Chồng Tôi Siêu Giàu!! - Tấc Tấc Đại Vương

Chương 47

Mục Diên Nghi đã tắt micro cuộc họp video từ lúc Hạ Túy An bước vào phòng. Cậu vốn là người hay thốt ra những câu khiến người ta giật mình, nhưng anh đã quá quen với kiểu xuất hiện và nói chuyện bất ngờ của cậu rồi.

"Chán rồi à?"

Hạ Túy An sắp phát điên lên được, vậy mà đến trước mặt kim chủ lại bị nói là chán, cậu xì hơi như quả bóng xẹp, chạy tới trước mặt Mục Diên Nghi, ngồi lên đùi anh: "Chồng bận quá, không thèm để ý gì tới em."

Dù sao thì anh cũng là người thời gian ít mà công việc lại nhiều.

"Giá mà em cũng có hệ thống vạn nhân mê thì tốt biết mấy." Như vậy thì Mục Diên Nghi sẽ yêu cậu, cho cậu thật nhiều, thật nhiều tiền.

Mục Diên Nghi đã quen với việc ôm cậu vào lòng: "Lại đọc tiểu thuyết gì nữa hả?"

"Không có đọc tiểu thuyết." Hạ Túy An dụi mặt vào ngực anh, ngón tay không yên phận chọc chọc vào cơ bụng rắn chắc: "Em đang học hành đàng hoàng đó nha."

"Học làm vạn nhân mê à?" Mục Diên Nghi giữ lấy bàn tay quậy phá, chợt nhớ hôm kia tan làm về đã thấy cậu nằm ngoài ban công, sách đắp trên mặt, lấy sàn nhà làm giường, không biết đã ngủ bao lâu rồi.

"Học làm một con chim sẻ biết điều." Hạ Túy An thở dài thườn thượt. Dạo này cậu còn chơi game ít đi, cả ngày lo lắng làm sao để cưa đổ ông chủ, dù chỉ là đẩy tiến độ lên một tí cũng được.

Mục Diên Nghi không hiểu cái nỗi lo từ trên trời rơi xuống của Hạ Túy An, chỉ nghĩ là cậu ở nhà chán quá, nên chiều hôm đó quyết định đưa cậu đi sắm đồ Tết.

Thật ra cũng chẳng cần mua gì nhiều, chủ yếu là đồ trang trí cho có không khí. Hạ Túy An đẩy xe trong siêu thị, dáng đi hớn hở, lưng thẳng tắp. Cậu cầm một cặp câu đối lên xem giá, rồi lại đặt xuống.

Mục Diên Nghi hỏi: "Sao không mua?"

"Đắt lắm á." Hạ Túy An tính toán rồi giơ hai ngón tay: "Giá này mà lên mạng thì mua được hai cặp luôn."

Thái độ nghiêm túc của cậu khiến Mục Diên Nghi bất giác cong môi cười.

Siêu thị đông nghịt người, Hạ Túy An lại cực kỳ tò mò, đẩy xe nhưng vẫn không ngừng liếc ngang liếc dọc cái này cái kia, cuối cùng lại đặt về chỗ cũ, miệng lẩm bẩm không thể để bị tư bản bóc lột.

Vị "tư bản" đang đi cạnh cậu thì im lặng, chỉ lặng lẽ theo sát, thỉnh thoảng nhặt món đồ ăn vặt cậu cho vào xe lên xem hạn sử dụng, còn mấy chai nước ngọt có ga không lành mạnh thì bị anh thẳng tay bỏ lại kệ.

Không ngoài dự đoán, Hạ Túy An lập tức nhìn anh với ánh mắt như thể bị phản bội thâm thù đại hận.

Mục Diên Nghi nói: "Không tốt cho sức khỏe."

Hạ Túy An cãi: "Có bao nhiêu thứ không tốt cho sức khỏe, thêm cái này cũng có sao đâu! Hơn nữa Tết rồi, phải được đặc xá chứ!"

Cậu dốc sức bảo vệ thứ nước vui vẻ của mình, cuối cùng cũng giành lại được một nửa, liền hớn hở đi phía trước, trông như thể vừa đánh thắng trận lớn.

Không biết từ lúc nào, xe đẩy đã được Mục Diên Nghi cầm, anh đẩy xe theo sau, trong khi cậu tung tăng đi trước, thấy chỗ có phát thử món mới thì liền chạy lại xếp hàng. Khi anh tới gần, cậu cũng nhét luôn một que vào miệng anh, rồi khoe: "Đó, gọi là 'ăn chùa thành công' đó!"

