Chồng Tôi Thật Quyến Rũ

Chương 226


“Chị Khả Như, vậy lần trở về này, chị có dự tính gì không? Em quên nói với chị, ả Trần Phương Liên mưu tính kia không có kết hôn cùng Lê cặn bã, cô ta giống như mất tích vậy, nhà họ Lê cũng không biết xảy ra biến cố gì, tóm lại rất loạn...!"
Vũ Tuyết Trang đem tất cả sự tình nửa năm qua mà liên miên, lải nhải, giãi bày hết một lượt, sinh viên ngành Khoa học tự nhiên nên diễn tả nhạt nhẽo không khác gì nước sôi để nguội, thẳng thắn không chút nhấn nhá.

Trần Khả Như và Lê Hoàng Việt tự hiểu ngầm nên không nhắc đến chuyện của Trần Phương Liên và Kiên.

Cô hiểu rằng, giữa bọn họ không thể hoàn toàn thẳng thắn với nhau, không phải không muốn mà có một số chuyện không thể giải quyết được trong phút chốc, chuyện đã xảy ra thì không thể nào thay đổi được, chỉ có thể dùng thời gian mà bù đắp, dung hợp dần dần.

Hiện tại, cô chưa đủ dũng khí để cùng Lê Hoàng Việt bắt đầu lại từ đầu.

Sau một tiếng thở dài, hai người họ tự mình đi nghỉ ngơi, không nói một lời.

Vũ Tuyết Trang tự biết mình đuối lý, trước mắt sẽ không dám tùy tiện phát biểu ý kiến của mình trước mặt Trần Khả Như nữa.

Vết nứt đã được tu sửa lại, dù người kia có tha thứ và khoan dung nhưng không có nghĩa là không có sự phản bội.

Cô ấy ở bên cạnh chị Khả Như càng vì sự vãn hồi và an tâm.

Tình yêu không còn, tình bạn mất đi, cô ấy buộc phải nắm chắc cơ hội lần này.

Ngày thứ hai, Vũ Tuyết Trang chính thức làm việc tại phòng khám.

Cô ấy đã hoang phí thời gian nửa năm, từ một Bác sĩ phụ khoa xuống thành một Y tá, bất luận là lý luận thực tiễn, năng lực thực hành, trình độ kỹ thuật đều sa sút.

Cho dù cô ấy không yêu cầu thì Trần Khả Như cũng không cho phép cô ấy tiếp tục sa sút tinh thần, tự hủy hoại tiền đồ của chính bản thân.

Vũ Tuyết Trang vốn được trẻ con yêu thích, chỉ một lúc là có thể thân thiết với Minh Lâm.

Còn Trần Văn Bảo, tình yêu đơn phương vừa mới bị bóp chết trong trứng nước, lại gặp Vũ Tuyết Trang quả thực giống như hạn hán đã lâu mà gặp mưa rào, đoạn tình cảm này cũng thật quá mức rồi, chu đáo tận tình, lời nói mềm dẻo nhẹ nhàng, suýt chút nữa là dính nước bọt lên người người kia rồi.

Vũ Tuyết Trang cười ha ha nói chuyện vòng vo, lẩn tránh, thầm nghĩ Trần Văn Bảo, anh ta ngoại trừ cái tên gọi có chút quê mùa cũng thôi đi, da lại còn đen, khuôn mặt thật thà chất phác.

Đương nhiên không thể phủ nhận nhân phẩm và tính cách Trần Văn Bảo là xuất chúng, nhưng cũng không thể giảm tiêu chuẩn của bản thân xuống quá nhiều.


Dù sao cô đã từng lấy Lee Jong Suk, Dương Dương oppa làm thần tượng...!Trong đầu bất giác hiện lên đều là khuôn mặt thanh tú của Trợ lý, làn da trắng trẻo vừa phải, lúc nào cũng đeo kính mắt...!Chỉ tiếc rằng, trong lòng Lê Chí Cường chỉ có một mình Tổng giám đốc Việt của anh ta, kể từ lúc anh ta trách mắng cô ấy qua cuộc điện thoại kia, có lẽ duyên phận giữa hai người đã không còn.

Trước ngày Tống Quốc Minh làm phẫu thuật một ngày, Lê Hoàng Việt trở về khiến cô không kịp trở tay.

Họ chỉ vừa gặp lại, tình cảm còn chưa ổn định, gặp nhau thì ít mà xa cách thì nhiều, khó tránh khỏi phiền muộn, sinh lòng ngờ vực vô căn cứ.

