Chồng Tôi Siêu Giàu!! - Tấc Tấc Đại Vương

Chương 25

Vết thương ở cổ tay hồi phục rất chậm, thay thuốc mấy ngày liền mới bắt đầu đóng vảy. Cổ tay Hạ Túy An vẫn quấn băng gạc, nhìn chẳng khác gì vừa tự cứa tay. Mỗi lần nhận hàng, ánh mắt của anh shipper cứ như đang nhìn một người khó diễn tả bằng lời.

Dạo này cậu nghiện mua sắm online, đến mức shipper quen mặt luôn, lần nào đến cũng gọi cậu là "em trai của anh Mục", còn ân cần khuyên nhủ: "Em sống sướng thế, anh Mục lại chỉ có mỗi mình em là em trai, đời còn dài, đừng nghĩ quẩn nha!"

Hạ Túy An ôm đống hàng, ló đầu từ sau chồng thùng giấy ra, lạnh mặt nói: "Đó là chồng tôi."

Câu nói ấy suýt làm anh shipper sợ hết hồn, tưởng anh Mục dụ dỗ trẻ vị thành niên. Đến khi Hạ Túy An phải ba lần bốn lượt giải thích, thậm chí cáu đến mức lôi cả chứng minh thư ra thì đối phương mới chịu tin là cậu đã đủ tuổi.

Anh shipper vừa mới tin xong thì lại chuyển sang nghi ngờ: chắc là anh Mục ép cậu phải ở bên mình.

Hạ Túy An đề nghị anh ta đi viết tiểu thuyết cho rồi, trí tưởng tượng phong phú thế biết đâu lại nổi tiếng.

Không ngờ lời nói đùa này lại được anh shipper ghi lòng tạc dạ, còn bảo sẽ suy nghĩ nghiêm túc.

Hôm nay lại có hàng mới, Hạ Túy An gửi đường link "chém một nhát" cho Mục Diên Nghi rồi vứt điện thoại sang một bên, cầm dao nhỏ hớn hở đi mở hàng.

Cậu mở hàng vô cùng bạo lực, nhưng dạo gần đây làm quen được một bà cô nhặt ve chai ngoài cổng, nên mỗi lần bóc xong, cậu lại gấp gọn mấy cái hộp giấy rách nát rồi đóng lại đưa cho bà.

Cùng lúc đó, trong văn phòng, Mục Diên Nghi đang xét duyệt một phương án thâu tóm doanh nghiệp thì giám đốc tài chính gõ cửa bước vào. Nghe bên trong nói "mời vào", chị ta đưa bảng dự toán chi phí tháng này cho anh xem và ký duyệt.

Mười lăm phút sau, Mục Diên Nghi ký tên xong, vừa đưa tài liệu lại thì điện thoại trên bàn chợt sáng màn hình.

Dòng tin nhắn hiện lên bắt đầu bằng mấy ký hiệu khó hiểu, theo sau là:

[Chồng ơi chém một nhát đi, cảm ơn chồng yêu, hun hun ^^]

Anh chưa kịp phản ứng, chị Chương – giám đốc tài chính – đã ngạc nhiên: "Tổng Mục cũng chơi Pinduoduo à?"

Mục Diên Nghi: "Cái gì cơ?"

Chị Chương là nhân viên kỳ cựu từ thời bố Mục Diên Nghi còn điều hành công ty, cũng không sợ anh lắm dù anh là CEO cả công ty phải nể mặt. Gần đây vì anh hay hỏi chuyện dạy con nên chị còn hay kể chuyện nhà.

Chị Chương chỉ vào điện thoại anh, áy náy nói: "Xin lỗi Tổng Mục, tôi không cố ý đọc tin nhắn đâu. Cái đường link này là của một trang mua sắm, bạn bè chia sẻ để cùng 'chém một nhát'. Chém đủ số lượng sẽ được nhận món hàng miễn phí."

Mục Diên Nghi chỉ cần nghe sơ qua là đã nhớ ra. Startup đứng sau ứng dụng mua sắm này vài năm trở lại đây nổi lên như diều gặp gió, giá trị thị trường và thị phần đều vọt lên đứng đầu ngành.

Việc gom người mua hàng thật sự chẳng dễ, dù có vẻ nhiều người tham gia, cuối cùng lại biến thành người dùng trung thành của nền tảng. Dù có hơi vô liêm sỉ, nhưng quả thật không thể không thừa nhận đây là một chiêu rất cao tay.

