Họ chỉ âu yếm ngắn ngủi vào ban đêm sau khi xong chuyện, Hạ Túy An cảm thấy bầu không khí lúc này rất dễ chịu. Cậu nheo mắt, trong ánh nhìn của Mục Diên Nghi, mở trang web chính thức của một hãng thời trang lớn, nhìn chằm chằm vào hình ảnh quảng bá ở trang bìa rất lâu mà không có hành động gì.
Tâm tư nhỏ bé của cậu lộ rõ không thể giấu, Mục Diên Nghi cũng không vạch trần, chỉ phối hợp hỏi: "Đang xem gì vậy?"
Hạ Túy An quay đầu lại, môi vẫn còn đỏ mọng, hé ra hàm răng trắng sáng: "Xem điện thoại."
Thật ra cậu đang nhìn một mẫu ba lô nam của hãng nổi tiếng kia, Hạ Túy An đã tìm hiểu kỹ rồi, mẫu này ngay cả hàng second-hand cũng giữ giá tốt, là thương hiệu giữ giá nhất, lại còn là phiên bản giới hạn.
Hạ Túy An không thích túi, cậu chỉ thích tiền. Nhưng cái túi này quá đắt, nên bây giờ cậu thích nó.
Dù miệng không nói, nhưng ánh mắt đã viết rõ mấy chữ to: Mua cho em đi.
Mục Diên Nghi ôm lấy eo cậu, trêu chọc: "Đẹp thì nhìn nhiều vào."
Quả nhiên con người không thể so sánh ngang bằng với nhau, nếu là Dâu Tây thì Quách Tinh sẽ mua cho rồi, còn cậu thì, ông chủ chỉ bảo nhìn cho đã mắt.
Hạ Túy An bĩu môi, lăn ra khỏi lòng Mục Diên Nghi, tự mình chui vào chăn, trùm kín ngủ luôn.
Mục Diên Nghi chậm rãi vuốt đầu ngón tay, đầu ngón vẫn còn vương hơi ấm từ Hạ Túy An, anh nghiêng người, tắt đèn, chỉ chừa lại một chiếc đèn ngủ nhỏ bên đầu giường.
Anh có thói quen định giá mọi thứ theo giá trị của nó – công việc cũng vậy, con người cũng vậy.
Cuộc sống của anh sẽ không có những món đồ không cần thiết, ví dụ như một chiếc laptop, nếu không ảnh hưởng hiệu năng thì có thể dùng rất nhiều năm.
Nếu phải nói trong đời anh từng xuất hiện một thứ không cần thiết duy nhất... thì đó chính là Hạ Túy An.
Chỉ là một cái túi thôi, với anh thật sự chẳng đáng bao nhiêu tiền, vấn đề chỉ là có đáng hay không.
Mục Diên Nghi gửi tin nhắn cho trợ lý, mô tả tên hãng và kiểu dáng của chiếc túi.
Hạ Túy An muốn, thì cứ xem như là một khoản tiền thưởng thành tích cho nhân viên, dù gì mấy hôm nay đúng là khiến cậu vất vả không ít.
Trợ lý nhanh chóng trả lời lại, nói là hiện tại hết hàng, phải đợi một thời gian. Anh chỉ nhắn lại: "Được."
Bên ngoài bắt đầu mưa, không nhỏ, ban đầu chỉ có vài giọt rơi lộp bộp trên cửa kính, rồi nhanh chóng nặng hạt hơn, chớp sáng lên một tia sét, chiếu sáng toàn bộ căn phòng.
Hạ Túy An vốn sắp ngủ rồi, bị âm thanh dọa cho giật mình, sống lưng căng thẳng, nhưng ngay sau đó đã bị Mục Diên Nghi ôm vào lòng.
Người bị đánh thức không nói gì, Mục Diên Nghi cũng không lên tiếng, hai người cứ giữ tư thế đó, trong căn phòng yên tĩnh hồi lâu không động đậy.
Hạ Túy An đúng là tỉnh rồi, nhưng cậu thấy mình không phải bị dọa, mà là tiếng sấm to quá, làm cậu bị đánh thức.
Sấm thật đáng ghét.
Tới miền Nam, điều cậu không thích nhất chính là nơi này quá ẩm ướt, lại hay mưa, không giống quê nhà cậu. Thời tiết kiểu này, sáng hôm sau dậy là cổ họng khô khốc, phải uống ba ly nước liền.
