Chồng Tôi Thật Quyến Rũ

Chương 214


Nói đến vế sau, cả người Lê Chí Cường run rẩy, đè nén sự hỗn loạn trong lòng, giọng điệu càng thêm nhấn mạnh: “Nhất định phải tìm thấy bà chủ.”
Chỉ là ở ngoài vịnh Lăng Cô, biển Đông mênh mông, liệu còn tìm được người?
Kiên rúc trong lòng Trần Phương Liên, đưa mắt nhìn chằm chằm vào vách đá đáng sợ, nơi giáp ranh sương mù dày đặc phía xa, không hề chớp mắt.

Trong ánh mắt lộ ra một vẻ sâu lắng không hợp với tuổi.

Thời gian luôn trôi qua nhanh đến mức khiến người ta không kịp phòng bị.

Không chú ý, tết và mùa đông ở Đà Nẵng đều đã lặng lẽ trôi qua.

Thành phố Đà Nẵng đã xảy ra vài chuyện tương đối lớn.

Chuyện thứ nhất là chị em nhà họ Trần và cựu Tổng giám đốc điều hành của Tập đoàn MTP, người theo đuổi Trần Khả Như, Tống Quốc Minh, ba người rơi xuống núi Bà Nà, đã tìm kiếm trong suốt hơn một tháng, không thấy thi thể, về mặt pháp luật thì căn bản là có thể ra phán quyết đã tử vong, chỉ thiếu kết luận về mặt thời gian thôi.

Có người nói, Tổng giám đốc Tập đoàn Á Châu quả thật yêu sâu đậm người vợ cũ.

Sau đó, anh mạnh mẽ kiên quyết hủy hôn với Trần Phương Liên.

Cùng ngày, không biết đã xảy ra biến cố gì mà trong một đêm, bố anh, Lê Hoàng Long và mẹ anh, Nguyễn Phương Thanh, cùng lúc phát bệnh tim và trúng gió.

Hiện giờ, sau khi cấp cứu, hai người họ đang nghỉ ngơi ở viện dưỡng lão.

Trần Phương Liên không rõ tung tích, con trai cô ta, Kiên, được Lê Hoàng Việt nuôi dưỡng.

Em gái anh, Lê Mỹ Hoa lại phát điên, đưa ra nước ngoài, chịu quản lý cưỡng chế.

Bản thân Lê Hoàng Việt hình như đã chịu quá nhiều đả kích, con người càng trở nên trầm lắng hơn, ác động hơn, thủ đoạn trên thương trường vô cùng lạnh lùng, không chút nể mặt, được gọi là Diêm Vương sống.

Mọi người đối có một loại cảm khái không rõ tên đối với sự thay đổi của nhà họ Lê.

Vui buồn hợp tan trong đời người chẳng qua cũng chỉ có như vậy.

Mùa hè năm 2017.


Nhà lớn nhà họ Lê, biệt thự vẫn sang trọng và tinh tế như cũ.

Nhưng có điều, thời gian nửa năm trong ngôi nhà lại yên tĩnh, lặng như tờ khiến người ta ngột ngạt.

Toàn bộ người nhà họ Lê kẻ ốm, người điên, phân tán khắp nơi.

Chỉ là đến nửa đêm, người dân ở gần biệt thự luôn nghe thấy tiếng khóc, tiếng mắng thê lương của người phụ nữ.

Nửa đêm, mười hai giờ.

Mùa hè, sấm rền vang từng hồi, mây đen, gió lớn, lộ ra vài phần âm u.

Chiếc Maybach dừng lại trước cửa biệt thự, từ trong xe, một thân hình thon dài bước ra, sải đôi chân dài, bước vào trong cửa lớn, chỉ nghe thấy tiếng con lắc đồng hồ xem lẫn tiếng phụ nữ thê lương trong căn nhà trống trải, dưới tác dụng của chớp, vô cùng đáng sợ.

“Cộp, cộp.” Tiếng bước chân kéo dài từ sảnh lớn đến gác lửng ở tầng ba.

Tiếng khóc phát ra càng ngày càng rõ.

Cửa kêu lên một tiếng két, lúc chớp lóe lên, một khuôn mặt người phụ nữ ngẩng lên từ trong mái tóc đen dài, sắc mặt trắng bệch, đôi mắt hõm sâu, con ngươi lồi ra, tinh thần oán hận, vô cùng dọa người.

