Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 220

Chương 220

“Tối quá…”

Lăng Huyền lẩm bẩm, cô ấy đưa tay ra tìm công tắc ở trên vách tường. Lúc này, Trần Hữu Nghị cũng đang mò mẫm tìm công tắc trên tường, hai người đột nhiên chạm tay nhau.

Tất nhiên là cả hai đều giật mình, rồi đột ngột tách nhau ra như bị điện giật.

Lăng Huyền cảm thấy khó chịu. Sau đó, cô ấy liên tục lùi lại phía sau để tránh xa người đàn ông này. Ai ngờ cô ấy đã vấp phải cái gì ở dưới chân. Cô ấy chỉ kịp hét lên một tiếng rồi lập tức ngã xuống đất.

Nghe thấy giọng nói của cô ấy, Trần Hữu Nghị nhanh chóng đưa tay ra, cố gắng giữ cô ấy lại. Nhưng cậu ta lại bị trọng lực từ phía dưới của cô ấy kéo xuống, trọng tâm không ổn định, cả người ngã xuống song song trên người Lăng Huyền.

Khi bọn họ chuẩn bị tiếp xúc với sàn nhà, Trần Hữu Nghị theo bản năng dùng lực cánh tay đẩy Lăng Huyền lên, để lưng của mình chạm đất đầu tiên. Sau khi cậu ta ngã xuống, Lăng Huyền mới ngã theo. Khi cô ấy ngã xuống, cô ấy đã ngã lên người Trần Hữu Nghị. Môi cô ấy vô tình chạm vào môi Trần Hữu Nghị.

Giữa tia sáng do đá lấy lửa tạo ra, trái tim hai người như có luồng điện chạy qua, toàn thân tê dại.

Gần như trong tích tắc, Lăng Huyền nhanh chóng đứng dậy khỏi cơ thể người đàn ông. Bởi vì động tác của cô ấy vừa vội vừa mạnh nên khi cô ấy đứng dậy, cô ấy đã dùng lòng bàn tay ấn vào ngực cậu ta.

Không hiểu tại sao, sau khi Lăng Huyền đứng dậy, cô ấy mò mẫm tìm được công tắc rất nhanh.

“Lạch cạch.” Với một âm thanh, căn phòng đột nhiên sáng lên.

Trần Hữu Nghị lặng lẽ ôm lấy lồng ngực đau nhức, từ dưới đất ngồi dậy. May mà trên tấm ván gỗ có một tấm chăn nhung dày, dù có ngã vào cũng không đau lắm. Không thì vừa rồi khi bị Lăng Huyền ấn tay lên ngực, dù lực nhẹ thôi cũng khiến cậu ta đau đớn rồi.

Sau khi Trần Hữu Nghị đứng dậy, bầu không khí giữa hai người trở nên có chút ám muội.

“Khụ khụ…”

Trần Hữu Nghị đưa tay chạm vào cổ họng, ho hai tiếng, mở miệng nói với vẻ khá xấu hổ: “Vừa rồi thật ngại quá.”

Cậu ta còn chưa kịp nói xong đã bị Lăng Huyền ngắt lời: “Không sao, cảm ơn anh đã đưa tôi trở về, tôi tự mình làm được.”

Tự nhiên Trần Hữu Nghị nghe ra được ý muốn đuổi khách của cô ấy.

Xem xét qua sự tình xảy ra giữa hai người vừa rồi, Trần Hữu Nghị có thể hiểu được. Cậu ta gật đầu rời đi. Nhưng trước khi rời đi, không biết ma xui quỷ khiến kiểu gì làm cậu ta liếc Lăng Huyền một cái.

Cậu ta chỉ thấy người phụ nữ đang cúi đầu xuống, vài sợi tóc nhỏ trên trán hơi rũ xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ. Vẫn là bộ dáng tùy tiện như lúc đầu gặp mặt nhưng lại có cảm giác vô cùng khác. Trong lòng cậu ta dâng lên một cảm giác khác lạ. Chỉ có điều cậu ta không suy nghĩ sâu sa, quay người rời đi. Sau khi Trần Hữu Nghị rời đi, Lăng Huyền mới dám ngẩng đầu lên. Lúc này, mặc dù vẫn trong cơn say rượu nhưng cô ấy đã tỉnh táo hơn. Cô ấy bất giác chạm vào môi mình, sau đó lòng như lửa đốt, đột nhiên thu tay lại.

Vừa rồi cô ấy… Lại có thể hôn môi một người đàn ông mới quen nhau một ngày?

Lăng Huyền cảm thấy tim mình đập nhanh hơn. Cô ấy vội vàng bước vào phòng vệ sinh, vặn nước lạnh rửa mặt, cố gắng để hơi nóng trên mặt tan dần.

Nụ hôn lần này chỉ là một sự cố ngoài ý muốn, chỉ là một sự cố ngoài ý muốn.

Lăng Huyền không ngừng tự an ủi mình. Nói đến cũng kỳ quái, tuy rằng cô vốn tính tình tùy tiện, sẽ không quan tâm quá nhiều vào mấy chuyện như vậy. Nhưng bây giờ trái tim cô ấy lại đang đập loạn xạ, tại sao chứ?

Bình Luận (0)
Comment