Chồng Tôi Thật Quyến Rũ

Chương 236


Không có thứ gì ngăn cản giữa họ nữa.

Vĩnh viễn không bao giờ tách rời.

Những người xung quanh lặng lẽ quan sát, không biết nói gì, chỉ cảm thấy không nên làm phiền họ.

Khoảnh khắc hai người sống sót ôm nhau sau khi trải qua tai nạn thật khiến người ta cảm động phát khóc.

Đội trưởng Dư lặng lẽ sơ tán mọi người, công tác cứu hộ cơ bản đã hoàn thành.

Mọi người thầm nghĩ, họ còn có sức hôn lâu như vậy, chắc hẳn là không sao nên chỉ để lại một chiếc xe cứu thương ở lại chờ lệnh.

Cô phát hiện Lê Hoàng Việt không tấn công như mọi khi, thay vào đó lại trở nên rất bị động, lý trí dần mất đi trong sự nhiệt tình, cô từng chút từng chút xâm chiếm lãnh địa thuộc về mình, nhất thời trở nên hung hăng, chỉ có dùng phương pháp này mới có thể biểu đạt hết tình cảm của cô, thậm chí đây còn là hình phạt của cô.

Nhưng dù thế nào cũng không đủ.

Lê Hoàng Việt không hề hay biết, lúc nãy cô đau khổ sợ hãi đến nhường nào.

Sau khi hôn một lúc lâu, anh đột nhiên khẽ ho.

Trần Khả Như giật mình, nhanh chóng buông anh ra.

Lê Hoàng Việt càng ho nhiều hơn, lồng ngực phập phồng, hơi thở cũng trở nên yếu ớt.

“Lê Hoàng Việt, anh không sao chứ, để em đưa anh đến bệnh viện!”
Trần Khả Như vừa lo lắng vừa hoảng sợ, cô đúng là điên rồi, rõ ràng biết đối phương vừa trải qua cơn choáng váng, vậy mà còn hôn anh lâu như vậy.

Lê Hoàng Việt ấn chặt lồng ngực, ổn định lại tinh thần, lúc ngước mắt lên, đã khôi phục lại trạng thái bình thường, đôi mắt đen láy nhìn cô chăm chú, thoải mái nói: “Không ổn lắm, thiếu chút nữa là bị ngạt chết rồi.”
Trần Khả Như thẹn thùng xấu hổ, hai má đỏ ửng lên.

Cô xin thề, cô không hề cố ý! Lúc đó cô có chút mơ hồ, không thể khống chế nổi hành vi và suy nghĩ của bản thân.

Anh chăm chú nhìn cô, khóe miệng nở nụ cười: “Trần Khả Như, anh thích nhìn em lo lắng cho anh, cả bộ dạng ngại ngùng này nữa.”
Đồ thần kinh!
Trần Khả Như trừng mắt nhìn anh, hai má phồng lên.


Ánh mắt Lê Hoàng Việt càng trở nên thâm trầm hơn, khóe môi mấp máy: “Anh thích dáng vẻ em hôn anh say đắm.

Hôm nay không được rồi, đợi mấy ngày nữa anh bình phục lại, thì em muốn làm gì cũng được nhé?”
“Lê Hoàng Việt, anh…”
Trần Khả Như đột nhiên cảm thấy oan ức, ánh mắt sắc bén, phức tạp, hung hăng nhìn anh.

Một lúc lâu sau, anh không nói gì, cô lại nói tiếp: “Em không phải là trẻ con nữa, không cần anh dỗ dành.

Lúc anh cảm thấy khó chịu thì có thể dựa vào em, em không phải là gánh nặng của anh, anh có thể coi em như một người bạn, một người đối tác…”
Mặc dù nói như vậy nhưng trong lòng cô biết mình luôn là gánh nặng của anh bấy lâu nay.

Cho dù trước đây anh từng có những mưu kế lợi dụng độc ác như thế nào, thì mọi nỗ lực bây giờ của anh đều được cô ghi nhớ rõ ràng.

Không biết từ lúc nào, cuộc hôn nhân của họ đã đi đến cuối con đường, nhưng tình yêu của họ dường như mới bắt đầu chớm nở.

“Được!”
Lê Hoàng Việt cười, tiến lên hai bước, muốn ôm cô vào lòng.

Trần Khả Như khẽ chuyển người, kéo cánh tay anh vắt lên vai cô: “Chúng ta đến bệnh viện.”
Khóe môi Lê Hoàng Việt lại nở một nụ cười rực rỡ, sáng chói hơn cả ánh hoàng hôn nơi cuối chân trời.

Cô cứng nhắc không hiểu lãng mạn, nhưng dựa vào bờ vai gầy của cô, Lê Hoàng Việt lại cảm thấy chưa bao giờ thoải mái như vậy.

Hạnh phúc có thể rất đơn giản, giống như mèo ăn cá, chó ăn thịt, như siêu nhân điện quang đánh quái thú.

Cũng có thể giống như hiện tại, chúng ta đang sống bình yên bên nhau.