Lúc người phụ nữ nhìn thấy người đến, đột nhiên cả người trở nên kích động, mười ngón tay dài giơ lên, giống như một con ma nữ, trong mắt tóe ra vẻ căm hận.

“Lê Hoàng Việt… Thả tôi ra...!Tôi muốn tự do…”
Giọng người phụ nữ oán hận mà mang theo ác ý đâm vào trong xương cốt, đôi mắt phẫn nộ như muốn nứt ra.

Cô ta vừa cử động, dây xích sắt ở bốn chi liền phát ra tiếng leng keng, lại không thoát ra được, không cách nào làm được.

Khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông dần dần lộ ra, góc cạnh rõ ràng, đôi mắt thâm sâu mà nghiêm nghị, đôi môi mỏng lạnh lùng mở ra: “Cô cảm thấy có khả năng không?”
“Hơn nữa.” Anh ngừng lại, hơi cong mắt, nheo lại, nói: “Loại người bị bệnh thần kinh nặng như cô, giết người mà không bị kết án là đã may mắn lắm rồi.

Nếu như không trông coi cẩn thận, đi khắp nơi hại người, vậy thì phải làm sao? Tốt xấu gì chúng ta từng là vợ chồng chưa cưới mấy ngày, nếu như tôi không quản lý cô thì ai quản lý cô đây!”
Tuy lời nói thì quang minh chính đại như vậy, nhưng trên mặt anh ta lại chẳng có chút ấm áp nào, ngược lại từng câu đều mang theo ác ý và châm biếm, tản ra lạnh lẽo khắp nơi, giống như con quỷ nơi địa ngục.

Trần Phương Liên hét lên một tiếng: “A!”, vẻ mặt điên cuồng.


Nửa năm nay, Lê Hoàng Việt thông báo với bên ngoài cô ta bị tâm thần, gọi hoa mỹ thì là chăm sóc, trên thực tế là ép cô ta ở trong biệt thự cả ngày lẫn đêm, không cho tiếp xúc với bất kỳ ai, bất kỳ chuyện gì.

Còn cứ tiếp tục thế này thì sớm muộn gì cô ta cũng biến thành bị điên thật!
Nghĩ đến đây, Trần Phương Liên lại vô cùng không cam lòng, vì sao chuyện lại trở thành thế này? Vốn dĩ bọn họ đã đạt được thỏa thuận rồi.

Đúng, là Trần Khả Như, tất cả đều là lỗi của con đàn bà đáng chết đó.

Lê Hoàng Việt bằng lòng cùng cô ta cá chết lưới rách, cùng chết với cô ta, cũng không tiếc!
“Rốt cuộc anh muốn nhốt tôi đến lúc nào… Cho dù anh giày vò tôi hơn nữa thì bố mẹ anh cũng không khỏe được, Trần Khả Như cũng không trở về được.

Cô ta chết rồi, anh biết không? Cô ta đã chết rồi! Đến thi thể cũng vỡ nát rồi, xương cũng đã chìm xuống đáy biển rồi!”
Trong cả ngôi biệt thự vang vọng tiếng cười hung hăng, cương quyết của Trần Phương Liên.

Tiếng cười này, sau khi nghe đến thì khiến người ta sởn da gà.

Gân xanh trên trán Lê Hoàng Việt nổi lên, lập tức giơ cao chân dài, mạnh mẽ đạp xuống.

Lập tức dẫm lên trên ngực Trần Phương Liên, cho đến khi ép trên mặt đất, Trần Phương Liên trừng đôi mắt uất hận, phát ra tiếng nức nở đau đớn, ho không ho được, khó chịu như muốn ngạt thở.

“Cô câm miệng cho tôi!”
Lê Hoàng Việt tàn nhẫn dẫm đạp, mỗi chữ là một lần ép lên, giống như chỉ có mạnh mẽ giày vò Trần Phương Liên thì mới có thể làm giảm bớt một chút sự phẫn nộ của anh.

“Tôi… Cứ nói đấy… Khụ khụ… Cả đời này… Anh không có được cô ta, mãi mãi đừng… Khụ khụ… Đừng mong ở bên cô ta… Ha ha… Khụ khụ…”
Tiếng cười ngắt quãng rồi lại tiếp tục, yếu ớt nhả ra từ trong miệng Trần Phương Liên, nhưng đáy mắt cô ta lại mang theo một tia đắc ý cười trên nỗi đau của người khác, hung ác mà điên cuồng.