Trong phòng rất tối, chỉ có chiếc đèn ngủ nhỏ tỏa ánh sáng vàng dịu, thỉnh thoảng có tia chớp rạch qua làm sáng bừng cả căn phòng. Hạ Túy An nhắm mắt lại, rúc sâu vào lòng ai kia.
—–
Sau đêm mưa là một ngày hiếm hoi có nắng, Mục Diên Nghi như thường lệ đúng giờ đi làm, còn Hạ Túy An... vẫn còn sống.
Bị tiếng động đánh thức, cậu cuộn trong chăn, ngửi thấy mùi đồ ăn thơm phức, mơ màng lẩm bẩm với Mục Diên Nghi: "Chào buổi sáng ông xã... tạm biệt ông xã..."
Cậu còn muốn ngủ thêm một chút, giờ chỉ mong Mục Diên Nghi mau mau rời đi.
Đúng là đồ vô lương tâm. Mục Diên Nghi kéo lại vạt áo vest, không thèm lôi cậu ra khỏi chăn của mình: "Bữa sáng ở trên bàn, nguội rồi nhớ hâm lại."
"Ừm ừm..." Hạ Túy An ngáp một cái, vươn một chân ra vẫy vẫy trước mặt Mục Diên Nghi, coi như tạm biệt.
Mục Diên Nghi thật ra không quá hiểu, anh cũng có một cậu em trai bằng tuổi với Hạ Túy An, ít nói, suốt ngày ôm điện thoại chơi game, nhưng cũng chưa từng thấy nó uể oải trước mặt anh như cậu ta vậy.
Hạ Túy An mãi đến bốn tiếng sau khi Mục Diên Nghi đi làm mới dậy. Bữa sáng đúng là nguội thật, cậu hâm lại, mùi vị vẫn giống hôm qua, liền ăn nhiều hơn một chút.
Cậu nên bảo ông chủ để lại thông tin quán này mới phải, ngon quá đi, lần sau còn muốn ăn tiếp.
Dậy rồi, ăn xong rồi, thì cũng đã là buổi chiều, coi như một ngày mới của Hạ Túy An mới chính thức bắt đầu. Hôm nay cậu không có hứng chơi game, đúng lúc Quách Tinh cũng đang ôn thi. Bạn bè cậu không nhiều, danh bạ WeChat chỉ còn mỗi Trịnh Duyệt là còn hoạt động.
Hạ Túy An lướt xem trang cá nhân của hắn, nào là ngồi xe sang do kim chủ mua, đeo đồng hồ kim chủ tặng, từng xấp tiền đỏ được khoe một cách phô trương.
Biết là cố ý khoe mẽ, nhưng Hạ Túy An vẫn bị chọc cho ghen tị không nhẹ.
Cùng là chim sẻ được bao dưỡng, sao mà chênh lệch lại lớn đến vậy?
Mấy tin nhắn trong nhóm đều đang bàn chuyện kim chủ của Trịnh Duyệt xấu xí, béo ú, rồi tag thẳng Hạ Túy An vào, nói không bằng được nửa kim chủ của cậu.
Tên nhóm là 【Nụ hôn nóng bỏng】, là nhóm tám chuyện của mấy người từng làm cùng quán bar với cậu hồi bán rượu. Hạ Túy An tuy chỉ mới trải qua vài buổi đào tạo và chính thức đi làm chưa đến một tuần, nhưng vì mâu thuẫn với Trịnh Duyệt, ngay ngày thứ ba đã bị kéo vào nhóm này.
Nội dung nhóm chủ yếu là cả đám người cùng nhau châm chọc một người. Hạ Túy An vốn đã quên mình còn nằm trong nhóm, hôm nay bị tag mới chợt nhớ ra.
Những nhóm vô dụng như vậy cậu thường sẽ rời đi ngay, nhưng hôm nay lại tiện tay kéo lên xem vài tin nhắn cũ, phát hiện ra đám người này cũng chẳng tốt đẹp hơn Trịnh Duyệt là bao.
Càng nói càng hăng, cuối cùng có người còn nguyền rủa Trịnh Duyệt kiểu người đó sớm muộn gì cũng chơi bời rồi mắc bệnh.
Ghen tị hóa thành lời nguyền độc địa. Hạ Túy An bị tag vài lần, bắt đầu thấy phiền, liền nhắn thẳng trong nhóm: 【Nói xấu sau lưng, các người cũng kinh tởm chẳng kém gì ai.】
Cả nhóm lặng im hai giây, rồi bắt đầu gửi hàng loạt dấu hỏi chấm.
