Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 868

Chương 868

Hơi thở xa lạ khiến Lâm Đỗ Nhã vô cùng chán ghét.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ấy nhắn lại, đưa tay đẩy anh ta ra: ‘Anh là ai? Thả tôi ra!”

Khóe miệng người đàn ông kia cong lên, ánh mắt lóe lên tia gian xảo: “Không biết cũng không sao, tâm sự xong là quen liền.”

“Tôi không muốn….”

Lâm Đỗ Nhã dùng sức muốn đẩy anh ta ra, thế nhưng lúc này hai tay của cô ấy giống như bị rót chì, nâng được tay lên đã khó khăn rồi nói chi là đẩy anh ta ra.

Cộng thêm việc bây giờ bọn họ đang ở một vị trí rất vắng vẻ, cho dù có người trông thấy thì cũng chỉ coi đây là một cặp đôi đang yêu nhau, căn bản sẽ không tiến lên ngăn cản.

Trong lòng Lâm Đỗ Nhã bất an, cô ấy muốn chạy, nhưng cồn lại làm cho đầu óc cô ấy hơi choáng, hơi giật mình nhìn người đàn ông ở trước mặt, mím chặt môi.

Người đàn ông nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng của cô ấy, trong lòng rất ngứa ngáy, anh ta thổi một hơi bên tai cô ấy: “Cục cưng, để anh dẫn em đi chỗ khác chơi nhé?”

Ngay khi bàn tay của người đàn ông vừa đặt lên lưng Lâm Đỗ Nhã, đột nhiên lại lại có một bàn tay khác đặt lên vai anh ta, anh ta quay đầu nhìn lại, thấy một người đàn ông to lớn lạ lẫm đứng ở phía sau lưng anh ta, vẻ mặt rất lạnh lùng.

“Tôi biết anh sao?”

Người đàn ông nhíu mày nói, trực giác nói cho anh ta biết là người đến không có ý tốt.

Trung Huy không trả lời, một giây sau, trên tay anh ấy dùng sức, trực tiếp vặn ngược tay của người đàn ông kia.

Người đàn ông kia lập tức kêu đau, nhưng bàn tay một khắc cũng không bỏ khỏi người Lâm Đỗ Nhã.

Vẻ mặt anh ta đau đớn đến vặn vẹo, giọng nói hung ác nói với Trung Huy: “Con mẹ nó mày biết tao là ai không? Mau thả tao ra!”

Nhưng mà, vẻ mặt của Trung Huy vẫn bình tĩnh trước sự uy hiếp của anh ta, khóe môi cong lên một nụ cười mỉa mai: “Không biết, nhưng tôi biết tội cưỡng gian sẽ bị phán mấy năm tù.”

Lời này vừa nói ra, vẻ mặt người đàn ông kia lập tức đen lại.

Anh ta không ngờ người đàn ông trước mặt này lại ngang như vậy, không hề sợ sự uy hiếp của anh ta.

Anh ta lấy tay che lại cánh tay của mình, liếc nhìn Lâm Đỗ Nhã một lần nữa, không cam lòng hỏi: “Mày quen biết người phụ nữ này? Nếu như mày cũng có cùng tâm tư giống như tao thì sao?”

Nghe thấy lời này của anh ta, Trung Huy bật cười một tiếng: “Anh cho rằng ai cũng giống như anh, đầu óc toàn mấy thứ bẩn thỉu thôi sao?”

“Mày!”

Người đàn ông bị châm chọc không chút lưu tình, anh ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Trừ phi mày có thể chứng minh là cô ấy quen biết mày, nếu không mày đừng mơ có thể dẫn cô ấy khỏi chỗ này!”

Anh ta bắt đầu chơi xấu!

Trung Huy vẫn còn chưa lên tiếng thì đột nhiên, người phụ nữ vẫn đang choáng váng lảo đảo đi về phía anh ấy, cô ấy còn nở một nụ cười với Trung Huy, trong miệng lẩm bẩm: “Làm sao tôi lại không biết anh ấy được…..”

Tiếp theo, chuyện Lâm Đỗ Nhã làm khiến Trung Huy rất là bất ngờ, nếu anh ấy mà có thể đoán trước được thì nhất định sẽ tránh…. Đỡ cho về sau lại gây nên nhiều chuyện vốn không nên xảy ra.

Ldb ôm lấy cổ Trung Huy ngay trước mắt người đàn ông kia, mang theo đôi môi màu rượu đỏ áo vào môi Trung Huy.

Bình Luận (0)
Comment