Lê Hoàng Việt giam cầm cô ta, ngược đãi cô ta thì sao?
Anh và cô ta đều đáng thương, thảm thương như nhau.

Đột nhiên Lê Hoàng Việt thả lỏng chân đang giam giữ cô ta ra, trong màn đêm thê lương, lạnh lùng nói: “Trần Phương Liên, cô đừng tưởng rằng làm cho tôi tức giận thì có lợi cho cô.

Tôi sẽ không giết cô, bởi vì như vậy thì thật là quá hời cho cô rồi.

Đừng quên, con trai cô còn trong tay tôi.”
“Kiên.”

Đáy mắt Trần Phương Liên đột nhiên xuất hiện một trận hoảng sợ, lúng túng ngơ ngác, ngực nhấp nhô kích động: “Anh đừng động vào Kiên, nói cho cùng nó là…”
Lời nói chưa hết liền bị Lê Hoàng Việt ngắt lại: “Câm mồm, thứ đàn bà độc ác vô sỉ này.

Nếu như cô muốn con trai cô bình an vô sự, vậy thì cô ngoan ngoãn chết già ở đây đi! Cô muốn làm bà chủ của nhà họ Lê, tôi tác thành cho cô!”
Lê Hoàng Việt nói xong, không khí xung quanh người trở nên hung ác nham hiểm, lạnh đến thấu xương.

Uỳnh một tiếng, nặng nề đóng cửa lại.

“Lê Hoàng Việt… Anh không được chết yên… Hu Hu… Kiên của mẹ…”
Trên gác lửng, tiếng khóc thê lương ai oán của người phụ nữ dường như vừa mới bắt đầu.

Ngày hôm sau.

Sau khi đợt sấm rền vang và cơn giông đột ngột vào sáng sớm, nghênh đón một ngày tươi đẹp với ánh nắng trên cao.

Tòa nhà Tập đoàn Á Châu.

Phòng làm việc ở tầng trên cùng.

“Tổng giám đốc Việt, lần này đi Sìn Hồ khảo sát mấy công trình trọng điểm và thủ tục đấu thầu, hay là để trợ lý Cường…” Tiêu Tư Mễ, cô thư ký xinh đẹp đang ôm một đống tài liệu trong lòng, hỏi dò.

Từ nửa năm trước, sau khi trong nhà Tổng giám đốc Việt xảy ra biến cố lớn, cả người Tổng giám đốc Việt trở nên khắt khe, u ám và khó xác định, một khi xảy ra một chút sai sót nhỏ nào thì sẽ mắng không chút nể nang.

Hiện giờ, toàn bộ nhân viên của Tập đoàn Á Châu đều cảm thấy bất an, nguy hiểm.

Người được coi trọng bên cạnh Tổng giám đốc Việt, Lê Chí Cường thì lại càng thảm.

Không biết anh ta đã đắc tội gì với Tổng giám đốc Việt, trực tiếp bị điều đến bộ phận bảo vệ ở tầng dưới, thời gian sáng, trưa, chiều, ở cửa lớn liền có thể nhìn thấy trợ lý Cường mặc trang phục bảo vệ.

Bình thường đi công tác, Tổng giám đốc Việt thường mang theo Lê Chí Cường, quan hệ của Lê Chí Cường với lãnh đạo địa phương tương đối quen thuộc.

Lê Hoàng Việt ngồi trên ghế, sắc mặt lạnh lùng, trên đầu hai hàng lông mày lưỡi mác xen lẫn chút sương lạnh, đột nhiên, thả lỏng, anh trầm giọng ra lệnh: “Cô đến phòng bảo vệ gọi cậu ta lên.”
“Vâng, Tổng giám đốc Việt.”
Tảng đá lớn trong lòng Tiêu Tư Mễ mạnh mẽ buông xuống, lúc rời khỏi phòng làm việc mới dám thở một hơi dài.

Khí áp trong phòng làm việc này quả thật là quá thấp rồi.

Một giờ chiều.