“Này, Lê Hoàng Việt, đừng có dựa đầu, nặng lắm.”
“Hình như lúc nãy bị vẹo cổ rồi, không giữ được.”
“Vậy sao?”
Lúc hôn đâu có thấy anh kêu đau như vậy.

Dưới ánh chiều tà, hai bóng người dần trở nên mờ nhạt.

Sóng gió đã qua đi, như báo trước một ngày mới tươi đẹp sắp đến.


Lúc Trần Khả Như cùng Lê Hoàng Việt đến bệnh viện kiểm tra, có rất nhiều phóng viên vây quanh, nhưng sau đó đã bị Lê Chí Cường và bảo vệ ở bệnh viện đuổi đi, dãy hành lang mới yên tĩnh trở lại.

Vụ đánh bom lần này gần như đã được phát sóng trực tiếp, Trần Khả Như đã chết một cách bi thảm cách đây nửa năm, để lại dấu ấn sâu sắc trong lòng mọi người.

Vậy mà khi người ta dần dần quên đi cô, cô lại xuất hiện trở lại một cách oanh liệt.

Dù là đi về phía trước một cách anh dũng hay là ôm nhau khóc vì cảm động, thì cũng đáng để người ta tâm phục vào sự vĩ đại của tình yêu và tình người.

Có không ít đồng nghiệp từng làm việc cùng đến thăm Trần Khả Như, thật ra chuyện này đã sớm lan truyền trong bệnh viện, hôm nay cuối cùng cũng nhìn thấy cô, đúng thật là cô, cô vẫn chưa chết.

Mọi người chỉ dám đứng nhìn từ xa, không ai bước lên chào hỏi, bao gồm cả trưởng khoa phụ khoa Phan Đức Sơn.

Tại cuộc họp thường niên, viện trưởng không ngừng phê bình và xử phạt cô, cô bị chính người bạn thân nhất vu cáo, lúc đó không một ai đứng ra giúp đỡ cô.

Sau đó cô bị ngã xuống vực, bức thư tố giác đó mới được chứng minh là cáo buộc sai sự thật, Vũ Tuyết Trang nhận lỗi và xin từ chức… Viện trưởng đã công bố một bức thư xin lỗi trong bệnh viện thành phố.

Chỉ đáng tiếc là, cô không được chứng kiến.

Sự ra đi lúc đó của cô khiến trong lòng ai cũng tràn đầy mặc cảm và niềm thương tiếc.

Nhưng xã hội này không cần quạt vào mùa đông, chăn bông vào mùa hè hay dệt hoa trên gấm, thứ cần nhất chính là đưa than sưởi ấm trong mưa tuyết lạnh giá.

Trần Khả Như mỉm cười, không nói gì.

Dù sao cơ hội tiếp xúc sau này cũng không nhiều, cô chỉ coi đây là một bộ phim, thực hư thế nào cũng chỉ tự mình biết.

Lúc cô bước đến cửa phòng khử trùng, nghe thấy cuộc đối thoại giữa Lê Hoàng Việt và bác sĩ, bước chân dần chậm lại.

“Tổng giám đốc Việt, tôi đã giúp anh kiểm tra toàn thân, cũng chụp x quang rồi.

Anh bị va chạm mô mềm cộng với chấn thương, đã khử trùng rồi, nghỉ ngơi vài ngày là khỏe thôi, chỉ là trên mặt…”
“Mặt làm sao?”

“Tổng giám đốc Việt, vết thương do thủy tinh cứa hơi sâu, sau khi tiêm uốn ván, bôi thuốc khoảng bốn tuần sau sẽ lành lại, nhưng có thể sẽ để lại sẹo!”
“Sẹo?”
Giọng nói trầm thấp độc đoán của Lê Hoàng Việt phát ra, giọng điệu có chút ngang ngược, bất cần: “Tôi không quan tâm ông dùng cách gì, sau bốn tuần, nhất định không được để lại sẹo, hiểu chưa?”
Mồ hôi trên trán bác sĩ túa ra, ấp úng nói: “Điều này… Tổng giám đốc Việt… Chúng tôi không phải là bệnh viện chỉnh hình…”
“Xong rồi chứ?”
Trần Khả Như mỉm cười bước vào, nếu như không tận tai nghe thấy điều này thì khó mà tưởng tượng được Lê Hoàng Việt lại có bộ mặt xấu xa như vậy, còn có thể uy hiếp bác sĩ, đúng là trên đời này không ai bì nổi.

Vẻ mặt của Lê Hoàng Việt rất nghiêm túc, lúc nhìn thấy người phụ nữ xinh đẹp kia xuất hiện trong tầm mắt, ánh mắt dần trở nên dịu dàng, đây gần như là phản xạ có điều kiện, diễn ra tự nhiên như hít thở hay ăn ngủ.

“Bà Lê…”
Bác sĩ như nhìn thấy vị cứu tinh, tìm cớ rời khỏi phòng khử trùng nhường chỗ cho hai người.