Đi dạo gần hết một vòng siêu thị, đồ Tết chẳng mua được mấy, mà xe đẩy thì chất đầy đồ ăn vặt của Hạ Túy An. Lúc đi ngang khu sinh hoạt, Mục Diên Nghi tiện tay lấy thêm hai hộp bao cao su.

Hạ Túy An vốn thích vị dâu, nhưng gần đây bị hành hạ không nhẹ, vừa nhìn thấy loại hương dâu liền cảm giác hai chân mềm nhũn.

"Chồng ơi, lấy cái này." Cậu chỉ vào loại có đường xoắn nổi lên.

Cậu nói giọng không nhỏ, âm lượng bình thường, khiến mấy người đi ngang phải quay lại nhìn. Hạ Túy An vội ngậm miệng, giây sau đã bị Mục Diên Nghi nắm lấy tay.

Dạo nửa tiếng đồng hồ mà xe đẩy vẫn không thêm gì nhiều. Lúc đi qua khu trái cây, Hạ Túy An nhìn thấy dâu tây loại cậu từng ăn ở khách sạn—988 tệ một cân.

Mắt cậu mở to hết cỡ, cảm thấy trước đây mình đúng là sống quá hoang phí.

Trong lòng cậu không ngừng oán thầm giá cả của giới nhà giàu, còn Mục Diên Nghi thì lại lấy hai hộp bỏ vào xe.

Hạ Túy An lại nhìn giá lần nữa, kéo tay áo anh nhắc nhở: "Chồng ơi, là 988 tệ đó, không phải 9 tệ 8 hào đâu."

"Không phải em thích ăn sao?" Mục Diên Nghi vừa dắt tay cậu đi, vừa trả lời. Mới đi được hai bước, đã nghe Hạ Túy An hỏi: "Nếu không ăn thì có thể đổi lại tiền mặt không?"

"Không được đổi tiền, nhưng có thể thưởng cho cục cưng, ăn bao nhiêu thưởng bấy nhiêu."

Ban đầu Hạ Túy An còn chưa hiểu, nghĩ ngợi một lúc liền đỏ bừng tai, mắng Mục Diên Nghi là đồ khốn.

Miệng cậu còn bị ông chủ nhét đầy đến vậy, lấy đâu ra chỗ mà ăn thêm cái khác chứ!

Hai người mua về hai túi lớn, trên đường về, Hạ Túy An chợt muốn ăn lẩu. Cậu muốn ăn lẩu cay kiểu Tứ Xuyên miền Nam, nhưng Mục Diên Nghi nhớ rõ cậu dị ứng với ớt, nên đặt nồi nước lẩu nấm. Vừa nhìn thấy, khóe miệng Hạ Túy An lập tức xị xuống, nhưng khi ăn thì lại quên sạch, còn khen nước lẩu thanh đạm này ngon lắm.

Không khí Tết ngày càng rõ rệt, Mục Diên Nghi cũng bắt đầu nghỉ Tết. Đối với anh, đây là kỳ nghỉ hiếm hoi, bắt đầu từ 23 tháng Chạp, anh liền ở nhà nghỉ ngơi.

Hôm đó là ngày tiểu niên*, Hạ Túy An bị anh gọi dậy từ sớm, hai người cùng nhau gói sủi cảo, áo ngủ lông mềm của cậu dính đầy bột mì.

Mục Diên Nghi gói nhanh, hình dạng lại đẹp mắt. Còn Hạ Túy An thì không chịu ngồi yên, được anh đưa cho một cục bột để tự chơi. Cuối cùng, cậu nặn ra một thứ không rõ là cái gì.

Hạ Túy An cầm cục bột nhỏ đưa tới trước mặt anh: "Chồng nhìn nè, đây là anh đó."

Rồi lại lấy một cục nhỏ hơn: "Cái này là em."

Cuối cùng, cậu nhào hai cục lại với nhau: "Tụi mình sẽ mãi mãi bên nhau."

Mục Diên Nghi vừa gói xong một chiếc sủi cảo, tháo găng tay ra xoa xoa đầu cậu: "Đi canh nồi nước, sôi thì gọi tôi."

"Dạaa."