Tại cửa tòa nhà Á Châu, sau khi đợi người đàn ông trẻ tuổi với khuôn mặt tuấn tú, đeo gọng kính đen lên xe, chiếc xe Maybach liền từ từ khởi động.


Lê Chí Cường ngồi trên ghế phụ lái, cơ thể căng cứng, ánh mắt cũng chỉ dám nhìn vào kính chiếu hậu, thỉnh thoảng len lén liếc nhìn.

Tổng giám đốc Việt đưa anh ta cùng đi công tác, quả thật là làm anh ta được yêu mến mà vừa mừng vừa lo.

Nửa năm trước, bởi vì tảng đá mà anh ta đập, sau khi Tổng giám đốc Việt tỉnh lại, anh còn có suy nghĩ muốn bóp chết anh ta.

Sau khi Lê Chí Cường hơi điều chỉnh lại cảm xúc, mở hồ sơ công tác, kế hoạch, tàu liệu và sắp xếp của chuyến đi Sìn Hồ lần này, cẩn thận đọc qua.

Qua một lúc lâu, Lê Chí Cường lộ ra vài phần lo lắng: “Tổng giám đốc Việt, dự án lần này, bên phái Tập đoàn Hoa Sen có truyền ra tin tức, bọn họ dường như đang để mắt tới…”
Nửa năm này, cục diện trên thị trường đã xảy ra một vài thay đổi.

Tập đoàn MTP vốn dĩ mang đầy tham vọng, sau khi trải qua tranh giành nội bộ và cải tổ quyền lực, đã phân thành như bây giờ, Tập đoàn Hoa Sen và Tập đoàn MTP.

Người lãnh đạo của Tập đoàn Hoa Sen, chính là hai chị em Lương Như và Lương Huy, mà Tập đoàn MTP với thực lực suy yếu lần nữa trở về trong thay Trương Phước Thành.

Lương Huy nổi tiếng trong ngành là âm hiểm, ác độc, không từ thủ đoạn, vì để đạt được mục đích, chuyện gì ông ta cũng làm ra được.

Ví dụ dự án lần đấu thầu lần này, sợ là…
“Để mắt tới? Hừ!”
Khóe miệng Lê Hoàng Việt nhếch lên một đường cong, lạnh đến thấu xương, ánh mắt lạnh lùng: “Tôi muốn ép Tập đoàn Hoa Sen, Lương Như và Lương Huy từng chút, từng chút một đến đường cùng, chết không có chỗ chôn!”
Nháy mắt, Lê Chí Cường không lạnh mà run.

Xem ra Tổng giám đốc Việt muốn ra tay thật rồi!
Tập đoàn Á Châu và Tập đoàn Hoa Sen tranh giành cấu xé lẫn nhau, cho dù Lương Huy bỉ ổi, vô sỉ không có điểm dừng, nhưng Lê Hoàng Việt là người tính toán chi li, một khi đấu với nhau, Tập đoàn Hoa Sen không có nổi nửa điểm lợi thế, ngược lại là liên tục thất bại mà rút lui.

Trước mắt, chẳng qua chính là thông qua thôn tính một vài công ty nhỏ xung quanh để duy trì.

Cho nên lần đấu thầu này chính là một cơ hội rất tốt để áp chế mạnh mẽ đối phương, khiến đối phương không còn chút sức lực mà phản kích.

Trải qua một ngày cạnh tranh và đọ sức, Tập đoàn Á Châu lấy được dự án xây lại và nhượng quyền công trình trọng điểm này.

Vào lúc cuộc đấu thầu kết thúc, sắc mặt Lương Huy đã tức đến tái xanh.

Nhưng không thể ngờ tới, Lương Huy thẹn quá hóa giận, chó cùng rứt giậu, lại ngang nhiên sắp xếp một đội sát thủ, ý đồ cướp đi hợp đồng trong tay Lê Hoàng Việt.

Hiện giờ Sìn Hồ xây dựng lại chưa lâu, mọi thứ đều đang ở bước đầu, phía công an và các mặt an toàn đều chưa hoàn thiện, Lương Huy chính là dựa vào khoảng trống này mới dám không kiêng nể gì cả.

Lê Chí Cường gấp gáp nói: “Tổng giám đốc Việt, hay là qua bụi lau trước mặt thì anh nhảy xuống xe trước đi!”.

Bình Luận (0)
Comment