Hiện tại, Lê Hoàng Việt và Trần Khả Như được người dân Đà Nẵng và thậm chí là người dân cả nước ca ngợi hết lời.

Đó không chỉ là hành động chính nghĩa bất chấp tính mạng cứu rất nhiều trẻ em, mà đó còn là tình yêu của họ, sau khi trải qua phân phân hợp hợp, sự kiện ly hôn nửa năm trước, rồi lại ở bên nhau, đây gần như là một câu chuyện tình yêu huyền thoại.

Khiến những người trẻ tuổi cảm thấy họ có thể tin tưởng vào tình yêu lần nữa.

Lê Hoàng Việt đang mặc áo sơ mi, động tác có chút chậm chạp.

Trần Khả Như thấy vậy, liền bước tới giúp đỡ.

Lúc này anh đã rửa sạch mặt, trên má trái khuôn mặt tuấn tú có một vết thương lớn, ngoài ra còn đủ loại vết thương lớn nhỏ trên cổ, trên người…
Lúc mặc quần áo cho anh, hốc mắt Trần Khả Như hơi cay, nhưng cô không khóc.

Cô biết vụ nổ xảy ra trong nháy mắt, có biết bao nhiêu nguy hiểm.

Thật sự là khó có thể tưởng tượng được trong thời gian ngắn như vậy anh làm cách nào mà có thể mang theo Tống Quốc Minh cùng chạy trốn, nếu như chậm vài giây thì… Tim cô chợt đập nhanh, trong lòng như bị thiêu đốt, không cách nào thoát khỏi cơn sợ hãi.

Đầu ngón tay ấm áp khẽ chạm vào vết thương, đôi mắt kiên định của cô giờ đây đã ngấn lệ rưng rưng, gò má gầy gò của cô, dường như anh dùng một tay cũng có thể che lại.

Vừa nhìn là thấy thương.

Làm trái tim anh trở nên mềm nhũn.

Lê Hoàng Việt cố ý nói: “Trần Khả Như, sao lúc trước anh không phát hiện ra em thích khóc như vậy nhỉ.

Đang nghĩ khuôn mặt hoàn mỹ này của anh có sẹo thì thật là đáng tiếc phải không?”
Trần Khả Như dở khóc dở cười: “Không phải bác sĩ vừa nói anh có thể đến bệnh viện chỉnh hình hay sao.”
Nói nghiêm túc thì đúng là đáng tiếc thật.


Nhưng mà đàn ông có chút sẹo không phải là càng nam tính hơn sao?
Lê Hoàng Việt không trả lời, ánh mắt nhìn cô không rõ ý tứ, tổng cộng chỉ cách vài cm, anh đột nhiên trở nên tình cảm khiến toàn bộ không khí lạnh lẽo trong phòng biến mất, nhiệt độ ngày càng tăng lên, không khí trở nên ấm áp.

Đàn ông trở nên nghiêm túc là đáng sợ nhất.

Cô quá hiểu rõ anh cho nên mỗi một ánh mắt ám chỉ hay một tín hiệu cô cũng có thể ngầm hiểu.

Nụ cười trên mặt Trần Khả Như dần dần thu lại, động tác tay chậm lại, cài từng cái cúc trên áo sơ mi của anh.

Vô tình ngón tay ma sát trên cơ ngực của anh, khơi dậy từng cơn run rẩy nhẹ, giống như có dòng điện chạy qua, khiến người ta trở nên mê muội.

Hơi thở dồn dập.

Nhịp tim đập mạnh.

Hormone tăng lên.

Sau khi cài cúc áo cuối cùng, cô muốn nhanh chóng rời đi, nhưng lại bị một đôi bàn tay mạnh mẽ giữ chặt lại, cô khẽ run rẩy.

“Trần Khả Như, chúng ta tái hôn nhé?”
Anh dùng hai tay nắm lấy bàn tay bé nhỏ của cô, khuôn mặt tuấn tú có chút xấu xa, vẻ mặt nghiêm túc, trong mắt lộ ra sự yêu thương chân thành.

Đúng vậy, anh nhớ cô đến phát điên rồi.

Anh ghét sự hạn chế của thời gian và khoảng cách, anh hy vọng có thể ở bên cô mọi phút mọi giây.

Dù chỉ là trong chốc lát, anh cũng không muốn chờ đợi thêm.

Trần Khả Như mấp máy môi, từng chút quan sát đường nét trên khuôn mặt anh.

Dường như có cái gì đó chặn lại trong cổ họng, nhất thời kích động không thể thốt nên lời.

Cô sợ một khi mở miệng thì loại cảm xúc yêu hận đan xen kia sẽ sụp đổ.

Ngay lúc cả hai đang nhìn nhau đầy trìu mến thì đột nhiên một đám người từ cửa xông vào.

“Mẹ!”
“Chị Khả Như!”
“Bác sĩ Như!”
Vài giọng nói cùng lúc vang lên, xua tan đi cảm xúc mà Trần Khả Như khó khăn lắm mới kìm nén được đến cực điểm..

Bình Luận (0)
Comment