Chồng Tôi Thật Quyến Rũ

Chương 260


Lương Như kích động tiếp tục nói: "Giết đi này, ông giết tôi đi này, có bản lĩnh thì ông tới mà giết tôi đi này, Trần Thế Phong, ông chính là người đàn ông đáng thương nhất trên thế gian này! Ngu ngốc! Đồ con rùa!"
"A..."
Ngay sau đó Trần Thế Phong bắt đầu điên cuồng quát to, trông giống như tiếng rên rỉ cuối cùng mà mãnh thú phát ra trước khi chết vậy, da ở trên mặt khô ráp giống như vỏ ngoài của một cây cổ thụ, dữ tợn, phình lớn.

Sức lực của ông ta ngược lại lại dần dần yếu đi, trong lúc dầu sôi lửa bỏng như vậy, Lương Như liền di chuyển chân một chút, lấy ra một khẩu súng lục tinh xảo.

Động tác của bà ta quá nhanh, hơn nữa Trần Thế Phong lại che ở trước người, khiến cho Trần Khả Như và Lê Hoàng Việt ở bên này bị rơi vào điểm mù, bởi vậy không thấy được động tác của bà ta.

"Phanh" một tiếng súng vang lên nghe giống như tiếng gương vỡ, khiến cho trái tim của mọi người có mặt đều giật mình mà đập nhanh hơn.

Lê Hoàng Việt nhanh chóng đưa tay che hai tai của Trần Khả Như lại, tai cô đối với mấy âm thanh của súng như này, nghe đã rất quen thuộc rồi, nhưng lúc này khi nghe thấy âm thanh vẫn quen thuộc như vậy nhưng lại khiến cho cô cảm thấy hoảng hốt, khẽ lộ ra sự sợ hãi.

Mà trên lưng của Trần Thế Phong lúc này lại nở ra một bông hoa màu đỏ rất chói mắt, một dòng máu màu đỏ thẫm chảy ra, làm ướt lưng anh, thông báo rõ ràng anh đã bị trúng đạn.

Nhưng dù vậy, Trần Thế Phong cũng không biết sức lực kia đến từ đâu, con dao nhỏ nhanh chóng đâm thật sâu xuống, biểu cảm trên khuôn mặt từ hung dữ biến thành chấp niệm.

"A......"
Lương Như thét chói tai, trên cổ truyền đến một cơn đau đớn vô cùng rõ ràng, bà ta đã bị thương, bà ta thậm chí còn có thể ngửi được mùi máu nồng đậm của chính mình.

Đôi đồng tử của ba ta chứa đầy sự ghen tị kinh hãi và căm hận, hung hăng đẩy tất cả đều bị máu bao lấy, xung quanh cũng ngập tràn mùi tanh của máu, trong mắt đều là một màu đỏ, nhìn thôi cũng thấy rợn người, còn bà ta thì vẫn đang không ngừng đưa khăn tay vào miệng vết thương, cầm máu...!

Trần Khả Như bị hình ảnh đầy máu me trước mặt chiếm lấy tầm mắt, Trần Thế Phong đã chết, anh ngã vào bên trong vũng máu.

Ánh mắt cô giờ phút này lạ vô cùng bình tĩnh, lấy tay che lại miệng, thân thể hơi cứng ngắc.

Chả trách!
Chả trách Trần Thế Phong vẫn luôn không thích cô, chả trách từ trước đến nay cô không thể giống như Trần Ánh Tuyết!
Sắm mặt Lê Hoàng Việt không chút thay đổi nói: "Đầu tiên phải đưa Trần Thế Phong đến bệnh viện chữa trị đã."
Nghe vậy, hai người vệ sĩ lập tức tiến lên, đem người đang nằm trong vũng máu dưới đất rời khỏi hiện trường.

Lúc này Trần Khả Như mới từ những suy nghĩ mông lung hỗn loạn của mình tỉnh táo lại, hai mắt của cô trừng lớn, giọng nói nghiêm túc chất vấn: "Lương Như, những gì bà nói là sự thật sao? Bà nói đi, giữa tôi và Trần Ánh Tuyết, ai mới không phải là con gái của Trần Thế Phong?"
Lương Như phát hiện hình như máu đã ngừng chảy, đầu của bà ta có chút mơ màng, thân thể lúc này đã không còn chút sức lực nào nữa, cả người mềm nhũn ngồi bên cửa sổ, trên tấm cửa kính trong suốt bị vấy lên những giọt máu đỏ của bà ta.