Hạ Túy An không nói thêm, dứt khoát rời khỏi nhóm, cuối cùng cũng thấy tai mình được yên.
Nhưng chưa yên được bao lâu, Trịnh Duyệt đột nhiên gửi tin nhắn đến: 【Cảm ơn.】
Hạ Túy An không hiểu hắn cảm ơn cái gì, thấy rất kỳ lạ, sau đó mới thấy Trịnh Duyệt gửi ảnh chụp màn hình mấy tin nhắn trong nhóm, mới biết hắn dùng một cái nick phụ để lén theo dõi bọn họ nói xấu mình mỗi ngày.
Mỗi ngày mở nick phụ ra xem đám đồng nghiệp cũ chửi rủa mình thế nào, Hạ Túy An cảm thấy đúng là đồ ngu, có tiền cũng không chữa khỏi được bệnh.
Cậu vốn chẳng phải loại dễ bị bắt nạt, tức giận là mắng liền tại chỗ. Lần trước Trịnh Duyệt mỉa mai cậu, cậu cũng chửi lại không chút khách khí. Hạ Túy An chỉ đơn thuần thấy người này có vấn đề, giờ thì... có hơi hơi ghen tị.
Cậu cũng muốn làm con chim được đại gia nâng niu, chứ không phải kiểu được bao rồi còn phải ăn đồ ăn thừa ông chủ mang về.
Thật là thảm quá đi.
Cuộc đời bất công chắc là thế đấy. Hạ Túy An thở dài một hơi, quăng điện thoại sang một bên, đi tắm, rồi quay lại tiếp tục nỗ lực học hành.
Cuốn 《Phụ nữ biết làm nũng ...》 cậu mới đọc được một chương, nhưng sau khi lướt xem vòng bạn bè của Trịnh Duyệt xong, Hạ Túy An bỗng nhiên chưa từng có ý chí phấn đấu đến thế.
Chỉ là cái sự phấn đấu này... kéo dài được đúng năm phút. Hạ Túy An đọc sách đến buồn ngủ, đầu gật gù, cuối cùng nằm vật luôn trên ghế sofa ngủ thiếp đi. Lúc mở mắt ra thì trời đã xế chiều, sắp đến giờ Mục Diên Nghi tan làm.
Chuyện tối qua nói vẫn chưa quên, nợ mình gây ra phải tự trả. Vừa tỉnh dậy, cậu gửi tin nhắn cho Mục Diên Nghi:【Ông xã mấy giờ về nhà vậy, hôm nay ăn trứng xào cà chua được không? Những món khác em chưa học [mèo con xin tha.jpg]】
–
Vừa từ công trường về, Triệu Linh đang đợi trong văn phòng. Mục Diên Nghi cởi áo vest, cúi đầu xử lý email: "Có việc gì?"
"Không có việc thì không được đến hả?" Triệu Linh hơi ngẩng đầu lên, không đứng dậy mà còn ngồi thoải mái hơn, một tay gác lên ghế sofa: "Cả ngành bất động sản đều biết cậu lấy được dự án lớn của chính phủ, ông nội tôi ngày nào cũng lải nhải bên tai, tôi là cháu đích tôn mà còn không bằng 'con nhà người ta' là cậu."
Triệu Linh thở dài: "Ông chủ Mục tiền vào như nước, hôm nay cho tôi ăn ké bữa cơm đi."
Anh ta vừa nói xong thì tin nhắn của Hạ Túy An vừa đúng lúc hiện lên trên màn hình điện thoại. Mục Diên Nghi khẽ nhướng đuôi mày.
Nội dung chẳng có gì to tát, nhưng cuối câu lại hỏi mấy giờ về nhà, có được ăn trứng xào cà chua không.
Cậu ta vậy mà vẫn nhớ câu nói vu vơ của anh hôm qua. Mục Diên Nghi cứ tưởng chỉ là lời nói gió bay, không ngờ Hạ Túy An lại thật sự muốn bước ra khỏi "tam thốn đất" của mình để đi vào bếp.
Anh hơi bất ngờ, nhưng mặt vẫn không đổi sắc, nhắn lại:
【Bảy giờ về.】
【Vậy em đợi ông xã về nha.】
Hạ Túy An nhắn xong, thong thả mở app đặt đồ ăn. Tự mình đặt đồ ăn cũng tính là tự làm mà, chẳng có gì sai, cậu thấy hợp tình hợp lý, đường hoàng chính đáng.