Có lẽ không chỉ là ngờ vực vô căn cứ, còn có cả nhớ nhung.

Về sau, Trần Khả Như nhờ vào báo chí cùng trong tin tức tung ra mới biết được, khi Tập Đoàn MTP tách ra thì Tập Đoàn Hoa Sen đã tuyên bố phá sản chỉ sau một đêm.

Có tin đồn rằng Lương Huy và Lương Như nợ tiền của mấy ngân hàng, tài sản cá nhân bị đóng băng, hiện tại bọn họ đã trở thành chuột chạy qua đường, người người kêu la đánh đập, thậm chí còn tồi tệ hơn so với tình cảnh của Trần Thế Phong lúc trước.

Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây.

Trần Khả Như cuối cùng cũng tin, ác giả ác báo, Lương Như cùng Lương Huy làm nhiều chuyện độc ác, bụng dạ nham hiểm sẽ không có kết quả tốt.

Cô mơ hồ đoán được, sở dĩ Trần Phương Liên phách lối như vậy là do phía sau có một thế lực to lớn nào đó chống đỡ, có lẽ đáp án chính là chị em Lương Như và Lương Huy.

Lê Hoàng Việt hòa vào bóng đêm, dáng vẻ chịu nhiều nhất vả của cuộc sống, mệt mỏi xuất hiện tại cửa phòng khám bệnh, một mực không không tiến vào.

Anh lẳng lặng chăm chú nhìn Trần Khả Như đang giúp bệnh nhân nghe tim thai, kiểm tra khoang miệng, mắt và các bộ phận một cách chuyên tâm, cẩn thận, tỉ mỉ.

Phụ nữ đẹp nhất là khi nghiêm túc.

Lúc này, Lê Hoàng Việt hoàn toàn đồng ý câu nói này.

Hiện tại, Trần Khả Như càng lúc càng tài giỏi, chẳng những am hiểu khoa Phụ sản, còn tinh thông Ngoại khoa, khoa Nhi...!Một người phụ nữ như vậy, càng khiến anh cảm thấy tự hào, anh làm sao có thể không yêu? Khoảng 8 giờ 30 phút, trong phòng khám, bệnh nhân căn bản đều đã rời đi, chỉ còn lại một chai nước muối đang treo trên ghế nằm.

“Mẹ, chú Việt đang chờ mẹ đấy.”
Minh Lâm giảo hoạt cười nói, ngay sau đó Vũ Tuyết Trang liền phụ họa một câu: “Chị Khả Như, chị mau đi đi, chỗ này có chúng em rồi.”
Bị mọi người thúc giục, Trần Khả Như cứng nhắc bước ra khỏi phòng bệnh.

Bên trong mở điều hòa mát lạnh, vừa đi ra ngoài, cô liền cảm thấy một luồng không khí nóng bức xông lên, vô cùng oi bức.


“Không nóng sao?”
Anh mặc áo sơ mi dài tay, quần tây màu đen, nhưng không mảy may gây ra cảm giác hoài nghi đang ra vẻ, chỉ cảm thấy khuôn mặt tràn đầy tinh anh cùng hương vị thâm trầm như ánh trăng làm say mê lòng người.

Nếu như ngồi đợi trong xe thì không sao, nhưng nhiệt độ ngoài phòng ít nhất cũng 34-35 độ, trên đường rất ít người qua lại, phần lớn họ đều thích những nơi có điều hòa, chẳng hạn như các trung tâm mua sắm lớn.

“Nóng.”
Lê Hoàng Việt thẳng thắn nói, ánh mắt thâm sâu nhìn cô không chớp, ánh mắt chuyên chú giống như cả thế giới chỉ còn lại duy nhất một mình cô, giống như gông xiềng vô hình, bạn chỉ có cam tâm tình nguyện nhảy vào mà không thể tự thoát ra.

“Ngốc nghếch”
Trần Khả Như buộc miệng nói.

“Thời gian chia cắt quá dài, anh muốn nhìn em nhiều hơn, từng phút từng giây.”
Lê Hoàng Việt nói cực kỳ nghiêm túc, ánh mắt trong sáng lại vừa thâm trầm.

Trần Khả Như cảm thấy trên đời này không có một thứ ngôn ngữ nào êm tai hơn thế được nữa, giọng điệu vừa có sự mất mát xen lẫn sự vui mừng trong đó.