Chị Chương là cao thủ lâu năm của Pinduoduo, thấy Mục Diên Nghi có vẻ không hứng thú thì càng sốt sắng: "Tổng Mục không cần làm gì hết, chỉ cần gửi link cho tôi. Tôi sẽ đăng lên nhóm công ty, mọi người chém một nhát, chưa tới một phút là xong."

Mục Diên Nghi: "Không cần làm phiền mọi người đâu."

Chị Chương thoáng thất vọng, nhưng cũng không cố ép.

Sau khi chị rời đi, Mục Diên Nghi tiếp tục xử lý tài liệu. Mười phút sau, anh mới tạm nghỉ một chút. Lúc đó, anh thấy Hạ Túy An lại gửi thêm một tin nhắn nữa, là một sticker con mèo nhỏ, kèm dòng chữ: [Nhớ anh.jpg]

Anh nhìn sticker đó vài giây, sau đó ấn mở đường link mà cậu đã gửi khi nãy.

Cùng thời điểm đó, ở quầy lễ tân – nơi mấy cô nhân viên đang tranh thủ giờ rảnh "chém nhát" cho nhau trên Pinduoduo – đột nhiên có một thông báo bật lên:

[Bạn của bạn – Tổng Mục – cũng đang chơi, mau vào chém một nhát nào!]

Hai cô lễ tân tròn mắt nhìn nhau, cô tóc dài tên Tiểu Trình còn hít vào một hơi lạnh, nghi hoặc hỏi:

"Công ty mình thật sự sắp phá sản rồi hả?"

Khi Mục Diên Nghi về đến nhà, Hạ Túy An đang dắt chó đi dạo. Chú chó lông xù nhỏ xíu bước đi khập khiễng, trông như món đồ chơi biết đi, thấy Mục Diên Nghi xuất hiện ở cửa liền ngu ngơ sủa hai tiếng.

Anh nhìn con cún rồi hỏi chủ của nó: "Lại mua thêm gì thế?"

Hạ Túy An bế cún con lên: "Thú cưng mới của em. Anh không ở nhà, em buồn lắm, có nó chơi cùng cho đỡ chán. Em đặt tên cho nó rồi."

Mục Diên Nghi nhướn mày. Dạo này phòng ngủ phụ chất đầy mấy thùng hàng cậu đặt: vịt đồ chơi tắm bồn, xương rồng biết phát nhạc, đủ thứ đồ linh tinh nhìn chẳng biết dùng làm gì. Giờ lại thêm con chó này, đúng là sắp thành cửa hàng tạp hóa đến nơi.

Anh hỏi: "Tên gì?"

"Meo Meo."

"...Hạ Túy An, nó là chó."

"Con chó tên Mi Miêu Meo, có gì sai?"

Mục Diên Nghi cởi áo, nới lỏng cà vạt: "Không sai."

Nghe câu trả lời vừa ý, Hạ Túy An liền thả chó xuống, ôm lấy eo anh, nhón chân hôn vào cằm anh: "Chồng về rồi, em không cần Meo Meo nữa."

Tay đang ôm eo anh bắt đầu không an phận, mò xuống nơi đang cộm lên rõ ràng. Đã gần một tuần Mục Diên Nghi chưa động vào cậu, ngược lại, cậu lại bắt đầu thấy nhớ.

Mục Diên Nghi nắm lấy cổ tay còn lành lặn của cậu, giọng trầm khàn đầy nguy hiểm: "Kim Kim."

"Em bị thương ở tay, đâu phải ở miệng." Hạ Túy An mở to mắt, tủi thân nhìn anh: "Chồng không thương em nữa à?"

"Em đang nghĩ linh tinh gì thế hả."

Chậc, người trước kia đến bao cao su còn sợ không đủ, giờ lại ra vẻ cấm dục. Hạ Túy An hậm hực rút tay về. Không cho thì thôi, ai thèm. Cậu có thể tự xử, chưa chắc đã không bằng mấy món đồ chơi điện.

Nhưng Mục Diên Nghi không cho cậu cơ hội rút lui. Anh nắm lấy cổ tay không bị thương của cậu, bế cậu lên. Lúc đi ngang qua sofa, chân đá phải con chó đồ chơi, nó liền sủa lên hai tiếng:

"Gâu! Gâu!"

