Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 17

Sự thân mật của anh ấy làm cho Nguyễn Khánh Linh sợ hãi, cô nhanh chóng đứng lên và tránh ra. “Không phải, anh đừng hiểu lầm”

Đêm hôm trước hai người còn ngủ chung giường, vậy mà lúc này Nguyễn Khánh Linh lại cố ý giữ khoảng cách khiến cho Phạm Nhật Minh không khỏi nhíu mày.

Nguyễn Khánh Linh mím môi: “Anh và Hà Thanh là người yêu của nhau sao?” “Em muốn biết cái gì?” Giọng của Phạm Nhật Minh trùng xuống, hơi không vui. Đó là một trải nghiệm khó chịu và anh ấy không muốn nhắc đến nó một lần nào nữa.

Nguyễn Khánh Linh mơ hồ cảm thấy hình như mình đã chạm vào hố bom của Phạm Nhật Minh, nhìn anh ấy dường như không muốn nhắc đến chuyện hai người đã từng có một mối quan hệ khó quên, sau đó vì lý do gì mà chia tay? “Em nghĩ… sau này chúng ta đừng quá thân mật..” Nguyễn Khánh Linh cúi đầu nói. “Đêm qua còn muốn sinh con cho anh, hôm nay lại muốn giữ khoảng cách? Phạm Nhật Minh tiến lại một bước, Nguyễn Khánh Linh lùi một bước rồi chống người vào tường. Đôi mắt của Phạm Nhật Minh rực lửa khiến cô không dám nhìn thẳng. “ Em chỉ cảm thấy anh và chị Thanh rất hợp nhau, cô ấy đối với anh…” “ Em nghĩ nhiều rồi” Phạm Nhật Minh lạnh lùng nói xong rồi bước ra khỏi phòng.

Nguyễn Khánh Linh bối rối đứng trong phòng, làm thế nào mới tốt đây, anh ấy tức rồi sao? Lẽ nào cô đã nghĩ sai rồi? Phạm Nhật Minh rõ ràng rất quan tâm mà không muốn nhắc tới, cũng chứng tỏ anh có tình cảm với chị Thanh…

Cô ấy có phải đã trở thành vật cản giữa bọn họ không?

Có phải là cô nên nhường chỗ cho chị Thanh không?

Nghĩ đến vẻ mặt không vui của Phạm Nhật Minh vừa rồi, Nguyễn Khánh Linh lắc đầu, hay là không nghĩ nữa, có lẽ đó là sự thật rồi.

Buổi trưa Nguyễn Khánh Linh xuống lầu ăn cơm. Hà Thanh đánh cờ với ông nội trong phòng khách. Hà Thanh nhìn thấy Phạm Nhật Minh đi xuống thì cố ý đánh nhầm một quân cờ, ông lão lợi dụng cơ hội này để thắng cô. “ Con nhỏ này hôm nay hơi mất tập trung đấy” Ông lão bưng tách trà nhàn nhạt nói. Hà Thanh mím môi cười. “ Ông nội của Phạm Nhật Minh có tài đánh cờ rất xuất chúng, con không phải là đối thủ của ông” Nói rồi cô ta liếc nhìn Phạm Nhật Minh với ánh mắt đung đưa: “ Kỹ năng đánh cờ của Nhật Minh cũng rất giỏi , trước đây con đánh cờ với anh ấy chưa bao giờ thắng”

Ông nội cười cười: “ Được rồi, chúng ta đi ăn cơm thôi.”

Nguyễn Khánh Linh vần chẳng thể ngừng suy nghĩ ấy, trước đây bọn họ có mối quan hệ tốt đến thế thì rốt cuộc tại sao lại chia tay? Vì cô suy nghĩ quá chăm chú nên không nhìn thấy Phạm Nhật Minh đã bước đến, chưa kịp phản ứng thì đã bị gõ vào trán rồi. “ Ai ya, đau quá!” Nguyễn Khánh Linh xoa trán rồi nhìn Phạm Nhật Minh chằm chằm.

Phạm Nhật Minh vẫn vẻ mặt bình tĩnh nói: “

Đừng có đứng sững ra đó, đi phụ dọn đồ ăn đi.” “ Gõ em làm gì, em đi ngay đây” Nguyễn Khánh Linh xoa trán đi vào bếp thầm mắng, Phạm Nhật Minh anh chắc là lúc nào cũng bắt nạt Hà Thanh nên người ta mới không cần anh!

Phạm Nhật Minh nhìn cô ấy hơi bực dọc, tủi thân nhưng không dám thể hiện, tâm trạng anh cảm thấy tốt lên, nở một nụ cười trong ánh mắt.

Cảnh tượng hai người đùa giỡn đều được Hà Thanh nhìn thấy, cô ta cúi đầu, thầm nắm chặt tay.

Sau đó, ông nội ngồi ở ghế chính, Hà Thanh và Phạm Nhật Minh ngồi hai bên, bên trái và bên phải ông nội. Nguyễn Khánh Linh ngồi cạnh Phạm Nhật Minh. Buổi sáng, các cô chú của Phạm Nhật Minh đều đã đi về nên lúc này chỉ có bốn người ăn cơm với nhau.

Trêи bàn ăn, Hà Thanh thỉnh thoảng nói những chuyện rất thú vị khiến cho ông nội không thể ngừng cười, thỉnh thoảng ông cũng nói với Phạm Nhật Minh, mà anh chỉ gật đầu, không hề đáp lại.

Nguyễn Khánh Linh lúc này luôn cố không làm phiền mọi người, dù sao với thân phận cô ấy hiện giờ mà ở giữa hai người họ thật sự quá xấu hổ. Cô nghĩ xem không biết có nên tìm thời cơ để giải thích với Hà Thanh không, nhưng nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Phạm Nhật Minh và cách anh ấy bị cô chọc tức trong phòng ngủ khiến cô không muốn quản quan tâm chuyện của anh ấy nữa. Nghĩ đến mấy chuyện này, Nguyễn Khánh Linh chỉ biết chọc cơm trong bát mà không ăn. “Thế nào, muốn anh đút cho em ăn sao?” Đột nhiên Phạm Nhật Minh trầm giọng nói.
Bình Luận (0)
Comment