Chồng Tôi Siêu Giàu!! - Tấc Tấc Đại Vương

Chương 65

Trần Tê: "......"

Bình luận livestream: "....."

—— Thế này có hợp lý không đấy?

—— Tôi tra rồi, đúng là CEO công ty niêm yết thật mà

—— Tôi chịu luôn, chỉ mượn thuốc và băng thôi mà, làm vậy có quá đáng không? Tiểu Tê làm cả chiều cũng chỉ kiếm được ít điểm thôi đấy, mở miệng ra là đòi?

—— Mắt ở trên trán à? Anh ta làm gì đâu, chẳng phải luôn là Tống Khanh giúp anh ta làm hết sao??

Fan couple và fan riêng lại cãi nhau loạn cả lên, bình luận ngày càng dày đặc, thi thoảng có mấy câu chuyện lạc đề cũng bị nhấn chìm nhanh chóng:

—— Công thức quen thuộc, ông chủ quen thuộc, tôi nhắm mắt đây.

...

Trần Tê không ngờ Mục Diên Nghi lại mở miệng đòi điểm, đây gần như là lần đầu tiên cậu bị đối xử như vậy, mặt mày lập tức không giữ nổi biểu cảm.

Mới ngày đầu quay chương trình, chẳng ai biết điểm tích lũy có tác dụng gì, hiện giờ xem ra nó là đồng tiền duy nhất trong gameshow này, cậu không muốn đưa.

Nhưng có mấy máy quay đang hướng về phía cậu, huống hồ lại là cậu chủ động tới nói cảm ơn trước, cuối cùng Trần Tê chỉ có thể gượng cười một cách lúng túng: "Tất nhiên là không thành vấn đề, nhưng hình như điểm tích lũy không thể chuyển nhượng được thì phải, hay là tôi làm việc cho anh hai ngày coi như cảm ơn đi, anh Mục."

Mục Diên Nghi không mềm lòng, còn nhắc nhở cậu rằng trong luật chơi đã ghi rõ là được chuyển nhượng.

Ai mà đi đọc mấy cái luật dài ngoằng đó chứ, Trần Tê cứng họng, sau đó bất lực nhìn sang Tống Khanh.

Tống Khanh: "Tất nhiên không vấn đề gì, chân Tiểu Tê còn quan trọng hơn điểm tích lũy nhiều, tiền mất rồi còn kiếm lại được, huống hồ chúng ta nên là người cảm ơn Mục tổng."

Thế là chuyện được quyết định. Khi giao dịch điểm tích lũy, Trần Tê vẫn thấy không cam lòng, cậu tiếp cận Mục Diên Nghi rõ ràng không phải để nhận được kết quả như vậy.

Cậu đưa không tình nguyện, Mục Diên Nghi nhận lại tự nhiên, không một câu khách sáo, khiến khóe mắt vốn đang uất ức của Trần Tê giật giật.

Chưa từng gặp ai không nể mặt người khác đến thế.

—— Tôi chịu rồi, khác gì nhân lúc người ta gặp nạn mà trục lợi, ban đầu còn có chút thiện cảm với cặp này, giờ thì chán ghét rồi

—— Không phải Trần Tê tự đến cảm ơn sao? Có não không? Thuốc là do Mục Diên Nghi cho đấy, tưởng ai cũng là mẹ bạn à?

—— Quả nhiên người càng keo kiệt lại càng giàu, sách giáo khoa điển hình

...

Trời dần tối, Hạ Túy An đem thức ăn thừa trong bát cho mèo chó trong sân, sau đó vui vẻ chạy đến bên Mục Diên Nghi, nói Đại Hoàng và Mimi ăn khỏe quá, bảo sao mập ú.

Mục Diên Nghi cầm bát đũa của cậu đi cất, nói cậu mới đến có mấy hôm mà đã đặt tên cho cả lũ mèo chó trong sân. Hạ Túy An đi theo phía sau, rất hài lòng với tài đặt tên của mình.

