Chồng Tôi Thật Quyến Rũ

Chương 14


Không biết qua bao lâu anh mới rời khỏi người cô.

Trần Khả Như có nằm mơ cũng không ngờ được người chồng đã từng vô số lần kêu cô cút xa lại cưỡng ép cô làm chuyện đó ở trong căn phòng nhỏ mà có thể sẽ có người tiến vào bất cứ lúc nào như thế này.

Thậm chí ngay cả quần áo cũng không cởi đã trực tiếp kéo quần xuống chạy lấy người, cực kỳ giống như một khách làng chơi.

Mà cô cũng chính là người vợ đáng buồn nhất trên đời này, không bằng bất kỳ một người tình nào của anh.

Cô cố hết sức đứng dậy khỏi sô pha, giữa hai chân hơi run lên, miễn cưỡng lắm mới có thể đứng thẳng.

Trong chuyện đó, Lê Hoàng Việt đúng là chỉ có thể dùng từ biến thái để hình dung, cô không khỏi nghi ngờ làm sao mấy người phụ nữ kia có thể chịu đựng được? Trần Khả Hân và Đàm Thu Trang cũng không thỏa mãn được anh sao!
Cô kéo bộ lễ phục nhỏ của mình lên, vừa sờ vào thì phát hiện nó đã rách tan nát.

Nếu như mặc thế này đi ra ngoài, người sáng suốt nhìn thấy sẽ biết ngay là chuyện gì.

Lê Hoàng Việt cố tình làm vậy.

Trên môi Trần Khả Như hiện lên một nụ cười tự giễu, tuy trong ánh mắt có sự bất đắc dĩ nhưng đột nhiên cô lại trở nên kiên định.

Chật vật thì làm sao? Đời người giống như bơi ngược dòng nước vậy thôi, không tiến thì lui, cô không muốn chết thì cũng chỉ có thể đi tới, cho dù mỗi dấu chân để lại đều dính đầy máu tươi.


Đối với những người phụ nữ trước, Lê Hoàng Việt chỉ giữ lại cùng lắm là một tháng, sẽ không ngủ quá lâu với một người phụ nữ, có lẽ chờ anh chán rồi sẽ chính là lúc cô được giải thoát.

Cô mặc bộ lễ phục rách rưới vào, ngón tay trắng bệch che kín khe hở to ở trên ngực, miễn cưỡng coi như không bị bại lộ quá nhiều, ngay lúc cô vừa bước ra khỏi phòng thì đã đụng phải một người, dường như người nọ đã đứng đây rất lâu.

Là Phan Huỳnh Đông.

Anh ta dùng ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm Trần Khả Như.

Đầu tóc cô tán loạn, đôi môi đỏ lấm lem, quần áo không chỉnh tề, đi đường còn hơi run rẩy, đúng là vô cùng thê thảm.

Nếu không phải ánh mắt của cô quá bình tĩnh thì Phan Huỳnh Đông thật sự muốn đi lên chất vấn hoặc an ủi cô rồi hỏi rốt cuộc quan hệ của cô và Lê Hoàng Việt là gì? Là một trong những người tình của người kia? Là vợ hai, vợ ba hay vợ bốn… Nhưng anh ta phát hiện mình không có tư cách hỏi.

Anh ta và Trần Khả Như quen biết nhau chưa tới hai tiếng.

Trong tiềm thức của mình, anh ta chắc chắn cô không phải loại phụ nữ này nhưng sự thật đang bày ra trước mắt.

Trần Khả Như không cố tình tránh đi ánh mắt của anh ta, lúc đi qua người anh ta còn khẽ gật đầu với anh ta một cái để thể hiện sự lễ phép chứ không phải sự hèn mọn.

Cô có lòng tự trọng rất lớn, khi Phan Huỳnh Đông nhìn thấy sự trong suốt và kiên cường trong mắt cô thì trong lòng anh ta sinh ra một chút thương tiếc.

“Cô Khả Như, xin hãy mặc cái này vào.”
Trần Khả Như cảm nhận được sự ấm áp nơi đầu vai, trên người có thêm một chiếc áo, cô nghiêng mặt đi, nhíu mày lại nhưng không từ chối: “Cảm ơn.”
“Cô Khả Như, đừng khách sáo, chúng ta cũng coi như bạn bè mà đúng không?”
Phan Huỳnh Đông không có nét đẹp sắc sảo như Lê Hoàng Việt nhưng mỗi hành vi cử chỉ đều ấm áp thấu tim gan.

“Được thôi, chỉ cần anh Đông không khinh thường tôi là được.”
Phan Huỳnh Đông không hỏi, Trần Khả Như càng sẽ không giải thích bởi vì cô vốn không muốn có dính líu gì với Phan Huỳnh Đông.

Trần Khả Như nhờ anh ta nói với Vũ Tuyết Trang và Xuân Mai một tiếng rồi rời đi.

Khoác một chiếc áo vest của đàn ông trông rất quái dị, nhưng mặc chiếc váy rách tung tóe giống như vừa bị cưỡng bức kia lại càng thu hút sự chú ý của người khác hơn.

