Chồng Tôi Thật Quyến Rũ

Chương 127


Cái tay kia nói như thế nào nhỉ, không hề thon gọn,có cơ có thịt, được chăm sóc cũng rất tốt.

Trần Khả Như nhào về phía trước, thật ra không có gì đáng kể, trên đĩa không chỉ có một quả quýt ngọt, không ăn cái này,có thể ăn cái khác, bên cạnh truyền lại một giọng nữ ôn nhu.

"Thật ngại quá, cướp mất quả quýt ngọt của cô."
Thật giống như là tiếng phát thiên viên nữ ôn nhu khoan khoái trên truyền hình giờ nghỉ vào buổi chiều, mọi vật thuận theo im lặng, thanh lịch động lòng người.

Trước kia Trần Khả Như luôn cảm thấy nghe giọng nói nam tính trầm ấm của Lê Hoàng Việt là tuyệt vời nhất, nhưng giọng nói của người phụ nữ này, nghe xong chỉ sợ sẽ yêu say đắm vẻ đẹp của cô ấy.

"......!Không sao"
Trần Khả Như sững sờ say mê một chút, ngập ngừng đáp.

Cô khó khăn ngẩng đầu lên, có một sự kích động muốn dò xét đối phương, cô rất muốn biết, đối phương là người phụ nữ như thế nào?
Chỉ tiếc là, người phụ nữ ấy đã xoay người đi, lưu lại một bóng hình xinh đẹp.

Mơ hồ có thể thấy được đôi giày da bệt màu nude, dáng người rất cao, khoảng trên dưới một mét tám.

Để mà nói thì điều làm người ta chú ý nhất chính là chiếc váy lụa màu trắng cô ấy mặc, trên đầu đội một chiếc mũ ô sa,một loại mũ dành cho giới hoàng gia anh khi tham dự những buổi tiệc long trọng mới dùng.

Nghe nói loại này mũ tượng trưng cho thân phận, dường như làm cô ấy càng trở nên quý phái.

Chính xác, sự xuất hiện của cô, thu hút ánh nhìn chăm chú của không ít những người đàn ông ở đó,nhưng nữ thần dường như dùng sự ung dung thản nhiên đặc biệt của mình để từ chối mọi người.

Sau khi sự xinh đẹp được giấu hết toàn bộ dưới lớp khăn mỏng, càng có cảm giác huyền bí của khuôn mặt được che đi một nửa.

Cô ấy là ai?
Trần Khả Như trước nay chưa từng có cảm giác mãnh liệt như vậy, có lẽ sự xinh đẹp của người phụ nữ này là thiên địch của cô, chắc chắn là như vậy, người phụ nữ này quá đặc biệt rồi.

Rất nhanh,người phụ nữ ấy dần dần biến mất trong tầm mắt của cô.

"Đang tìm cái gì vậy?"
Đôi bàn tay đặt lên eo cô, hơi thở của Lê Hoàng Việt ngang ngược chiếm giữ lấy cô.


"Anh đến rồi?"
Trần Khả Như hoàn hồn, đối với loại hành động thân mật như thế này ở nơi công cộng, đã dần dần trở nên tự nhiên,tạo thành thói quen.

Cô ngước mắt nhìn người đàn ông anh tuấn không nói nên lời trước mặt, không biết tại sao, trái tim dần dần yếu ớt.

Trang phục tham dự của Lê Hoàng Việt, thật sự phong cách từ trước tới nay của anh là sơ mi, âu phục, toát lên hết khí chất cao quý của,mấy tên nhà báo đó đúng là không gì không làm được,lại có thể chụp được tấm ảnh hai người đánh nhau, tất cả mọi người đều cho rằng anh và Tống Quốc Minh của công ty MTP như nước với lửa, càng phản đối hôn sự này, tất cả những nơi anh xuất hiện tại hôn lễ, đều làm người khác nghị luận.

"Hôn lễ của Mỹ Hoa, tôi sao có thể không đến." Anh ý vị sâu xa nói.