Bà ta ngửa đầu, trong mắt khôi phục lại tạp niệm nói: "Những gì tôi vừa nói vẫn không đủ rõ ràng sao, cô là con gái của Tô Mi và Trương Phước Thành, nếu không thì cô cảm thấy vì sao tôi lại phải đuổi cùng giết tận cô như vậy?"
Chân tướng hóa ra thật sự chính là như vậy!
Cô thật sự là con gái của Trương Phước Thành! Những lần trước khi có dịp chạm mặt giao tranh với nhau, trong lòng cô vẫn có một dự cảm khó nói nào đó, cho nên tất cả đều không phải vô căn cứ.

Chuyện tới nước này, Trần Khả Như không còn có lý do gì để hoài nghi đấy là lý do thoái thác của Lương Như, bởi vì nếu cô muốn kiểm chứng lời nói của đối phương, thì chỉ cần làm xét nghiệm DNA là có thể dễ dàng biết được sự thật.

Nhưng nếu nói cô có cảm thấy vui sướng hay không, vậy thì cô lại không có chút nào cả, cô chỉ cảm thấy có chút xúc động và thổn thức mà thôi.

Khái niệm cha mẹ đối với cô mà nói, nó đã dần dần phai nhạt rồi, hiện tại cô đã có cuộc sống của riêng mình, có một số đồ vật, một số chuyện cố chấp không nằm trong dự liệu của cô mà thôi.


"Lương Như, không cần phải biện minh cho những suy nghĩ ác độc của bà nữa." Người xấu luôn làm ra những chuyện xấu vì bản thân, sau đó nghĩ ra một cái lý do đường hoàng chính đáng, để đi an ủi lương tâm của chính mình.

"Nếu như, nếu như chỉ là vì sự lạnh nhạt của chồng, thì tôi cũng chịu được, mà ông trời đối với tôi thật sự quá không công bằng rồi, con gái của tôi từ khi chào đời đã mang thể trạng yếu ớt nhiều bệnh, phải lớn lên trong bệnh viện hơn hai mươi năm, so với một người có cuộc sống vui vẻ hồn nhiên như cô, con bé thật sự là rất đáng thương, giống như một cô gái ngâm mình trong nước thuốc và cô gái được ngâm mình trong nước tinh khiết vậy, nửa tháng trước, con bé làm kiểm tra và lại phát hiện mình bị bệnh bạch cầu." Vốn dĩ Lương Như vẫn mang theo đôi mắt đầy căm hận, nhưng khi nói đến con gái của chính mình, lộ ra ra vẻ mặt và ánh mắt thương hại.

Trần Khả Như cảm giác những gì đang xảy ra trước mắt cô có gì đó không hợp lý, ánh mắt cô sắc bén nói: "Nếu bà muốn sắm vai một người mẹ tốt, thì hiện tại nên ở bên cạnh con gái mình, làm bạn với cô ta, mà không phải là ở những nơi như này để làm nhiều chuyện ác!"
Kỳ thật cô rất ghét mấy lời nói như vậy, nói trắng ra là Lương Như đã làm nhiều chuyện xấu, báo ứng lại bị đổ lên người con gái của bà ta, ác giả ác báo, vốn là do bà ta gieo gió gặp bão, tự chước lấy hoạn mà thôi.

"Đi."
Lúc này, Lê Hoàng Việt chỉ nói một chữ, liền đem Trần Khả Như túm đi ra ngoài.

Anh cuối cùng cũng coi như đã hiểu được, Lương Như đi một vòng lớn như vậy, hóa ra là vì mục đích này, dám tính kế người phụ nữ của anh!
Lương Như không để ý đến cơn đau từ mạch máu truyền đến, lớn tiếng hét lên nói với một bên mặt của cô: "Trần Khả Như, cô có biết vì sao lúc trưa tôi lại không cho nổ chết mấy người không, tôi lúc ý đúng là có cơ hội, là tôi cố ý để Trần Phương Liên lấy đi bom hẹn giờ, làm chậm trễ thời gian!"
Trong lòng Trần Khả Như khẽ than, giống như sớm đã đoán trước được chuyện này, quay người lại, đợi câu nói tiếp theo của bà ta.

Động tác của Lê Hoàng Việt rất mạnh, nên động tác của cô lại càng thêm lực hơn, "Bà mau tiếp tục nói."
Lương Như nói: "Tối hôm qua tôi đã lấy được bản mẫu máu của cô, suốt đêm làm xét nghiệm, vô cùng thành công, Lương Như tôi khẩn cầu cô, mong cô hãy hiến tủy cho con gái của tôi! Cho dù có nói như thế nào đi chăng nữa, Trương Băng cũng là em gái ruột của cô! Hai người các cô có chung huyết thống!"
Ánh mắt Trần Khả Như lạnh lùng nhìn anh, biểu cảm lạnh nhạt nghiêm túc.