Tầm mắt của Phan Huỳnh Đông vẫn luôn dõi theo bóng lưng mảnh mai kia, đôi mắt màu nâu trở nên thâm trầm, nhìn mãi cho đến khi cô biến mất hẳn.

.

ngôn tình hay
Khi buổi tiệc gần kết thúc.


Ngoài cửa khách sạn.

“Tổng giám đốc Việt, người đại diện của em có việc không tới được, có thể đi nhờ xe của anh không?”
Kỳ thật ai cũng biết lời khẩn cầu giả tạo kia của Đàm Thu Trang chỉ là một cái cớ để đi nhờ xe.

Lê Hoàng Việt là tổng giám đốc của tập đoàn Á Châu và công ty giải trí 123, cũng là ông chủ lớn của cô ta.

Nếu bò được lên giường của anh thì cô ta sẽ có thể một bước lên trời, bớt công đi đường vòng rất nhiều, càng đừng nói tới anh Việt trẻ tuổi đẹp trai, cho dù là cho không thì chỉ sợ cũng có rất nhiều người phụ nữ tình nguyện.

“Có thể.” Sắc mặt của Lê Hoàng Việt lộ vẻ thâm trầm.

“Cảm ơn tổng giám đốc Việt.”
Đàm Thu Trang lén mừng thầm, cô ta biết ngay không có người đàn ông nào có thể kháng cự được sức hút của mình mà.

Nhưng vài giây sau, Đàm Thu Trang ngồi trên ghế sau lại thấy bóng dáng cao lớn đẹp trai kia đứng ở bên ngoài xe không hề động đậy, nụ cười trên mặt cô ta cứng đờ lại: "Tổng giám đốc Việt, anh...!không lên sao?”
“Tài xế của tôi đưa cô về, có vấn đề gì không?” Lê Hoàng Việt nhướng mày.

“Không, không có vấn đề.

Tổng giám đốc Việt ngủ ngon.”
Đàm Thu Trang mỉm cười ưu nhã, trong lúc đóng cửa lại, một tia sáng lóe lên trong ánh mắt của cô ta, rõ ràng người đại diện đã từng ám chỉ Lê Hoàng Việt có hứng thú với cô ta, vốn dĩ mọi thứ đều êm xuôi mà.

Đúng rồi, chẳng lẽ là do vừa rồi!
Khó trách, cô vẫn luôn cảm thấy tổng giám đốc Việt rất chú ý tới Trần Khả Như, hai người cùng biến mất nửa tiếng, lúc tổng giám đốc Việt trở về thì áo sơ mi lại hơi nhăn nhúm, hình như trên miệng còn dính một ít son môi.

Hơn nữa bây giờ nhớ lại, trên người anh có một mùi thuốc sát trùng nhè nhẹ.


Thì ra Trần Khả Như đang làm bộ làm tịch, ăn trong chén còn nhìn trong nồi, có ý với người đàn ông của cô ta! Hừ, cô ta đã nhìn trúng con mồi này trước, sao có thể để người phụ nữ khác nhanh chân đoạt đi chứ, Trần Khả Như, chúng ta cứ chờ xem đi!
Cơ thể thẳng tắp của Lê Hoàng Việt giống như một bức tượng điêu khắc hoàn hảo, lông mày của anh hơi nhíu lại, trong lòng buồn bực.

Dường như hương thơm của người phụ nữ kia vẫn còn trên người anh không tan đi, đúng là gặp quỷ mà.

Rõ ràng anh đã định sẽ không chạm vào cô, sao vừa rồi lại mất khống chế như vậy chứ, ít nhất anh cũng nên đi thuê một phòng khách sạn…
“Tổng giám đốc Việt.”
Lê Chí Cường vội vàng đi tới.

Lê Hoàng Việt đảo mắt nhìn qua thì phát hiện bộ lễ phục vô cùng chói mắt trong tay anh ta.

Ánh mắt anh lập tức tối sầm lại, không vui nói: “Sao lại như vậy?”
“Tổng giám đốc Việt, lúc tôi đi qua, cô Khả Như… chị nhà đã rời đi.” Lê Chí Cường nói đúng sự thật.

Rời đi? Người phụ nữ này thật to gan, dám ăn mặc hở hang như vậy mà rời đi, đúng là muốn làm mất mặt Lê Hoàng Việt này mà!
Cảm nhận được sự lạnh lẽo của tổng giám đốc Việt, Lê Chí Cường nhanh chóng bổ sung: "Nhưng hình như vừa rồi tôi nhìn thấy cô ấy có khoác một chiếc áo vest nam…”
Quả nhiên sau khi vừa dứt lời, ánh mắt của tổng giám đốc Việt càng lạnh hơn.

Lê Chí Cường rũ mắt xuống, do dự không biết có nên nói tiếp hay không, nhưng lời nói đã ra khỏi cửa miệng: "Hình như là của chủ tịch Đông.”.

Bình Luận (0)
Comment