Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 171

Chương 171

Hà Thanh bị đây ra, suýt ngã, nhưng cô ta không quan tâm, sau khi đứng vững, cô ta mỉm cười, cô ta không trêu chọc anh nữa, mà lấy chìa khóa trong túi xách ra mở cửa.

Cuối cùng thì Hà Thanh cũng được đưa về nhà an toàn, cho dù Trung Huy có khó chịu thì anh vẫn đứng sau lưng nhìn cô ta bước vào.

“Cô nghỉ ngơi đi, tôi đi đây.”

Trung Huy nói xong thì định rời đi, lúc này, giọng nói của Hà Thanh lại vang lên: “Chìa khóa vẫn còn kẹt ở cửa. Anh có thể mang vào cho tôi không.”

Trung Huy liếc nhìn chiếc chìa khóa, bất lực nhưng vẫn rút chìa khóa ra đưa vào cho cô ta.

Anh ấy còn chưa đứng vững, thì đã bị Hà Thanh kéo vào trong nhà.

“Cạch!”

Cánh cửa đóng lại, Trung Huy bị Hà Thanh đẩy vào mặt cửa.

Nhìn tư thế của hai người lúc này, Trung Huy vừa giận vừa buồn cười.

Người phụ nữ này … đã làm nổ tung anh ấy rồi sao?

Có vẻ như kể từ khi gặp Hà Thanh đêm nay, lần đầu tiên trong đời Trung Huy đã vỡ ra nhiều điều, lần đầu tiên anh ấy ôm một người phụ nữ, lần đầu tiên bị gạ tình, lần đầu tiên bị ép vào tường …

Hà Thanh nghe thấy giọng nói bình tĩnh, không chút cảm xúc của Phạm Nhật Minh. Ngọn lửa vừa mới nhen lên trong lòng cô lại bị dập tắt một cách tàn nhẫn. Cô ta mấy máy, ánh mắt không cam lòng, hình như muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

Trong một khoảnh khắc, Hà Thanh muốn nói với Phạm Nhật Minh rằng không phải cô ta tự khiến mình gục ngã, mà chính chú Hà đáng kính của anh đã đẩy cô ta xuống vực thẳm tuyệt vọng như bây giờ!

Nhưng cô ta không thể, nếu cô ta nói, Phạm Nhật Minh chắc chắn sẽ coi thường cô ta…

Cô ta đâu có giống Nguyễn Khánh Linh, được anh yêu thương, nuông chiều?

Trong đầu cô ta chợt hiện lên gương mặt không vướng bụi đời của Nguyễn Khánh Linh, trái tim cô ta như bị bóp nát.

Sự tự ti mà Hà Thanh giấu sâu trong lòng đến mức tột cùng khiến cô nảy sinh lòng tự trọng mãnh liệt, giống như con rắn độc trong vườn Địa đàng lúc sơ khai, quấn lấy linh hồn cô ta đến chết.

Tuy nhiên, sự do dự của cô ta vào lúc này cũng đủ để Phạm Nhật Minh thấy được sự kỳ lạ của cô.

Đôi mắt lạnh lùng của anh khẽ nhắm lại, giọng điệu không còn ôn hòa như trước, mơ hồ có cảm giác đè nén: “Cô muốn nói gì với tôi sao?”

“Không.”

Hà Thanh hốt hoảng, nhưng cô ta vẫn cắn răng trả lời.

Một lúc lâu sau, Phạm Nhật Minh lạnh nhạt nói: “Hà Thanh, cô nên hiểu rõ, dù nói hay không thì đối với tôi kết quả đều giống nhau, chỉ là vấn đề sớm hay muộn mà thôi.”

Hà Thanh dao động, cô ta gần như sụp đổ.

Đúng vậy, làm sao cô có thể quên Phạm Nhật Minh là ai cơ chứ, chỉ cần anh muốn tìm hiểu, không có chuyện gì anh không thể không tìm ra.

Cô ta bất giác cắn môi dưới, cho đến khi môi trắng bệch, khi lên tiếng lần nữa, dường như cô ta đã hạ quyết tâm, cô ta bất lực thốt lên: “Nhà chúng em không còn tiền nữa.”

Bình Luận (0)
Comment