"Lương Như, tôi thấy hình như bà không cần đến lưỡi của mình nữa thì phải?" Lê Hoàng Việt lạnh lùng uy hiếp nói, đưa tay chế trụ lấy đầu vai của Trần Khả Như, trong ánh mắt mắt anh hiện ra một tia khó chịu ít ai để ý đến, hôm nay vốn dĩ là một ngày rất tốt, nhưng bây giờ tất cả đều bị người phụ nữ Lương Như này làm hỏng hết, khuôn mặt anh tuấn của Lê Hoàng Việt bị bao trùm bởi sự mất kiên nhẫn và khó chịu, xung quanh người là sát khí tràn ngập.

"Trần Khả Như, cô không phải là thầy thuốc sao, chẳng qua chỉ là hiến tủy mà thôi, cũng không phải là kêu cô cho đi trái tim.

Không nhẽ đám thầy thuốc các cô đến tình thương tình đồng cảm cũng không có nữa sao?" Lương Như chưa từ bỏ ý định, kêu to, "Sớm biết là sẽ như thế này, còn không bằng để mọi người cùng đồng quy vu tận, như vậy lại tốt."
Nếu như bà ta thật sự có chút biện pháp nào đó, chắc chắn sẽ không tới để cầu cạnh một người phụ nữ mà bà hận đến tận xương tủy như vậy.

"Đi!"
Lê Hoàng Việt quả thực lười phản ứng lại với bà ta, vẻ mặt đầy ghét bỏ và trào phúng, bà ta cho rằng bản thân mình đang nói chuyện với ai chứ! Đồng quy vu tận? Muốn nói ra mấy lời ngông cuồng thì cũng nên suy nghĩ xem bản thân có tư cách đó không đã chứ!
Trần Khả Như nhéo tay Lê Hoàng Việt một cái, nâng mi mắt, đôi mắt hai người giao với nhau, cô trấn an nói: "Em chỉ nói vài câu, không có việc gì đâu, nếu anh cảm thấy không đợi được, vậy ra ngoài trước đi."
Lê Hoàng Việt đen mặt, trầm mặc không nói, lúc này chỉ dùng ánh mắt sắc bén đầy nguy hiểm liếc mắt nhìn Lương Như một cái.

Trần Khả Như đi lại đây, nói: "Lương Như, thuốc nổ của bà không thể nổ chết tôi, chẳng lẽ tôi phải vì chuyện này mà phải thấy biết ơn bà, khóc rống lên sau đó rơi nước mắt đi cứu con gái bà sao? Đúng vậy, tôi là một bác sĩ, là một bác sĩ thì phải hiến thân vô điều kiện vì một bệnh nhân sao? Chắc bà đang nói đùa với tôi rồi?"
"Trần Khả Như, cô...!con bé là em gái ruột của cô đó!"
"Em gái? Chuyện này là do bà vừa tự mình nói ra, tôi có thừa nhận nó sao? Tôi không nghĩa vụ và trách nhiệm phải làm cái gì cho bà cả, cho dù bà muốn cảm động ta, thì tối thiểu cũng phải thực hiện một chút hành động chứ, đến ngay cả Trần Phương Liên cuối cùng cũng sẽ bày ra ra tình mẫu tử của mình, ít nhất là vì cứu lấy đứa con của chính mình, chết cũng không cảm thấy đáng tiếc, còn bà thì sao, thật sự là buồn cười! Bà đừng có quên, mấy năm nay, là ai đã hại tôi mất đi mẹ của mình! Tôi và bà vốn dĩ là kẻ thù của nhau, tôi không có tận tay giết bà, đây đã là một loại cực hạn với tôi rồi!"
Biểu cảm trên khuôn mặt xinh đẹp của Trần Khả Như tràn đầy lạnh lùng, thanh âm của cô lại lãnh khốc vô tình, tràn ngập sự chế nhạo, trong ánh mắt lộ ra thương hại, đáng thương, cũng là một loại tàn nhẫn.

Hoàn toàn bất ngờ.

Tròng mắt của Lương Như trợn tròn lên vì kinh ngạc, vẻ mặt đầy sự khó tin, ánh mắt đầy căm hận nhìn chằm chằm Trần Khả Như, cắn răng nói: "Trần Khả Như, tôi hỏi lại cô một lần cuối cùng, cô làm ngơ không chịu cứu con gái tôi sao?"
"Như thế nào, chẳng lẽ bà lại muốn uy hiếp tôi lần nữa, hay là vẫn còn bom mìn gì nữa sao?"
Trần Khả Như vừa nói xong, trong lòng liền suy đoán rằng sẽ không có khả năng này, căn phòng này chỉ cần nhìn qua cũng biết, lúc trước Lê Hoàng Việt đã cho người kiểm tra cẩn thận từ trong ra ngoài căn phòng, cả phòng bếp và nhà vệ sinh đều đã được kiểm tra kỹ càng, không hề phát hiện ra chút đạn dược hay dấu vết nào của thuốc nổ.

