷ như vậy. Kẻ luyện tiểu quỷ kia chọn nơi này cũng là có lý do.”

Tôi gật gật đầu, nghĩ hôm nay tôi suy luận ra nữ quỷ dính máu kia có lẽ là Sầm Mai, nhưng tôi còn chưa nói ra. Tôi không muốn anh ấy tìm được Sầm Mai, không hy vọng anh ấy gặp Sầm Mai. Tôi biết tôi ích kỷ, nhưng hiện giờ có mấy người sẽ nguyện ý chia sẻ người đàn ông của mình với nữ quỷ khác. Ách, là nam quỷ chứ không phải đàn ông. Dù sao tôi cũng không muốn.

Về tới nhà, đã là 11 giờ đêm. Vốn cơn sốt đã hạ, tôi đi ra ngoài một chuyến lại bị sốt cao hơn. Bốn mươi độ hai, Tổ Hàng đưa tôi tới bệnh viện.

Lần sốt này vẫn không giấu được ba tôi. Nói cho ba tôi biết không phải Tô Hàng, mà là giảng viên của tôi. Bởi vì tôi xin nghỉ hai ngày liên tiếp đều do sốt, phải nằm viện, giảng viên có nhiệm vụ báo cho người nhà biết.

Tới bệnh viện không phải ba tôi mà là dì, dì tới thật gần rồi hỏi: “Khả Nhân, con nói thật cho dì biết, có phải con bỏ thai!?”

Tôi nằm trên giường, trán nhăn lại. Dì này suy nghĩ kiểu gì vậy? Chẳng lẽ bị sốt thì nhất định là bỏ thai sao? Lúc này Tổ Hàng vừa lúc đi đóng viện phí, không có ở đây, tôi liền nói: “Không phải! Chỉ là bị cảm lạnh phát sốt.”

Tôi khẳng định rất dứt khoát, nhưng khi thấy Khúc Thiên vào cửa, dì vẫn lớn tiếng kêu lên: “Cậu! Lập tức gọi ba mẹ cậu tới đây! Khả Nhân nhà tôi vì cậu mà phải bỏ thai, sao có thể cứ mặc kệ như vậy? Cần phải nói cho ra lẽ!”

Trong tay Khúc Thiên vẫn cầm hóa đơn viện phí, đứng ở cửa có chút sửng sốt, sau đó nhìn tôi. Tôi vẫy vẫy tay với anh ấy, nói: “Anh chuẩn bị quần áo cho em đi tắm đi.” 

Lần này tôi nằm viện chỉ là một bệnh viện loại hai trong thành phố, không có trang phục bệnh nhân, phải tự chuẩn bị quần áo cho mình. Đây là tôi cho Khúc Thiên một cái cớ để rời đi.

- --

Sant: Hẹn các bạn ngày mai <3
Bình Luận (0)
Comment