"Tống Quốc Minh sẽ không thật tâm muốn cưới Lê Mỹ Hoa."
Trần Khả Như không biết Lê Hoàng Việt đang tính toán cái gì,nhưng hiện tại, phóng lao thì phải theo lao không thể không làm gì, cô không nghĩ ra được, còn có cách gì ngăn cản hôn lễ này được cử hành?
"Tại sao lại chắc chắn như vậy?" Lê Hoàng Việt chăm chú nhìn cô, đôi mắt đăm chiêu, lúc này là một mảng đen, sâu thẳm không thấy đáy.

Trần Khả Như không cảm nhận được lông mi đang run lên,mà tiếp tục nghe Lê Hoàng Việt hỏi "Tống Quốc Minh có từng nói cái gì với cô không?"
Tim cô cũng cùng siết chặt lại, trên mặt nhẹ nhàng bâng quơ che dấu:"Không có, là tự tôi cảm thấy"
Đôi môi mỏng của Lê Hoàng Việt gợi lên, "Thật không."
Vẻ mặt và đôi mắt của anh có một chút gì đó không chắc chắn.

Bỗng dưng, trên mặt cỏ vang lên âm nhac của khúc ca cử hành hôn lễ, trong sự du dương mang theo nét trang nghiêm, chung quanh tràn ngập một hương vị của sự lãng mạn long trọng.

Trần Khả Như và Lê Hoàng Việt cùng với tất cả các vị khách mời, tầm mắt hướng chăm chú lên những bậc thềm được trải thảm đỏ.

Người điều khiển chương trình bắt đầu chủ trì buổi lễ một cách ngắn gọn mà đầy nhịp điệu, đối với trình tự của những buổi lễ như thế này, ai cũng rất hiểu rõ, cho nên có cần giới thiệu trịnh trọng hay không cũng chẳng vấn đề gì.

Trên thảm đỏ,Tống Quốc Minh trên người mặc một bộ âu phục màu trắng đứng yên
Vẻ ngoài của anh ta vốn đã là trong vạn người mới có một rồi, sau khi được trang điểm lên, chỉ cảm thấy dáng người càng thêm tuấn tú, tướng mạo anh tuấn đẹp trai như thiếu niên bước ra từng trong truyện tranh vậy, vầng trán nghiêm nghị, làm anh ta càng thêm mấy phần chững chạc.

Đó là một loại soái khí đan xen giữa thiếu niên và người đàn ông trưởng thành.

Trần Khả Như lúc này trong đầu phảng phất hiện ra mười một chữ:"Mặt người dạ thú.


miệng nam mô bụng bồ dao găm "
Sau gáy của Tống Quốc Minh giống như mọc lên một đôi mắt vậy, đột nhiên, anh xoay người,sau khi ánh mắt ở tìm kiếm một vòng, một mực chăm chú trên người cô, khóe môi nhếch lên một nụ cười nham hiểm.

Một cảm giác sợ hãi phút chốc dâng lên, cô dữ tợn nhìn đối phương.

Nhưng là vô dụng, Tống Quốc Minh như trước không kiêng nể gì mà nhìn chằm chằm cô.

Trần Khả Như còn chưa kịp tức giận, tầm mắt đã bị cơ thể của Lê Hoàng Việt chặn lại.

Cô kinh ngạc ngẩng đầu, thì ra anh đã phát hiện ra?
Được rồi, chú rể vốn là tiêu điểm tập trung của mọi người,nhất cử nhất động của anh tất nhiên sẽ được chú ý.

"Trần Khả Như, cô dám ở trước mặt tôi nhìn người đàn ông khác sao?" Giọng điệu của Lê Hoàng Việt trầm thấp, có chút hờn giận.

Trần Khả Như nhíu mày, nghiêm túc hỏi lại: "Chẳng lẽ anh không biết, tôi đang dùng ánh mắt để giết người hay sao?"
Lê Hoàng Việt khó mà nhịn được cười, "Bác sĩ Trần biết được một kỹ năng mới, biết làm trò cười."
Trần Khả Như: "......" Làm trò cười từ lúc nào được tính là kỹ năng vậy?
Lê Hoàng Việt nói dăm ba câu, trái lại có thể làm cho cảm giác sợ hãi của Trần Khả Như dần dần được nới bỏ, nhưng cũng không thể giảm bớt đi sự ngờ vực của cô.