Hạ Túy An được giao nhiệm vụ, liền đặt hai cục bột lên bàn rồi chạy đi canh nước. Cậu không hề hay biết, hai cục bột mình nặn đã bị người ta thu dọn.

Những ngày giáp Tết, Hạ Túy An được kim chủ dẫn đi trung tâm thương mại mua quần áo mới. Cậu nghĩ chắc lại là nhãn hàng đối tác, nên không khách sáo mua kha khá. Tới lúc tính tiền mới phát hiện là phải quẹt thẻ thanh toán.

Mục Diên Nghi hôm nay đúng là hào phóng đến bất thường!

Hạ Túy An cảm thấy giữa cậu và Mục Diên Nghi dường như có chút gì đó thay đổi.

Cậu nghĩ mãi không ra, nghĩ đến tận đêm giao thừa vẫn không hiểu rốt cuộc là thay đổi ở chỗ nào.

Đêm giao thừa, hai người đón Tết trong căn hộ. Mục Diên Nghi hỏi cậu muốn ăn đồ gọi hay ăn nhà nấu, Hạ Túy An không do dự chọn cái sau.

Dù sao thì cũng không phải cậu nấu, vì cậu có một ông chồng tư bản biết nấu ăn.

Mục Diên Nghi làm một bàn đầy thức ăn ngon, cả sủi cảo cũng có. Ban đầu Hạ Túy An còn phụ bếp, sau thì buồn ngủ quá liền lên ghế sofa nằm. Đến lúc tỉnh dậy, Mục Diên Nghi đã bày xong cơm tối.

Mùi hương thơm nức, Hạ Túy An còn chưa ngồi vào bàn đã tranh thủ ăn lén vài miếng, rồi đứng ở cửa bếp đợi món tiếp theo, hỏi Mục Diên Nghi: "Chồng học nấu ăn hồi nào vậy?"

"Lúc còn nhỏ, ba mẹ bận khởi nghiệp, không có thời gian về nhà. Lúc đó Mục Tử Hàn còn nhỏ, phải chăm nó."

Hạ Túy An không thể hình dung nổi dáng vẻ anh nấu ăn lúc nhỏ, bèn ôm lấy anh từ phía sau: "Giờ chồng không cần chăm em trai nữa rồi."

Mục Diên Nghi khựng lại một chút, xoay người hôn lên trán cậu: "Giờ phải chăm cục cưng."

Nghe cũng có lý, Hạ Túy An thấy không thể nói tiếp chủ đề này được nữa, bằng không sẽ bị phát hiện mình là con chim sẻ lười biếng, suốt ngày ăn bám ông chủ.

Không được, cậu vẫn cần giữ thể diện chứ.

Lúc ăn cơm, Mục Diên Nghi khui một chai rượu vang. Hạ Túy An nhớ tới chiến tích cách đây không lâu của mình, liền đứng dậy đi lấy nước vui vẻ, rót vào ly rượu, cụng ly với anh. "Keng" một tiếng, cậu uống cạn ly cola, rồi gắp sủi cảo ăn.

Sủi cảo nhân tam tiên, trong đó cũng có phần công lao của cậu, vì cậu đã đi rửa hẹ. Cậu tìm lại cục bột mình nặn, tìm mãi không thấy, nghi ngờ Mục Diên Nghi đã vứt mất rồi.

Nhưng mà... vì sủi cảo quá ngon nên cậu tha thứ cho anh.

Lúc ăn cơm, Mục Diên Nghi ít nói, im lặng dùng bữa. Còn Hạ Túy An vừa ăn vừa nói, kể những trò cười nhảm nhí đọc được mấy hôm trước trên điện thoại. Mục Diên Nghi thường không tiếp lời, chỉ thi thoảng gật gù hưởng ứng.

Một lúc sau, Hạ Túy An cũng ngừng nói, cắn một miếng sủi cảo, lại nhả ra một đồng tiền nhỏ bằng vàng.

Không thể gọi là đồng tiền xu, mà là tiền vàng, vì được đúc từ vàng thật.

Mục Diên Nghi nhìn thấy, nói: "Cục cưng ăn trúng tiền rồi, sang năm sẽ được vận mệnh ưu ái."

Hạ Túy An lau sạch đồng tiền, cất cẩn thận: "Vậy sang năm em cũng sẽ kiếm được nhiều tiền phải không?"

"Có thể."

