Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 1736

Chương 1736

Lần này, chỗ ngồi vẫn là vợ chồng Nguyễn Khánh Linh và vợ chồng Hà Thanh ngồi đối diện nhau.

Ông cụ Phạm ngồi ở ghế đầu tiên.

Trong bữa ăn, cả nhà im lặng, cũng không nói nhiều.

Trong bữa, Nguyễn Khánh Linh muốn ăn ba ba, cô vừa đưa đũa ra, liền bị Phạm Nhật Minh đánh một cái.

Nguyễn Khánh Linh chu miệng lên, quay đầu bất mãn nhìn về phía người đàn ông, giống như đang dùng ánh mắt để hỏi anh.

Phạm Nhật Minh nói nhỏ bên tai cô: “Ba ba tính hàn, không tốt cho cơ thể của em.”

Ba ba mà cũng không ăn được à?

Trong khoảng thời gian ở nhà này cô chưa ăn ba ba, bây giờ nhìn thấy chúng thì cô đã thèm từ lâu rồi, chỉ có thể nhìn mà không thể ăn được, điều này khiến Nguyễn Khánh Linh trở nên cáu kỉnh.

Tay còn lại cô đặt ở dưới bàn, dùng sức kéo ấy góc áo của Phạm Nhật Minh, đè thấp giọng, có chút tức giận nói: “Nhưng em muốn ăn thịt mà!”

Phạm Nhật Minh buồn cười nhìn cô, đưa tay nắm lấy tay cô, ngăn cô kéo góc áo của mình lại.

Sao vẫn giống như một đứa trẻ vậy.

Anh gắp một đũa thịt bò cho cô, nhìn cô, lại nhìn cơm trong bát cô rồi ra hiệu cho cô ăn.

“…”

Được rồi… Nguyễn Khánh Linh vẫn thỏa hiệp, vì con của mình, nếu không ăn thịt ba ba thì không ăn thịt ba ba.

Thấy người phụ nữ ngoan ngoãn nghe lời, anh cong môi, cười càng thêm yêu chiều.

Phạm Nhật Minh từ lâu đã quen với việc gắp đồ ăn cho Nguyễn Khánh Linh, trong bữa ăn, cô căn bản không cần phải vươn tay ra, chỉ cần nhìn xem mình muốn ăn gì, người đàn ông sẽ tự động gắp cho cô một đĩa thức ăn.

Tất nhiên, vợ chồng Nguyễn Khánh Linh đã quen với kiểu ăn uống này, nhưng ông cụ Phạm và Phạm Hoàng Anh lại không hề biết.

Khi thấy cháu trai chăm sóc vợ nhiều như vậy, trên mặt ông không khỏi nở một nụ cười.

Sau đó, ông quay đầu nhìn sang một bên, nụ cười của ông lập tức cương cứng lại.

Chỉ thấy Phạm Hoàng Anh không thèm quan tâm đến Hà Thanh ở bên cạnh, anh ta chỉ quan tâm mình muốn ăn gì, cứ gắp đồ ăn cho bản thân, còn không thèm nhìn Hà Thanh một cái chứ đừng nói là gắp đồ ăn cho vợ như Phạm Nhật Minh.

Ông cụ Phạm bình tĩnh nhìn chằm chằm một hồi, kết quả Phạm Hoàng Anh vẫn không hề để ý, ăn tớ vui vẻ vô cùng

“Hoàng Anh!”

Cuối cùng, ông cụ không thể nhịn nổi nữa, nghiêm giọng cất tiếng.

Nghe vậy, chiếc đũa trong tay Phạm Hoàng Anh run lên.

Anh ta từ trước đến nay tự tung tự tác quen rồi, thậm chí còn không sợ bố ruột mình, nhưng lại sợ ông nội cách mình một thế hệ.

“… Ông nội, có chuyện gì vậy?”

“Nhìn anh cả và chị dâu của anh xem, anh cả của anh chăm sóc chị dâu nhiều như thế nào? Ăn cái gì đều nghĩ đến nó, đâu có giống như anh, chỉ biết nhét vào trong miệng mình, không quan tâm đến bất cứ điều gì khác!”

“…”

Bình Luận (0)
Comment