Chương trình vẫn đang quay, ăn xong cơm mọi người quyết định ngồi trong sân trò chuyện chơi trò chơi. Hạ Túy An vừa ăn xong đã bắt đầu buồn ngủ, ngồi bệt trên bậc thềm, giữa tiếng nói cười náo nhiệt liền lả người dựa vào Mục Diên Nghi mà lim dim muốn ngủ.

Đúng là kiểu ăn no uống đủ là muốn ngủ liền, Mục Diên Nghi điều chỉnh tư thế một cách kín đáo, để cậu dựa vào thoải mái hơn.

Hạ Túy An chưa ngủ hẳn, nhưng âm thanh của mọi người bên tai cậu chỉ như tiếng nền, chỉ nghe thấy rõ giọng Mục Diên Nghi vang lên:

"Muốn ngủ à?"

Cậu vốn định gật đầu, nhưng vừa nhớ ra còn đang quay chương trình, gật rồi lại lắc, thể hiện mình là một người làm việc có tâm.

Công việc có trả tiền sao có thể qua loa, cậu không phải loại người đó.

Dựa vào vai Mục Diên Nghi, Hạ Túy An cầm tay anh lên xem tướng, miệng lầm bầm: "Nam trái nữ phải, chồng thì phải xem tay trái."

Lòng bàn tay của Mục Diên Nghi rõ ràng sạch sẽ, ba đường chỉ tay gần như bằng nhau, Hạ Túy An ngẫm nghĩ một lúc, chỉ vào một đường dài nhất nói:

"Đường này là sinh mệnh tuyến, chồng có thể sống đến trăm tuổi."

Mục Diên Nghi nhìn đường chỉ tay cậu chỉ, không vạch trần rằng đó là đường tài vận, anh thấy cậu hứng thú nghiên cứu nghiêm túc như vậy, liền hỏi: "Học bói tay từ ai vậy?"

"Ừm... Quách Tinh, trước đây cậu ấy hay bói cho em, còn vẽ vẽ gõ gõ lên tay em, nhột lắm."

Nghe đến đây, Mục Diên Nghi cảm thấy không vui, đến giọng nói cũng trầm xuống: "Cậu ta thường xuyên nắm tay em à?"

Cũng không hẳn là thường xuyên, huống hồ cậu vốn không thích ai động vào người, Quách Tinh cũng không ngoại lệ, nhưng giờ đang lo nghĩ đường nào là tình duyên tuyến, nên trả lời cho có: "Ừm ừm, cũng bình thường thôi."

Bàn tay đang nằm trong tay Hạ Túy An bị rút lại, cậu lập tức không hài lòng, nói mình còn chưa xem xong mà.

—— Cậu còn chưa xem xong, nhưng cậu đã xong rồi, bé con

—— Ghen rõ to luôn rồi kìa

—— Siêu năng lực chậm hiểu ghê gớm thiệt đó ha ha ha

—— Cục cưng ơi chồng em đang ghen đó!!

Mục Diên Nghi không cho cậu xem nữa, Hạ Túy An cũng mặc kệ, dẫu sao cũng chỉ là tìm việc giết thời gian, giờ lại chẳng hiểu sao ông chủ lại lạnh mặt.

Khó đoán thật, cậu không đoán nổi, chỉ hy vọng ông chủ ngủ một giấc rồi tự điều chỉnh lại cảm xúc.

Nghĩ đến đây tự cậu đã buồn cười, nhớ lại quyển tiểu thuyết từng đọc dạo trước, trong đó gọi hành vi của cậu là "quản lý ngược cấp trên".

Thật sự là quá ngông cuồng rồi.

Mấy hành động nhỏ này đều bị Mục Diên Nghi nhìn thấy, người đàn ông đang lạnh mặt thản nhiên hỏi: "Đang nghĩ gì đấy?"

"Đang nghĩ là Quách Tinh giỏi thật, lần nào cũng khiến chồng tức giận."

Cũng không hẳn là lần nào, chỉ là lần nào Quách Tinh cũng xuất hiện đúng thời điểm mấu chốt, mà cuối cùng chịu thiệt luôn là bản thân anh..