Mà trên người Lương Như lại càng không có thể có được, bà ta mặc trên người một bộ sườn xám, muốn giấu gì đó thì khẳng định là giấu không nổi.


"Đúng vậy."
Vẻ mặt Lương Như lộ ra vài phần suy sụp, "Giống như suy nghĩ của cô, tôi thực sự không có sự chuẩn bị dự phòng."
Vốn dĩ cho rằng bản thân đã nắm chắc được tính cách của Trần Khả Như, bởi vì những người này rất thích dùng nhân cách giả ra để che đậy bản tính thật của mình, nhược điểm của bản thân tuyệt đối sẽ không để lộ ra, không thể đoán ra đối phương lại có thể tuyệt tình đến như vậy.

Tục ngữ nói, được chết tử tế còn hơn phải sống trong sự hèn hạ, con gái của bà đã bị bệnh hơn hai mươi năm, nhưng ít nhất vẫn là một con người còn sống có tứ chi đầy đủ, có thể ăn có thể ngủ, nhưng nay lại mắc phải bệnh bạch cầu, nếu không có tủy thích hợp để cấy ghép, thì sẽ phải chết!
Người đàn bà Lương Như này tuy rằng là một người lòng dạ xấu xa, nhưng suy cho cùng hổ dữ không ăn thịt con!
Trần Khả Như xoay người, nhẹ thở ra một hơi: "Cho nên, Lương Như à, nửa đời sau của bà hãy ở trong tù mà cầu phúc cho con gái mình đi!"
Một tiếng than đầy u ám phiền muộn vang lên ở sau lưng.

"Thời điểm khi tôi phái người đi sát hại Tô Mi, cả tôi và Phan Mỹ Ly đều có mặt ở đó, vốn dĩ chúng tôi có ý định để cho Đỗ Vương Hùng lăng nhục bà ta, sau đó sẽ từ từ bức chết bà ta." Lương Như quả nhiên nhìn thấy cả người Trần Khả Như khi nghe thấy lời này đều cứng ngắc lại, nhưng vẫn như lúc trước không hề dừng lại, nhưng bước đi lại vô cùng chậm chạp, mà hai tay thì lại đang nắm chặt lại.

Bà ta giống như là đang nhớ lại, lại giống như đang kể lại một câu chuyện xưa không liên quan đến mình vậy, ngữ khí không hề phập phồng, giống như đang kể lại một câu chuyện lặng lẽ đầy tàn khốc: "Tôi vẫn nhớ rất rõ đó là vào một mùa đông rất lạnh, dòng nước lạnh như vậy, cô nói xem, tại sao bà ấy lại nhảy xuống dưới được chứ, thậm chí cho đến tận bây giờ tôi vẫn cảm thấy sau khi Tô Mi gả cho Trần Thế Phong, ngay cả một cái ngón tay bà ấy cũng không cho Trần Thế Phong chạm vào, cho nên Trần Thế Phong mới có thể trở nên xấu xa như vậy....."
Trần Khả Như rốt cục vẫn không nhịn được nữa, giống như đã bị điểm huyệt rồi vậy, dừng ở tại chỗ, nhưng không có xoay người lại.

Đúng vậy, bắt đầu từ khi cô có trí nhớ, cô đã thấy mẹ của cô và Trần Thế Phong chia phòng ra ngủ, bây giờ Lương Như nhắc tới, cô mới bỗng nhiên nghĩ lại.

"Còn sau này, bà ấy lại dâng mình cho biển lớn rồi?" Trần Khả Như bình tĩnh hỏi.

"Không, khi bà ấy vừa mới nhảy xuống không bao lâu, đã có một con thuyền tư nhân từ bến tàu đi tới, cô cảm thấy liệu bọn họ có vớt được người lên không? Mà cho dù có thật sự vớt được lên đi chăng nữa, Tô Mi liệu có thể được cứu sống hay không?"
Khuôn mặt của Lê Hoàng Việt đen lại một mảng, có lý nào lại như vậy, người phụ nữ này sắp chết đến nơi rồi mà còn dám ở đây làm nhiễu loạn lòng người!
Không chờ Trần Khả Như đưa ra bất kỳ phản ứng nào, ngoài cửa đã xuất hiện thêm một bóng người..

Bình Luận (0)
Comment