Cậu đã nghĩ kỹ rồi, đợi đồ ăn đến sẽ đổ vào nồi hâm lại cho có vẻ, rồi rắc thêm hai muỗng muối, để Mục Diên Nghi biết là mình hoàn toàn không có năng khiếu nấu nướng.
Trả lời xong tin nhắn của Hạ Túy An, Mục Diên Nghi mới ngẩng đầu nhìn Triệu Linh: "Không khéo, người yêu tôi nấu cơm đợi tôi về rồi."
Từ "người yêu" được anh nói ra tự nhiên vô cùng, khiến Triệu Linh sửng sốt, chỉ "ồ" một tiếng: "Là con mèo hoang nhỏ đó hả?"
Mục Diên Nghi vẫn không thích cách gọi này: "Đừng gọi cậu ấy là mèo hoang nhỏ."
Triệu Linh cố nhớ lại tên con mèo nhỏ kia: "Là tên gì ấy nhỉ? Hạ..."
Mục Diên Nghi: "Hạ Túy An."
"Đúng rồi, Hạ Túy An, tên nghe hay thật mà tôi chẳng nhớ nổi." Triệu Linh thở dài: "Khó trách tôi không nhớ nổi, là vợ của cậu chứ có phải của tôi đâu. Có vợ thật là tốt, còn biết nấu cơm chờ chồng về."
Triệu Linh lúc này mới nhớ ra chuyện khác, nói: "Nhắc mới nhớ, cậu dẫn cậu ấy đến công ty à? Sao mà cả công ty đều đang bàn về hai người?"
Ba câu không rời khỏi chữ "vợ", Mục Diên Nghi cũng không chỉnh anh ta, chỉ hỏi: "Ai đang bàn?"
Anh luôn không thích chuyện nơi công sở biến thành nơi tám chuyện phiếm. Nhưng chuyện bàn tán là về anh, thì dù sao cũng nên hỏi rõ.
"Đương nhiên là tôi không thể nói cho cậu biết, đại khái kiểu 'không ngờ ông chủ lại thích mẫu vợ nhỏ, cậu từng đọc truyện tổng tài và vợ nhỏ chưa? Tôi chưa đọc, cậu chắc cũng không đọc, nhưng bọn họ kể thì sống động như thật vậy." Triệu Linh tò mò: "Cậu quen cậu ta thế nào thế? Tôi còn chưa gặp cậu ta đâu, hay tối nay cho tôi qua nhà ăn ké đi?"
Mục Diên Nghi: "Cậu không có nhà à? Sao cứ thích tới nhà tôi ăn chực?"
"Cậu thật là độc miệng, tôi đến ăn ké mà bây giờ lại ăn luôn một bụng buồn bực và ấm ức."
Triệu Linh nói: "Tôi phải đi cưới vợ mới được, cậu chuẩn bị tiền mừng cưới cho tôi đi, bao nhiêu?"
Mục Diên Nghi: "Tình nghĩa giữa chúng ta không thể tính bằng tiền, khách sáo rồi."
Triệu Linh: "Keo kiệt quá. Gà sắt. Cậu có biết người trong giới gọi cậu là gì không?"
Mục Diên Nghi: "Không muốn biết."
Triệu Linh: "Dao róc xương của giới bất động sản, ai mà dính vào cậu thì thể nào cũng bị róc đi hai lạng mỡ với dầu."
...
Mục Diên Nghi nói bảy giờ về, đồ ăn cậu gọi lúc sáu giờ đã giao đến, Hạ Túy An bảo shipper để ngoài cửa. Cậu lại tiếp tục nằm lười trên sofa một hồi lâu, đến khi thấy ông chủ sắp về mới không tình nguyện đứng dậy đi lấy.
Món trứng xào cà chua đơn giản được cậu đổ vào nồi, lần đầu bật bếp nên còn lóng ngóng, phải mất năm phút mới mở được máy hút mùi.
Cậu đổ đồ ăn vào nồi đảo vài cái, chợt nhớ còn chưa phi tang bao bì, lại vội vàng quay ra xử lý. Lúc quay lại bếp, cà chua đỏ tươi ban nãy đã cháy khét thành màu đen sì.
Cậu đối diện với món trứng xào cà chua không ra trứng xào cà chua trong nồi, lặng lẽ nhìn hai giây, rồi vẫn thêm hai muỗng muối như kế hoạch.
Cậu cảm thấy ông chủ nhà mình lúc nào cũng bình tĩnh lạnh nhạt.