Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 13

Lời này vừa nói ra, đám phóng viên lập tức trừng to mắt.

Phạm Nhật Minh trêи xe cũng không kìm nổi mà nhướng mày.

Cô gái nhỏ này thật sự rất thích bôi xấu anh.

Nhưng bây giờ anh càng muốn biết, Nguyễn Khánh Linh sẽ làm thế nào để che đậy lời nói dối vừa rồi đây?

Chẳng lẽ, muốn biến mấy lời bịa đặt kia thành sự thật?

Nghĩ đến đây, anh khẽ nhếch miệng cười.

Tâm trạng buồn bực chẳng hiểu sao lại trở nên vui vẻ.

Trong vườn hoa của biệt thự nhà họ Phạm, chú của Phạm Nhật Minh – Phạm Thành đang đứng ở ngay đó, lén lén lút lút nhìn sang bên này.

Sắc mặt của ông ta lúc ấy trông vô cùng khó coi.

Phạm Nhật Minh đã có con với Nguyễn Khánh Linh rồi sao?

Làm sao có thể được?

Mấy phóng viên này đều do Phạm Thành gọi đến. Ông ta muốn chứng minh Phạm Nhật Minh thực chất chỉ là một tên có tiếng nhưng không có miếng, muốn ông già hoàn toàn thất vọng về Phạm Nhật Minh, nhưng ngàn lần không ngờ tới lại nghe được tin tức này.

Nếu như hai người họ thật sự có con thì ông †a đâu còn gì trong cái nhà họ Phạm này nữa?

Không thể được, nhất định là con nhóc kia nói dối!

Chỗ đó của Phạm Nhật Minh không có cảm giác, một kẻ tàn phế như vậy sao có thể sinh con được?

Năm đó, chính ông ta đã tự mình ra tay…

Ngay khi Phạm Thành vừa nghĩ răng mình có thể vạch trần lời nói dối kia thì Phạm Nhật Minh mở cửa xe, duỗi đôi chân dài bước xuống đất, đi ra khỏi xe.

Toàn thân Phạm Thành sững sờ.

Sau đó, Phạm Nhật Minh nắm tay Nguyễn Khánh Linh, sải bước tiến vào nhà họ Phạm, mọi người trong nhà được một phen kinh ngạc.

Ông nội Phạm đang nói chuyện uống trà với bạn bè trong phòng khách, nhìn thấy đứa cháu trai bại liệt đi vào, xúc động đến mức làm đổ ly nước trà trong tay. “Nhật Minh, chân của con…”

Phạm Nhật Minh lễ phép cúi người về phía ông nội, cười nói: “Ông nội, cơ thể con đã bình phục rồi”

Tiếp theo, anh tặng món quà mình đã chuẩn bị cho ông nội.

Vành mắt ông nội hơi ửng hồng, ông xúc động nói: “Con có thể bình phục khoẻ mạnh, chính là món quà tuyệt vời nhất cho ông nội rồi.”

Những người khác ai nấy đều vô cùng chúc mừng. Có người là thật lòng, cũng có người là giả tạo.

Dù sao thì ông nội cũng đang vô cùng vui vẻ.

Ông hết nhìn ngắm Phạm Nhật Minh lại quay sang nhìn cô cháu dâu đứng bên cạnh, cười nói với Nguyễn Khánh Linh: “Khánh Linh à, ông vừa nghe con nói, con với Nhật Minh có con rồi. Điều đó có thật không?”

Nguyễn Khánh Linh tuyệt đối không nghĩ tới, ông nội lại trực tiếp hỏi cô về chuyện này, còn công khai nữa chứ!

Thế này bảo cô làm sao trả lời đây…

Nếu như nói với ông nội rằng mình chỉ lừa phóng viên thôi thì ông sẽ rất thất vọng.

Nhưng nếu như không nói thật thì có thể nói dối tới lúc nào? Sớm muộn cũng không giấu diếm được…

Trong khi Nguyễn Khánh Linh đang đỏ mặt khó xử, thím của Phạm Nhật Minh mỉm cười mở lời. “Ông nội, ông đừng làm khó Khánh Linh chứ, cả nhà đều biết Nhật Minh không có khả năng sinh con, vậy nhất định là Khánh Linh nói bừa để chặn miệng phóng viên rồi…” “Nói linh tinh gì đấy!”

Phạm Thành lập tức cắt ngang lời vợ: “Thân thể của Nhật Minh đang hồi phục rất tốt!”

Người thím vội vàng vả vào miệng mình: “Đúng đúng đúng, anh xem cái miệng này của em, đáng đánh! Nhưng mà cha không cần lo lắng, Hoàng Anh đã trưởng thành rồi. Chuyện nối dõi tông đường cứ giao cho thằng bé!”