Có thể cái gì chứ, cậu sắp thất nghiệp rồi. Dạo gần đây tâm trạng Hạ Túy An chẳng vui vẻ gì, nhưng nghe vậy thì cong mắt cười: "Chỉ cần được ở bên chồng, em mới là người may mắn nhất."

"Vậy tôi sẽ cố gắng để cục cưng luôn là người may mắn."

Không giống mấy lời kim chủ thường nói, Hạ Túy An lí nhí "ừm" một tiếng, lại cúi đầu ăn cơm, ăn đến bụng căng tròn, rồi kêu lên khó chịu.

Mục Diên Nghi kéo cậu xuống dưới đi dạo, trước khi ra ngoài còn quấn cho cậu một lớp khăn choàng, đội mũ, đeo bao tay bông dày cộm. Hạ Túy An giơ bàn tay không phân rõ ngón ra, nói: "Không nắm tay với chồng được nữa."

Mục Diên Nghi nắm lấy tay cậu: "Đã có tôi nắm tay cục cưng rồi."

Anh dắt Hạ Túy An được quấn kín như chim cánh cụt ra ngoài. Trong thang máy, cậu gặp hàng xóm dưới lầu đang dắt theo một đứa trẻ, cũng được quấn kín như bánh chưng. Một lớn một nhỏ đứng trong thang máy, khung cảnh có phần buồn cười.

Hạ Túy An quay đầu, dùng ánh mắt khiển trách ông chủ đã bọc mình kỹ quá, giờ thì bị người ta chê cười rồi.

Mục Diên Nghi không nói gì, nhưng khóe môi lại nhẹ cong lên.

Trong khu toàn là không khí Tết, vừa hay lúc đó là buổi chiều, ban quản lý tòa nhà đang phát quà Tết cho các hộ dân. Hạ Túy An là người đầu tiên kéo Mục Diên Nghi tới nhận. Không ngờ lại là một thẻ siêu thị trị giá bốn con số.

Hạ Túy An thản nhiên nhét thẻ vào túi trước mặt ông chủ, chẳng có ý định chia chác chút nào.

Mục Diên Nghi nhìn ra mưu tính nhỏ của cậu nhưng không vạch trần, dắt cậu vào phòng quản lý, bảo người ta phát thêm vài thẻ nữa.

Lần đầu tiên được chiếm lợi đàng hoàng, Hạ Túy An có chút lúng túng, lén kéo tay Mục Diên Nghi thì thào: "Lấy trắng trợn như vậy luôn hả? Có cần nói là lấy thay chủ hộ không? Chồng có biết hộ nào chưa về ăn Tết không?"

Lương tâm cậu vẫn còn chút sót lại, chủ yếu là sợ ngày Tết mà bị đuổi ra ngoài, sẽ ảnh hưởng đến vận khí.

Mục Diên Nghi còn chưa kịp đáp, quản lý đã vội vàng chạy tới, lễ phép chào hỏi: "Chúc mừng năm mới, Tổng giám đốc Mục! Ngài tới đột xuất như vậy, là có việc cần xử lý ạ?"

Mục Diên Nghi chỉ nói không có việc gì, bảo anh ta đi làm tiếp. Sau đó mới quay sang nói với Hạ Túy An câu lúc nãy bị ngắt lời: "Đồ nhà mình, cục cưng muốn lấy bao nhiêu cũng được."

Giọng nói trầm thấp của anh lộ rõ ý cười, Hạ Túy An lúc này mới phản ứng kịp—hóa ra khu căn hộ cao cấp xây trên đất vàng đất bạc này lại là tài sản thuộc về tập đoàn nhà anh.

Đây mà là ông chủ gì chứ, rõ ràng là một ngọn núi vàng di động!

Trong lòng chửi thầm mấy câu về giới tư bản, Hạ Túy An lại vui vẻ trở lại. Lần này cậu nhận quà đầy tự tin, còn nói lần tới đi siêu thị sẽ bao luôn phần ông chủ.

Nói xong, cậu không quên bổ sung: "Nhưng chỉ được chọn trong phạm vi hai trăm tệ thôi đó nha."

Mục Diên Nghi đáp ngay: "Được."

Thế mà Hạ Túy An lại tròn mắt ngạc nhiên: "Chồng có nhiều tiền như vậy, còn cần lấy hai trăm của em nữa hả?"

Bình Luận (0)
Comment