Hạ Túy An quyết định làm một bạn trai thức thời, cậu dịch người lại gần, liếc qua ống kính, thấy máy quay không hướng về phía mình thì ngẩng đầu lên hôn lên yết hầu của ông chủ, rồi quấn lấy ngón tay anh: "Chồng đừng giận nữa nha."

"Không giận." Mục Diên Nghi vẫn không có biểu cảm gì, nhưng sắc mặt lạnh lẽo đã dịu đi.

Hạ Túy An ngoan ngoãn gật đầu, lại hôn anh một cái: "Thích chồng nhất."

Bộ quy trình này với cậu đã thành thạo từ lâu, dù sao ông chủ cũng rất dễ xiêu lòng trước kiểu nũng nịu này.

Thế là qua ải, Hạ Túy An thở phào nhẹ nhõm, không hề hay biết máy quay bị cậu bỏ sót trong góc sân đã ghi lại toàn bộ khoảnh khắc giữa cậu và Mục Diên Nghi.

—— Chồng cậu không giận, chỉ là ghen thôi

—— Vậy đó? Vậy đó là hết giận rồi??

—— Mục tổng à, anh dễ dụ quá đó nha!

—— Không dễ đâu, mất 3 tiếng rưỡi mới dịu

—— Cục cưng đáng yêu quá, tui sắp xỉu rồi!

Đêm càng lúc càng khuya, trước bàn tre, Bạch Linh Hạc và bạn đời xảy ra mâu thuẫn, là chuyện cũ lâu năm, giờ lên chương trình lại thành nút thắt không thể vượt qua, Trình Thanh và bạn trai ở bên khuyên can, Trần Tê đột nhiên im lặng đứng dậy, nói với ống kính rằng không muốn quay nữa.

Phòng livestream của chương trình bình luận dày đặc như mưa, trong sân ồn ào hỗn loạn, Mục Diên Nghi ngồi trên bậc thềm không mấy quan tâm, cởi áo khoác đắp lên đầu bé con đã ngủ dựa vào vai mình, cách ly khỏi âm thanh bên ngoài, rồi bế cậu vào phòng.

Hạ Túy An lờ mờ nghe thấy bên ngoài ồn ào, trong lòng Mục Diên Nghi nửa tỉnh nửa mê, nghĩ: không ổn thì cứ trả lại trái đất cho khủng long đi, ồn muốn chết.

Khủng long không nghe được mong ước nhỏ bé này của cậu, nhưng trong giấc ngủ mơ màng, lại cảm nhận được một nụ hôn ướt mềm.

Nụ hôn thoáng chạm rồi rời khỏi môi Hạ Túy An, Mục Diên Nghi nhìn hàng mày đã giãn ra của cậu, lại kéo chăn lên đắp kỹ cho cậu.

Ngoài sân vẫn còn tranh cãi, Mục Diên Nghi ngồi cạnh Hạ Túy An, cúi đầu xử lý công việc chất đống trong ngày.

Ngoài cửa sổ trăng sáng treo cao, trăng của anh đang nằm bên gối.

Giấc ngủ lần này của Hạ Túy An kéo dài rất lâu, lúc tỉnh dậy đã là ba giờ sáng, trời vẫn tối, máy quay livestream đã tắt, ngoài sân chỉ nghe tiếng dế và ve sầu.

Trong phòng tĩnh lặng không tiếng động, Mục Diên Nghi cảm giác được cậu tỉnh, gập laptop lại, khẽ bóp sống mũi: "Tỉnh rồi à?"

Hạ Túy An lắc đầu, cả người lẫn chăn rúc vào lòng ông chủ: "Chồng cả đêm không ngủ sao?"

Công việc không xử lý sẽ dồn đống, ban ngày anh bận quay chương trình, công việc đành dồn hết về đêm. Anh ôm lấy Hạ Túy An, khẽ "Ừ" một tiếng: "Anh chưa buồn ngủ, Kim Kim không ngủ tiếp à?"