Hoàng Anh là con của thím ta, hai vợ chồng họ kẻ xướng người hoạ. Nhìn qua tưởng chừng đang bảo vệ lòng tự trọng cho Phạm Nhật Minh nhưng thực chất là đang tìm cách bới móc khuyết điểm của anh.

Ông nội Sở không để ý đến bọn họ, nhìn Nguyễn Khánh Linh vẫn đang giữ im lặng: “Khánh Linh, con nói thật với ông nội. Có phải là sự thật không?” “Con…

Nguyễn Khánh Linh cắn môi, bất lực nhìn Phạm Nhật Minh.

Nhưng anh vẫn cứ mỉm cười với cô, như thể chuyện này không liên quan tới anh.

Cô thật sự rất muốn mở miệng nói một câu, đúng vậy, con mang thai rồi.

Nhưng giấu diếm được một thời gian, lại không thể giấu cả đời. Bây giờ phô trương, tương lai càng mất mặt. “Con phải đến bệnh viện kiểm tra lại lần nữa mới có thể khẳng định…

Tạm thời chỉ có thể dùng câu trả lời mập mờ này để che đậy.

Ông nội bật cười thật to: “Vậy chính là thừa nhận khéo rồi! Tốt, tốt tốt. Ông đợi bế chắt đích tôn! Ha ha ha ha…”

Khách khứa có mặt đều xôn xao chúc mừng.

Ngoài mặt Nguyễn Khánh Linh cười vui vẻ nhưng trong lòng lại cực kỳ rối ren.

Vốn dĩ chỉ vì tranh cãi trước mặt phóng viên, không nghĩ tới lại đẩy mình vào thế tiến thoái lưỡng nan như vậy.

Lần này cô lỡ chơi lớn rồi!

Chú thím của Phạm Nhật Minh mỉm cười xấu xa đắc chí, giống như chắc chắn Phạm Nhật Minh nhất định sẽ bẽ mặt, đang chờ đợi trò cười của anh.

Nguyễn Khánh Linh càng cảm thấy, bản thân nên sinh cho anh một đứa bé, để cho anh có tiếng nói tranh giành!

Tuy rằng lý do kết hôn của họ rất hoang đường, nhưng anh đã cho cô một mái nhà, còn đồng ý giúp cô báo thù. Cô sinh cho anh một đứa bé có tính là gì?

Chỉ là không biết rốt cuộc chuyện anh không có khả năng sinh con là thật hay giả.

Khi tiệc mừng thọ kết thúc cũng đã là mười giờ tối.

Ông nội vô cùng yêu mến cô cháu dâu Nguyễn Khánh Linh này, nên bảo Phạm Nhật Minh và Nguyễn Khánh Linh ở lại qua đêm. Điều này khiến chú thím Phạm Nhật Minh vô cùng ghen tị nhưng không biết làm thế nào.

Tiên khách xong xuôi, Phạm Nhật Minh muốn nói chuyện riêng với ông nội, bảo Nguyễn Khánh Linh về phòng nghỉ ngơi trước.

Đến lúc anh về, Nguyễn Khánh Linh đã tắm rửa xong xuôi, chui vào chăn bông.

Đây là lần đầu tiên Nguyễn Khánh Linh và Phạm Nhật Minh nằm chung giường. Cô rất căng thẳng, cực kỳ căng thẳng.

Phạm Nhật Minh bắt đầu cởi quần áo.

Nguyễn Khánh Linh đè chặt chăn bông dưới cằm, đầu lộ ra ngoài, hai mắt nhấp nháy mở to nhìn Phạm Nhật Minh. “À, này… Tôi có một… câu hỏi”

Mặt Nguyễn Khánh Linh ửng hồng, nhìn có chút vô tội cũng rất đáng yêu. “Hả?”

Tâm tình Phạm Nhật Minh không tệ. “Ừm thì… anh thật sự… không thể sinh con à?” “Hình như em rất để ý đến chuyện này nhỉ?” “Trả lời tôi trước đi. Lời bọn họ nói có thật không?” Nguyễn Khánh Linh cứng đầu nhìn anh.

Khóe miệng Phạm Nhật Minh xuất hiện nụ cười xấu xa, ném áo sơ mi xuống ghế, cúi người đè lên cơ thể Nguyễn Khánh Linh.

Lòng bàn tay nóng rực chạm vào cổ áo cô, dần dần trượt xuống. “Em thử đi rồi sẽ biết.”
Bình Luận (0)
Comment