Hôm nay Mục Diên Nghi dịu dàng hơn bình thường, tránh động vào cổ tay đang bị thương của cậu. Tay anh khẽ vuốt lên cổ chân cậu, đầu ngón tay xoa qua nốt ruồi đỏ nổi bật ở đó. Chỉ một động tác đơn giản cũng đủ khiến Hạ Túy An suýt bật tiếng rên.

Cậu vốn lắm lời, trong lúc thế này mà miệng vẫn không chịu nghỉ, vừa rên vừa nói với anh: "Hôm nay anh Vương nói sau này không đến nữa, đã nộp đơn xin nghỉ việc, anh ấy muốn đi viết tiểu thuyết."

Miệng cậu đúng là nói gì cũng nói được. Mục Diên Nghi càng thêm dùng sức, nghe tiếng cậu rên như mèo mới hỏi: "Anh Vương là ai?"

Hạ Túy An bị làm cho choáng váng, phải mất một lúc mới nhớ ra: "...Anh shipper... giao hàng đó."

Ánh mắt Mục Diên Nghi tối lại: "Để Kim Kim còn nhớ đến đàn ông khác vào lúc này là lỗi của tôi."

Rất nhanh sau đó, Hạ Túy An không còn tâm trí nhớ ai nữa. Kim chủ mất hết dịu dàng, suýt chút nữa lấy mạng cậu.

_

Sáng hôm sau, Hạ Túy An lười biếng mở mắt trên giường, ngáp một cái rồi lò dò ra phòng khách tìm nước uống. Đi ngang qua sofa, cậu chớp mắt, liếc nhìn đồng hồ.

Đã chín giờ. Người đáng ra phải đi làm từ lâu lại vẫn ngồi đó, vest chỉnh tề, tay cầm cốc sữa.

Thấy cậu ra, Mục Diên Nghi đưa cốc sữa tới trước mặt, rồi ung dung bóc vỏ quả trứng luộc.

Hạ Túy An đón lấy cốc sữa, uống một ngụm. Sữa hơi ấm, có thêm đường, đúng vị cậu thích. Cậu liếm mép, lười nhác nói: "Hôm nay chồng không đi làm à? Sắp trễ rồi đó."

Giọng cậu vẫn mang theo cơn buồn ngủ chưa tan, định chờ tiễn ông chủ đi rồi quay lại ngủ tiếp.

Cậu mê ngủ, có mối ràng buộc thiêng liêng không thể tách rời với cái giường.

Nheo mắt thêm một lúc, uống thêm ngụm nữa, cậu nghe Mục Diên Nghi nói: "Mười rưỡi chúng ta có chuyến bay, còn một tiếng nữa."

Hạ Túy An ngơ ra, não vẫn chưa khởi động: "Chúng ta?"

Chưa kịp để Mục Diên Nghi trả lời, cậu đã nhớ ra. Hôm qua lúc bị làm đến mơ màng, hình như nghe anh nói phải đi công tác. Lúc đó buồn chán đến phát điên, cậu lầm bầm một câu: Có thể cho em theo với không?

Sau đó thì chẳng nhớ gì nữa, cũng không biết Mục Diên Nghi có đồng ý không.

Bây giờ nghĩ lại, đầu óc cũng tỉnh rồi. Uống nốt sữa, không cần ăn trứng luôn, cậu lao vào phòng thay đồ. Chưa đầy năm phút sau đã đứng trước mặt Mục Diên Nghi, toe toét: "Chồng ơi, em xong rồi!"

Chuyến công tác lần này của Mục Diên Nghi là đến một khu nghỉ dưỡng trên đảo, bốn bề đều là biển.

Khi Mục Diên Nghi đi bàn công chuyện, Hạ Túy An ở lại một mình trong khách sạn, ngồi trên giường trong phòng ngủ của phòng tổng thống, ăn dâu tây do khách sạn miễn phí cung cấp.

Dâu tây có màu trắng, nhân viên phục vụ giới thiệu với cậu rằng đó là loại dâu sữa. Cậu ăn hai quả thấy ngon, liền lên mạng tra giá, định bụng về sẽ đặt mua ăn tiếp.

Sau đó, cậu thấy hàng loạt con số 0 hiện sau giá tiền.

Hạ Túy An lại một lần nữa cảm nhận rõ ràng sự phân tầng của cuộc sống.

Bình Luận (0)
Comment