"Bây giờ xin mời cô dâu của chúng ta bước vào lễ đường."
Theo tiếng nổ vang của pháo hoa, Lê Mỹ Hoa trên người mặc bộ áo cưới trắng tinh khoác tay cha cô, từng bước từng bước bước lên thảm đỏ.

Hai bên là vô số bạn bè thân thiết trang phục lộng lẫy đến tham dự, những nhân vật tai to mặt lớn của cả thành phố Đà Nẵng đều đến đây, lớp trang điểm tinh tế của Lê Mỹ Hoa, không kìm nén được sự vui mừng, đến nụ cười cũng bất giác trở nên ngọt ngào.

Trái tim cô ấy đập rộn ràng, trên tay cầm chắc bó hoa, nhẹ nhàng run rẩy, đang ở trước mặt, là người đàn ông đời này cô ấy yêu thương nhất, trên mặt hiện lên sự mong đợi và nóng lòng của cô ấy.

Trong khoảng thời gian này, Tống Quốc Minh đối với cô ấy luôn ngoan ngoãn phục tùng, vạn phần sủng ái, hoàn toàn khác với trước kia, cả người cô ấy như được đứng trên mây, đắm chìm trong hương hoa mật ngọt.

Làm sao đây?
Cô ấy rất thích Quốc Minh, cho nên có thể tha thứ hết sự đào hoa của anh trước kia.


Càng huống hồ,bây giờ bọn họ đã có con, sau này, sẽ luôn hạnh phúc như thế.

Tống Quốc Minh từ trong tay Lê Hoàng Long đón lấy tay của Lê Mỹ Hoa, một đôi kim đồng ngọc nữ đứng trước mặt người chứng hôn.

Những lời phát biểu trìu mến và sâu sắc của Thị trưởng Viên được ủng hộ bằng một tràng pháo tay nhiệt liệt tại hôn trường.

"Chú rể Tống Quốc Minh, anh có đồng ý cưới cô dâu xinh đẹp bên cạnh mình, cô Lê Mỹ Hoa, bất luận là bần cùng hay giàu có, bệnh tật hay khỏe mạnh, sẽ bảo vệ cô ấy, chăm sóc cô ấy, vĩnh viễn đối với cô ấy trung thành không bao giờ thay đổi?
"Tôi đồng ý."
"Cô dâu......Cô có đồng ý gả cho anh Tống Quốc Minh không?"
Lê Mỹ Hoa nói xong tôi đồng ý, mọi thứ diễn ra dường như vô cùng thuận lợi, Trần Khả Như cảm giác không thể tưởng tượng nổi, chẳng lẽ Tống Quốc Minh thật sự chỉ là đơn thuần muốn cưới Lê Mỹ Hoa sao?
"Nếu không ai có ý kiến gì, như vậy tôi tuyên bố,anh Tống Quốc Minh và cô Lê Mỹ Hoa chính thức trở thành vợ chồng "
Lời cuối cùng của thị trưởng Viên còn chưa nói xong, đột nhiên một người đàn ông từ hội trường hét lớn.

"Tôi không đồng ý! Bọn họ không thể kết hôn!"
Người đàn ông hô to, thanh âm vang dội, hùng hồn đanh thép,trong nháy mắt khiến cho cả hôn trường xôn xao.

Đến rồi.;
Trái tim Trần Khả Như không tự chủ được siết chặt lại, cô lặng lẽ rời mắt khỏi tầm nhìn, nhìn lướt qua Lê Hoàng Việt ở bên cạnh.

Nhưng thấy cơ thể anh thẳng tắp, ánh mắt có chút thâm sâu nhưng không hề có thêm một hành động nào nữa.

Sự bình tĩnh và ý chí kiên cường của Lê Hoàng, còn hơn trong tưởng tượng của cô rất nhiều.

Thôi bỏ đi, nếu đây là một phần trong kế hoạch của Tống Quốc Minh, thì bây giờ ngăn cản cũng không còn kịp nữa rồi, hơn nữa còn có thể làm đối phương càng điên cuồng hơn nữa.

Cho nên, yên lặng quan sát thay đổi.

"Anh là ai?Có thư mời không?,Dám tuỳ tiện xông vào hôn lễ của người khác,bảo vệ, lập tức đưa người này ra ngoài.

