Chồng Tôi Là Quỷ

Chương 94.2

Ăn đêm là ăn ở quán đường bên kia, chính là quán ốc hôm nay tôi cùng Đàm Thiến ăn. Bọn họ gọi rất nhiều món nhưng tôi đều ăn không vô. Đưa mắt nhìn cô gái vừa rồi chia tay người yêu cũng đang ngồi trong quán vừa khóc vừa ăn.

Chị Kim Tử hỏi: “Rốt cuộc em làm sao vậy? Muộn rồi còn chạy ra ngoài.”

Tôi quay sang nhìn khách sạn bên phía đối diện, nói chuyện đã xảy ra. Còn cả thái độ của Sầm Tổ Hàng khiến tôi tức giận. Linh Tử nhìn về phía khách sạn, nhỏ giọng nói: “Ngày mai chúng ta đi dạo qua bên đó đi, có việc thì chúng ta nên làm.”

“Không đúng, hồn bé gái hẳn không còn ở đây nữa. Vừa rồi chúng ta từ bên đó đi sang, chị không có cảm giác gì cả.” Kim Tử nói, sau đó chị ấy quay sang phía tôi, “Khả Nhân,em có thấy hồn đứa bé kia không?”

Tôi lắc đầu, đứa bé kia tôi có ấn tượng rất mạnh, nếu thấy thì chắc chắn tôi đã nhận ra.

Nghe chúng tôi nói chuyện về đứa bé gái kia, ông chủ quán đi tới cũng nói: “Đúng vậy, đứa bé đáng yêu như vậy mà đã không còn. Hơn nữa bé gái kia mới ăn sinh nhật hôm qua. Khách sạn làm tới mười bàn tiệc, bánh kem rất lớn. Vậy mà nay đã không còn, đứa bé thật đáng thương.”

“Ngày hôm qua?” Kim Tử hỏi ngược lại.

“Phải, ngày hôm qua, tôi cũng thấy mà, bánh kem kia phải to như bánh xe ô tô vậy.”

Linh Tử lấy điện thoại di động, lật lật, thấy bọn họ có bộ dáng nghiêm túc như vậy, tôi hỏi: “Sao thế?”

Linh Tử rất nhanh liền nói: “Ngày hôm qua, nếu canh giờ mà nói, vậy thì chính là thuần dương mệnh. Có khả năng cô bé bị người khác câu hồn mang đi. Con mẹ nó, hy vọng chỉ là trùng hợp.”

Kim Tử nói: “Ăn chậm một chút, đợi đến thời điểm thích hợp chúng ta qua bên kia làm thực nghiệm, thử xem có thể tìm được hồn cô bé không.”

“Dạ.”

Bọn họ nói chuyện hoàn toàn không để ý đến tôi. Một hồi lâu, Kim Tử đột nhiên nói: “Khả Nhân, chị cảm thấy chuyện lần này là em không đúng. Em biết không, khi thay đổi nhân quả của người khác thì thầy phong thủy phải mang nợ. Có đôi khi thậm chí phải nhận tai ương đổ máu. Điểm này Sầm Tổ Hàng cũng biến, cậu ta chỉ đang bảo vệ em.”

“Bảo vệ cho em?”

“Đúng vậy, em vừa mới học, phải biết rằng học cái này sẽ có ngũ tệ tam khuyết. Em lỗ mãng như vậy thì sẽ đem nguy hiểm rất lớn cho mình.” 

Chuyện này quả thật tôi không nghĩ tới. Tôi vừa mới im lặng để suy nghĩ về vấn đề này thì cô gái ở bàn bên cạnh òa khóc, vừa khóc vừa nói: “Vì cái gì anh ấy chia tay tôi? Vì cái gì lại không cần tôi? Tôi cũng không xấu, vì cái gì mà không có người đàn ông nào thích tôi cả? Hu hu…”

Tôi cảm thấy cô ta rất mất mặt, nhưng người ta đang ở trạng thái thương tâm nhất thì có lẽ cũng không còn để ý có mất mặt hay không.

Chị Kim Tử đi tới, ngồi bên cạnh cô gái kia, hỏi: “Bị bạn trai đá?”

“Cô quản được à?”

“Chuyện này tôi đúng là không quản được. Muốn có người đàn ông thật tốt cho cô không?”

Cô ta hồ nghi nhìn chị Kim Tử. Tôi cũng không hiểu gì, cũng không biết chị Kim Tử tính toán định làm gì. Chị Kim Tử lấy một tấm danh thiếp màu đen đưa cho cô ta. Tôi nhớ rõ đó là danh thiếp của Linh Tử, cũng nói: “Gọi số điện thoại này, cậu ấy có thể khiến cuộc sống của cô tràn ngập đào hoa. Em gái cứ tin tưởng chị, muốn tìm một người chồng tốt thì đào hoa không thể thiếu. Phụ nữ tìm đàn ông để kết hôn thì phải giống như đi bắt chuột cống vậy, cầm cây búa cứ bình tĩnh mà chờ. Một con chuột ngoi đầu lên cũng đừng vội đập, chờ nhiều con ngoi lên rồi tìm con tốt nhất mà đập. Cậu ta có biện pháp khiến nhiều con chuột ngoi đầu lên. Thử xem sao.”

Nói xong chị Kim Tử quay lại bàn chúng tôi bên này, tôi có chút kinh ngạc nhìn chị ấy. Chị ấy sao có thể trong thời gian ngắn như vậy đã nghĩ ra được lời quảng cáo.

Tôi nhỏ giọng hỏi: “Thật sự có thể khiến đàn ông thích cô ta à?”

“Tạo bố cục đào hoa là được.” Chị Kim Tử cười, chân nhẹ nhàng đá Linh Tử một cái, nói: “Nó nuôi tiểu quỷ nghịch hỏng cả đồ của chị, phải bồi thường. Không kiếm việc cho nó làm thì nó lấy đâu ra tiền để bồi thường cho chị.”
Bình Luận (0)
Comment