Anh vươn tay, luồn vào tóc cô, lưu luyến tiếp xúc.

“Đi bộ cùng anh.”
“...!Ừm.”
Trần Khả Như không từ chối cũng không thể nghĩ ra được bất cứ lý do từ chối nào nào.

Có người cảm thấy cô quá hèn mọn, lại quá dễ dàng mềm lòng, kỳ thật không phải, chỉ là cô tình nguyện đứng tại góc độ của người khác để nhìn nhận vấn đề, trân trọng người mình yêu thương.

Dù là Lê Hoàng Việt hay là Vũ Tuyết Trang, bọn họ đều là những người quan trọng nhất trong cuộc đời của của cô.

Mười đầu ngón tay đan chặt, anh nắm tay cô dạo bước chậm rãi bên bờ hồ.

Gió đêm nhẹ thổi qua đem đến một cảm giác mát lạnh, sảng khoái.

Ở giữa lòng hồ, chỗ công trình nhân tạo, ánh đèn rực rỡ, thấp thoáng mờ ảo giống như bức họa thuyền hoa cổ đại lướt qua, đan xen vào nhau tạo thành những cảnh động mỹ lệ.


"Trong khoảng thời gian này, em phải cẩn thận, anh sợ Lương Huy sẽ gây bất lợi cho em."
Cả hai dựa vào lan can bên bờ hồ, Lê Hoàng Việt đột nhiên nghiêm nghị nói: "Anh sẽ cử người luân phiên bí mật bảo vệ sự an toàn của e, trong suốt 24 giờ."
"Cảm ơn."
Trần Khả Như ngây người nhìn anh, thật lâu mới nặn ra hai chữ.

Cẩn trọng.

“Trần Khả Như, từ khi nào mà giữa chúng ta cần phải nói lời cảm ơn thế?” Trong mắt Lê Hoàng Việt ánh lên một tia phức tạp, lông mày hơi nhướng lên, anh bất mãn, bóp mạnh vai cô: “Nhớ kỹ, em là người phụ nữ của anh.

Từ nay, anh, Lê Hoàng Việt xin thề rằng bất kỳ ai, bất kỳ chuyện gì cũng không thể làm tổn thương em.

"
Bằng không thì gặp Thần giết Thần, gặp Phật thì giết Phật, dù là kẻ thù của cả thế giới thì cũng có sao?
Trần Khả Như cảm kích trước sự thay đổi của anh, những gì anh đã làm cho cô và cả khoảng thời gian ngắn khi anh rời đi đều là để giải quyết những lo toan sau này.

Trước đó, sau nhiều lần khó khăn xoay sở, Lê Hoàng Việt mới giành được dự án huyện Sìn Hồ Lai Châu.

Tập đoàn Hoa Sen bị ảnh hưởng nặng nề, hết tin tức tiêu cực này đến tin tức tiêu cực khác xuất hiện, lại thêm chuyện nguồn vốn lưu động vốn đã thiếu hụt liền trở thành mục tiêu chỉ trích của công chúng, thất bại giống như núi sụp đổ, cuối cùng bị phá hủy trong phút chốc.

Đối với Lê Hoàng Việt mà nói, chuyện này chẳng khác gì hổ thêm cánh, anh đến Thành phố Hồ Chí Minh để cho thêm một mồi lửa cuối cùng, nhưng thật đáng tiếc đã để cho Lương Huy đã trốn thoát.

Thỏ khôn có ba hang, Lương Huy lần này thất bại thảm hại, dựa theo tính cách của bản thân anh ta mà nói, nhất định sẽ bí quá hoá liều trả thù, đứng mũi chịu sào chính là Trần Khả Như và Lê Hoàng Việt.

Mà chị gái của anh ta Lương Như vào vài giờ cuối cùng đã bỏ rơi anh ta mà xuất ngoại ra nước ngoài.

Trần Khả Như lạnh lùng nói: "Nếu như Lương Huy trốn đi cũng không sao, càng muốn tới cửa thì càng dễ chui đầu vào rọ, chỉ có duy nhất một con đường chết."
Nếu không phải hai chị em họ ở phía sau ngấm ngầm lên kế hoạch cho tất thảy mọi chuyện, có lẽ mọi người đã không phải trải qua những thống khổ, giày vò cùng vô số cuộc tranh đấu và còn cả máu của đứa trẻ.

