Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 686

Chương 686

Giang Đức bảo Khánh Linh ra xe trước đi vì anh ta còn có chút chuyện muốn nói với Mia.

Đợi sau khi Nguyễn Khánh Linh rời hẳn đi, hai tay Mia vòng trước ngực, hoàn toàn bày ra dáng vẻ cao cao tại thượng, đôi mắt không nhìn thẳng Giang Đức, chỉ tùy ý nói: “Có chuyện gì cần nói? Anh có gì muốn nói với tôi thì nói nhanh đi, tôi còn nhiều việc phải làm lắm.”

Giang Đức vốn dĩ là muốn mang món đồ lần trước mình nhặt được trả lại cho cô ấy, nhưng khi anh ta nhìn thấy bộ dạng này của đối phương, đột nhiên trong lòng sinh ra mấy ý nghĩ muốn đùa giỡn với người kia một chút.

Vì thế, anh ta lập tức chuyển sang nói chuyện với giọng điệu trêu chọc: “Ồ, cô chủ này, mới sáng sớm mà cô vội vàng cái gì chứ?”

“Anh… Anh quản nhiều như vậy làm gì, có chuyện gì thì nói mau.”

Mia bị đối phương chọc một chút, cau mày thúc giục anh ta.

Lúc này Giang Đức mới lấy chuỗi dây ngọc bích vừa nhặt được hôm trước kia ra, lấy rồi còn đặt ở trong lòng bàn tay, cố ý quơ quơ trước mặt cô ấy hai cái rồi lại rút về, bỏ ngược vào túi áo của chính mình, chậm rãi thản nhiên nói.

“Xem ra chủ nhân của chuỗi dây ngọc bích này không phải là cô. Hừm, cũng không biết rốt cuộc là của ai, chủ nhân của nó chắc chắc phải rất sốt ruột đi, thôi để tôi đi người khác hỏi xem như thế nào.”

Nói xong, Giang Đức lập tức quay người muốn rời đi.

Bỗng nhiên, Mia túm lấy vải áo của anh ta, nhanh chóng nói: “Cái chuỗi dây ngọc bích kia là của tôi, anh trả nó lại cho tôi.”

Nhưng Giang Đức cũng không chịu thua, anh ta nói một cách hợp tình hợp lý: “Cô nói của cô thì là của cô thật hả? Tôi cũng nói nó là của tôi đó, bằng chứng đâu đưa tôi xem.”

“Anh.”

Trong phút chốc, Mia không có cách nào phản bác lại anh ta, nhưng mà chuỗi dây ngọc bích kia rất quan trọng đối với cô ấy.

Nhìn thấy Giang Đức không hề có ý trả lại nó cho mình, cô ấy lập tức nóng nảy, hướng đến cánh tay của người đàn ông kia, muốn đoạt lại chuỗi dây trên tay anh ta.

Nhưng dáng người Giang Đức cao lớn như vậy, anh ta chỉ cần giơ cánh tay lên, cho dù cô ấy có nhón chân với lấy hay thậm chí nhảy lên cũng không đủ để bắt được cái chuỗi dây ngọc bích kia.

Giang Đức cảm thấy bộ dạng bị chọc đến đỏ mặt, nóng nảy này của cô ấy trái lại rất đáng yêu, cho nên anh ta cũng rất không quân tử tiếp tục đùa giỡn với đối phương.

Nhưng Mia bị anh ta là ấm ức đến mức tức giận, lại không thể lấy được chuỗi dây ngọc bích trở về, hốc mắt lập tức đỏ lên, chỉ đứng yên tại chỗ, sau đó trứng mắt nhìn anh ta, cắn môi hỏi: “Anh còn không chịu trả lại cho tôi?”

“Được, được, được. Tôi trả lại cho cô.”

Giang Đức vừa nhìn thấy hốc mắt của cô gái đỏ lên, trong nháy mắt anh ta không nỡ lòng nào tiếp tục trêu chọc cô ấy, còn cảm thấy có chút áy này, nhanh chóng lấy chuỗi dây ngọc bích trả lại cho cô ấy, sau đó còn rất cẩn thận quan sát biểu tình trên mặt đối phương.

Lần đầu tiên trong cuộc đời, anh ta làm cho một cô gái phải khóc.

Giang Đức cũng biết lần này mình đùa hơi quá trớn, tiếp đó anh ta còn vô cùng cẩn trọng hỏi: “Tôi trả lại cho cô là được, cô đừng khóc được không?”

Mia gắt gao nắm lấy chuỗi dây ngọc bích trong tay, xoa xoa đôi mắt, dùng sức trừng mắt liếc nhìn anh ta một cái, vẻ mặt có chút thành công nói: “Ai muốn khóc chứ. Đồ ngốc.”

Bình Luận (0)
Comment