Hạ Túy An đã ngủ đủ rồi, lắc đầu nói: "Em muốn thức cùng chồng làm việc."

Đôi mắt mơ màng nhưng ánh nhìn đầy quyết tâm, cứ như sắp gia nhập Đảng. Mục Diên Nghi nhéo má cậu, bị cậu phản đối mạnh mẽ mới buông ra: "Xong hết rồi, không cần Kim Kim tăng ca cùng anh."

"Vậy chồng ngủ không?"

"Chưa buồn ngủ."

Không buồn ngủ thì không ngủ, cậu ừ một tiếng, trằn trọc mãi đến ba giờ rưỡi sáng liền kéo Mục Diên Nghi ra khỏi phòng.

Trong sân gà gáy vang rền, không khí sớm mùa đầu hạ ở miền Nam mát mẻ hơn hẳn bình thường. Hai con chó chạy tới quẫy đuôi bên chân Hạ Túy An, còn nhớ ai là người từng cho chúng ăn.

Cậu ngồi xổm xuống đùa với chó một lúc, rồi lại mỏi chân đứng dậy, kéo anh đi dạo trên con đường nhỏ trong thôn. Trời chưa sáng hẳn, sao vẫn còn lấp lánh trên cao, cậu nghe anh kể rằng ngôi làng này mới được công nhận là khu du lịch năm sao không lâu. Nếu không phải vì chương trình quay hình thì mùa này đã tấp nập khách du lịch.

"Vậy họ ở đâu?"

"Chỗ ký túc chúng ta ở sẽ được cải tạo thành homestay."

Hạ Túy An vừa đi vừa cắn quả dưa chuột hái trong sân, tiện miệng hỏi giá thuê một đêm bao nhiêu.

Mục Diên Nghi nói ra một con số, Hạ Túy An suýt sặc luôn miếng dưa chuột, không nhịn được cảm thán giá cả trong thôn đắt đỏ kinh người. Nhưng nghĩ lại mình không chỉ được ở miễn phí mà còn được chương trình trả tiền, thế là lập tức cảm thấy bản thân lời to, liền quẳng luôn cái giá ấy ra sau đầu.

Hai người tìm một bãi cỏ sạch sẽ ngồi xuống, Hạ Túy An vặt một cọng cỏ nghịch trong tay, vừa nghịch vừa nói với anh rằng cậu đúng là lời to thật, chứ tự bỏ tiền ra thì có nằm mơ cũng chẳng dám thuê chỗ này một đêm.

"Cũng chưa chắc không thuê nổi đâu." Mục Diên Nghi cởi áo khoác khoác lên vai cậu chắn gió: "Quỹ nhỏ của em hoàn toàn có thể đầu tư đất ở đây, xây vài căn nhà, rồi cho thuê. Đợi đến khi nơi này phát triển du lịch hoàn chỉnh, giá đất tăng cao, quỹ nhỏ của em sẽ từ một nơi phải chi tiền trở thành nơi người khác chi tiền cho em."

Đúng chuẩn tư duy kiếm tiền, Mục Diên Nghi tính sẵn cả con đường phát tài cho cậu. Chỉ tiếc Hạ Túy An không có chí lớn như thế, cậu nghịch nghịch cọng cỏ trong tay, lí nhí nói: "Không được đâu, quỹ nhỏ là để dưỡng lão cho chồng, một xu cũng không được đụng vào."

Vẫn là một tiểu thần tài cẩn thận. Mục Diên Nghi khẽ cong môi, giọng mang ý cười: "Vậy thì cảm ơn em trước vì đã nuôi anh."

Sáng sớm đầu hạ ở miền Nam se se lạnh, hương đất và cỏ non thoảng theo gió.

Hạ Túy An nghịch xong cọng cỏ liền đan thành một chiếc nhẫn, kéo tay anh qua, đeo vào ngón áp út nơi vốn đang đeo nhẫn cưới:

"Không có gì, chỉ là em không có nhiều tiền, không mua nổi nhẫn kim cương to, làm khổ chồng em phải đeo cái này vậy."

Bình Luận (0)
Comment