Mất đi đứa con với Lê Hoàng Việt, cô đau khổ hơn ai hết, nhưng dù có đau khổ đến mấy, cuối cùng cũng chỉ có thể bất lực.

Trần Khả Như không thiếu dũng khí, Lê Hoàng Việt hiểu rõ điều này.

"Anh không thể mất em lần nữa."
Anh ôm cô vào lòng, hơi thở rối loạn.

Chỉ khi thực sự chạm vào cô, Lê Hoàng Việt mới cảm thấy mọi thứ đều là thật, mọi việc anh làm đều có ý nghĩa.

Nếu mất cô một lần nữa có lẽ sẽ là ngày tận thế thực sự của anh.


"Yên tâm đi, em sẽ bảo vệ chính mình, Lê Hoàng Việt, em không muốn trở thành gánh nặng của anh."
Trần Khả Như hạ quyết tâm, cẩn thận suy nghĩ với nỗi lo cực độ, mỗi lần đều là vì sự yếu đuối của cô mà kẻ thù bắt được đuôi, có cơ hội đả kích trả thù.

Nếu tình yêu là một loại gánh nặng thì chi bằng chặt đứt đoạn tình cảm này.

Nghe vậy, Lê Hoàng Việt nắm lấy cằm cô, nghiêm túc nói: “Trần Khả Như, em sẽ không bao giờ là gánh nặng của anh.

Anh siết chặt em, giữ chặt em và anh yêu em.

Cho dù em có lên trời xuống biển, anh đều muốn tìm em, bắt lại em, mà em chỉ có thể là người phụ nữ của Lê Hoàng Việt anh."
Tâm trí của Trần Khả Như rối bời, bị những lời thề và câu nói tình cảm của anh làm cho rối rắm.

Lời tỏ tình của anh chân thành như vậy, làm sao lại không khiến nhiệt huyết của người ta sôi trào cho được, suýt chút nữa thì cô đã buộc miệng thốt lên.

Đôi môi mỏng của cô ngập ngừng, ánh mắt biểu lộ cho sự rung động của cô.

Nhưng cô không thể, cô cần đợi đến ngày mai mới có thể trả lời đối phương.

Môi đỏ mọng hơi mở ra, bị nụ hôn ướt át đè xuống, cả khuôn mặt cô, ngũ quan đều bị giữ lại, nóng bỏng sâu đậm, không chút lộn xộn, một đường không loạn mà công kích một cách từ từ, không cho người ta có cơ hội phản kháng.

Toàn thân xương cốt Trần Khả Như bắt đầu mềm nhũn, đầu lưỡi nhẹ nhàng nhảy múa theo nhịp của anh, nếu phía sau có một chiếc giường, dự là cô sẽ bị Lê Hoàng Việt xử luôn một lần.

Họ đã quen thuộc với chuyện lăn giường, nhưng khoảng thời gian quá dài, lại một lần nữa trải nghiệm sự cuồng nhiệt, ngại ngùng của mối tình đầu, đó là một trở ngại tinh thần mà Trần Khả Như khó vượt qua.

Bọn họ đều hiểu ngày mai là cuộc phẫu thuật của Tống Quốc Minh, trong tiềm thức nhận thức rõ kết quả sợ đáng sợ nhất là cái gì.

"Đã gần 11 giờ, chúng ta về đi."
"Vết thương của anh chưa lành, em có muốn tới biệt thự Di Linh của chúng ta để kiểm tra một chút không?"
Lê Hoàng Việt chính là tên mặt dày vô liêm sỉ chân chính, âm mưu không chút giấu giếm.

Đến biệt thự làm gì, lăn giường sao?
Trần Khả Như như thật như giả nói: "Lê Hoàng Việt, hình như em vẫn chưa đồng ý mối quan hệ này với anh đâu.

Cái tiến độ này của anh có phải là nhảy bước quá nhanh rồi không?"
Lê Hoàng Việt nghiến răng nghiến lợi, ý tứ lại có một chút tiếc nuối sâu xa: "Nếu theo như tiến độ của anh, hiện tại chúng ta không phải là hóng gió, mà là nam trên nữ dưới, xâm nhập giao lưu..."
Anh ghé vào tai cô khàn khàn nói: "Vợ à, em có biết nửa năm nay anh đã phải chịu đựng vất vả như thế nào không?"
Hơi thở dán vào lỗ tai, như có dòng điện xẹt qua, trong lòng dao động một hồi lâu..

Bình Luận (0)
Comment