Trần Khả Như lúc này mới chú ý tới, người đang nói chuyện là Lê Chí Cường, anh có vẻ đang phụ trách bảo vệ và điều khiển phụ trách hôn lễ.

Lập tức có hai bảo vệ cao to lực lưỡng đến bắt người, nhà báo xung quanh ra sức bủa vây, chụp ảnh.

Người đàn ông kia ra sức kêu gào: "Lê Mỹ Hoa, cô là người phụ nữ phụ tình phụ nghĩa, cô tại sao có thể mang thai con của tôi rồi, còn đi lấy người đàn ông khác?"
Dứt lời, toàn hội trường đều im phăng phắc.

Mọi người đang trong trạng thái kinh ngạc có, hưng phấn có, kích động có, nhiều nhất chính là, xem náo nhiệt và có chút hả hê.


Truyền thông và phóng viên càng giống như chất xúc tác, chỉ sợ thiên hạ đại loạn.

Bên dưới tiếng thì thào càng lúc càng lớn.

Trần Khả Như vẻ mặt nghiêm túc, theo bản năng dơ tay thăm dò Lê Hoàng Việt, lại cảm nhận được cơ thể của anh hơi hơi nghiêng về phía trước, đứng lên dời khỏi vị trí.

Lúc này, cô mới hiểu được, thì ra mục đích lần này của Tống Quốc chính là Lê Mỹ Hoa, không phải cô.

Lê Mỹ Hoa là em gái ruột của Lê Hoàng Việt, anh làm sao có thể nhẫn nhịn được.

"Anh nói bậy, tôi căn bản không hề biết anh!" Lê Mỹ Hoa thẹn quá hóa giận phản bác nói, trong ngày vui trọng đại từ đâu chạy ra một người đàn ông kỳ lạ, là đến để làm loạn hôn lễ sao?
Cô kéo kéo cánh tay của Tống Quốc Minh, ủy khuất nói, "Quốc Minh, anh phải tin em, này người đang vu khống em! Anh biết mà, anh là bạn trai đầu tiên của em....."
"Lê Mỹ Hoa, trong bụng em là của anh, anh nghĩ anh Quốc Minh có lẽ không thích bị cắm sừng đâu! Hơn nữa trong tay tôi còn có chứng cứ!" Động tác của người đàn ông này rất là nhanh nhẹn, có thể hết lần này tới lần khác tránh được sự truy bắt của bảo vệ tại hội trường, Lê Chí Cường tức giận giậm chân.

Người đàn ông này như con cá trạch, lách qua giữa những khách mời, lời nói trong miệng càng ngày càng suồng sã, càng lúc càng khó nghe.

Tống Quốc Minh đứng tại chỗ, ánh mắt đen sâu vô định, không nói một lời.

"Quốc Minh, anh ta đang nói dối, anh ta muốn hãm hại em, các ngươi không được tin lời anh ta!"
Lê Mỹ Hoa vội vàng giải thích, đôi mắt đỏ rực, bó hoa trong tay cũng bị cô nắm chặt đến biến dạng, từng cánh hoa rơi xuống mặt đất.

Nhưng nhân trung của Tống Quốc Minh đột nhiên thả lỏng, gạt tay Lê Mỹ Hoa ra.

"Buông ra."
Ánh mắt anh ta như thay đổi hoàn toàn thành một con người mới,lạnh lùng, xa cách.

Lê Mỹ Hoa ánh mắt thật khó tin nhìn anh ta, trong nháy mắt giống như rơi vào một hố băng buốt giá, cả người cứng ngắc, "Quốc Minh, anh nói cái gì?"
"Không nghe thấy sao?, tôi bảo buông ra!"
Anh ta càng tăng thêm ngữ khí, lần này trong ánh mắt, rõ ràng là đầy sự chán ghét không giấu diếm chút nào.

Lê Mỹ Hoa quả thực không cách nào tin được.

Xa xa, người đàn ông dối trá kia bị anh trai cô Lê Hoàng Việt khắc chế.

"Buông tôi ra, tôi có chứng cứ, lời tôi nói đều là sự thật!Tôi và Lê Mỹ Hoa đã từng lên giường với nhau!".

Bình Luận (0)
Comment